Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Bất Ngờ Bẻ Thẳng Nam Chính Đam Mỹ!!

idk_03
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
17
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1

Bùi Ninh hoảng loạn tỉnh dậy, mồ hôi thấm đẫm cả lưng áo cô. Nhịp tim chưa kịp hồi phục về trạng thái ban đầu bỗng nhiên lại nhận thấy sự khác lạ. Căn phòng này đâu phải phòng thi? Cô vốn là một học sinh cuối cấp, đã vùi đầu vào học chỉ để tới ngày thi, vượt qua thuận lợi vào được một ngôi trường luật danh giá như cô lựa chọn. Với kiến thức của học sinh chuyên ban tự nhiên, đề thi thật sự không làm mất nhiều thời gian của cô. Sau khi làm xong thì còn sớm tới 30 phút, kiểm tra kĩ bài làm một lần nữa rồi gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay. Đột nhiên có một cảm giác khó thở, nhận ra mình vừa rơi xuống nước, Bùi Ninh vùng vẫy trong tuyệt vọng, nước tràn vào mũi miệng, không thể thở được cô càng nhận ra mình cận kề với cái chết hơn, sau đó sức lực cũng cạn kiệt, không thể vùng vẫy nữa, dần chìm xuống sâu hơn và mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại đã ở đây - một căn phòng xa lạ, mọi thứ càng trở nên khó hiểu hơn. Tại sao đang ở phòng thi lại đuối nước? Giám thị đâu, bài thi, kết quả thi thì sao? Có chuyện dở hơi gì xảy ra vậy? Căn phòng này là đâu nữa? Đang vò đầu bứt tai thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cạch...

Một người phụ nữ cùng với một người đàn ông bước vào, cạnh đó có vẻ là một bác sĩ tư nhân. Bùi Ninh thầm quan sát, đánh giá rồi nghĩ thầm 'Không quen biết, họ là ai vậy, có thể trả lời mấy câu hỏi của mình không?'

Nghĩ vậy nhưng cô vẫn không dám hỏi, cẩn trọng đợi phản ứng của ba người họ. Người phụ nữ cùng người đàn ông vội bước tới bên giường "A Ninh, con sao rồi? Tỉnh lâu chưa?" A Ninh? Đúng là cái tên bố mẹ hay gọi cô, thầm đánh giá 'Có vẻ họ là một cặp vợ chồng, nhưng mình không quen họ'. Bùi Ninh vẫn ngơ ngác, chưa thể phản ứng với các câu hỏi của hai người họ. Nhận ra có điều bất thường, hai người ra hiệu cho bác sĩ Tô tiến lên kiểm tra cho Bùi Ninh. Bác sĩ Tô hỏi một số câu hỏi, phát hiện phản ứng của Bùi Ninh chậm chạp, luôn ngơ ngác trả lời không rành mạch. Suy nghĩ một hồi, bác sĩ Tô quay sang nói với cặp vợ chồng "Tiểu thư được cứu kịp thời, giữ được tính mạng, nhưng đầu đập vào thành tàu dẫn tới chấn thương não, ít nhiều chuyện không nhớ, tuy nhiên không ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe tiểu thư, vẫn có thể hồi phục", cặp vợ chồng còn đang sửng sốt nghe xong câu vẫn có thể hồi phục của bác sĩ Tô, lòng cũng nhẹ nhõm phần nào, người phụ nữ lo lắng nhìn Bùi Ninh trên giường, cẩn thận lên tiếng "Con gái, con còn nhớ chúng ta không? Ta là mẹ của con, ông ấy là bố của con...", mẹ Bùi chi tiết giải thích mọi chuyện rồi ánh mắt dần đỏ lên, bà ấy để cho Bùi Ninh thời gian nghỉ ngơi rồi hai người vội ra khỏi phòng. Suy nghĩ tình huống một chút, cô phát hiện hình như bản thân bị kéo vào một cuốn tiểu thuyết, đại khái nội dung cô cũng biết, Tần Linh là người bạn thân của cô ở thế giới kia đã kể qua cho cô nghe, bởi vì cuốn tiểu thuyết này cô ấy hứng thú tới mức nói đi nói lại về các tình tiết với tôi. Nội dung của cuốn tiểu thuyết xoay quanh tình cảm của hai chàng trai dành cho nhau là Cố Thanh Lãng, một người lạnh lùng, không giỏi giao tiếp và Lâm Mặc Nhiên, một người hòa nhã nhưng không biết cách bộc lộ cảm xúc thật của bản thân. Hai người họ trải qua nhiều hiểu lầm, chia cách mới tới được với nhau, cuối cùng có một cái kết đẹp.

Còn cô, Bùi Ninh là vị hôn thê của Cố Thanh Lãng. Bùi Ninh cảm thấy tốt nhất chẳng nên dây dưa với bọn họ. Thực ra tình huống ở thế giới này, do Bùi Ninh đi du lịch biển, đang du ngoạn trên thuyền không rõ lý do rơi xuống biển, được một chàng trai trẻ cứu lên bờ, theo lời kể của mẹ Bùi.

Bùi Ninh xoa đầu, bên trên còn vết băng bó trên trán, thực ra không phải cô quên, mà vốn dĩ cô không biết gì về thế giới này, bác sĩ Tô đã dựa theo tình hình trạng thái của cô mà chẩn đoán. Dù sao về cái cuốn tiểu thuyết này, Bùi Ninh cũng chỉ nghe kể lại, chưa từng nghĩ có một ngày bản thân bị kéo vào đây nên nào có tìm hiểu cốt truyện trước. Vấn đề khá khó giải thích, đành để hiểu lầm, trước mắt cứ làm quen cuộc sống ở đây.

Bùi Ninh nghĩ nghĩ, xem đồng hồ cũng đã tới giờ ăn trưa. Sau khi làm một số vệ sinh cá nhân, cô bước xuống lầu. Nhìn chung căn nhà này khá rộng lớn, đèn chùm ánh sáng ngả vàng càng giúp cho căn nhà tuy rộng lớn nhưng lại ấm cúng hơn. Có thể đánh giá điều kiện của thân thể này ở đây sống rất tốt, gia đình có thể nói là một nhà hào môn sống. Trong nhà chỉ có duy nhất thân thể này là con một, đi loanh quanh một vòng cũng chỉ thấy ảnh gia đình của một nhà ba người, gia đình rất hòa thuận, hạnh phúc. Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Bùi Ninh hướng về phía nhà ăn. 

"A Ninh, con đói rồi sao, vừa hay cơm đã xong, để mẹ nói dì Lê chuẩn bị một chút", mẹ Bùi vừa nói vừa đưa cho cô một cốc nước ấm. "Vâng ạ", Bùi Ninh thoáng sững sờ, thấy hai hốc mắt mẹ Bùi có vẻ hơi đỏ. Cô thấy mất tự nhiên, nhìn ra phía cửa sổ trước bàn ăn, bố Bùi và một người con trai đang nói chuyện. Nhìn có vẻ quen nhưng Bùi Ninh vẫn không nhớ ra là ai. Còn đang thất thần thì nhìn xuống bàn ăn đã thấy nhiều món tôi thích đã được xếp ngay ngắn. Cái bụng rỗng lập tức phát tín hiệu "Ọt ọt" mẹ Bùi đang ngồi xuống ghế quay sang nhìn Bùi Ninh, cô thấy có chút ngượng nhưng thuận thế làm nũng "Mẹ ơi con đói", ánh mắt ủy khuất nhìn bà. Mẹ Bùi trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ, lấy cho cô đồ ăn xong thì cũng vừa lúc bố Bùi và người kia bước vào. Bố Bùi lên tiếng "A Ninh đói bụng rồi ăn cơm thôi", Bùi Ninh còn đang bận nhìn đống đồ ăn trên bàn, không để ý hai người đã ngồi vào bàn từ lúc nào. Phải tới lúc cô đang gắp miếng sườn vào bát mình, vô tình chạm vào đôi đũa của ai đó, ngẩng mặt lên nhìn, là một khuôn mặt xa lạ. Ánh mắt mờ mịt, cô quay sang nhìn mẹ Bùi, cảm nhận được đôi mắt của cô, bà giải thích "Đây là Lâm Mặc Nhiên, sau này sẽ sống trong nhà chúng ta". Bùi Ninh gật đầu, lại cúi xuống ăn, thấy cô không có ý định hỏi thêm, mẹ Bùi lại hỏi "Con có nhớ cậu ấy là ai không?", Bùi Ninh lại ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn mang theo vẻ mờ mịt, nhưng miệng lại dính thêm nước sốt nhìn Lâm Mặc Nhiên một lúc lâu, tới mức Lâm Mặc Nhiên thấy ngượng ngùng ho khan, cô mới quay sang nhìn mẹ Bùi, nghiêm túc lắc đầu sau đó lại cúi xuống ăn, mẹ Bùi như đã biết trước cũng không hỏi gì thêm. Không ai nhìn thấy Lâm Mặc Nhiên nhìn Bùi Ninh từ đầu bữa tới cuối bữa, thấy cô lắc đầu trong đáy mắt xẹt qua tia thất vọng, nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái bình tĩnh.