Chapter 2 - Chương 2

Sau khi xong bữa cơm, Bùi Ninh bị mẹ đẩy lên phòng nghỉ ngơi. Mẹ Bùi nói ngày mai là ngày nhập học lớp 10 ban tự nhiên của Nam Kha, Nam Kha là trường cao trung tốt bậc nhất Đô Thành, tỉ lệ tuyển sinh khắt khe, người nào có thể vào học ở ngôi trường này đều không thể nghi ngờ năng lực. "Huống chi con..." mẹ Bùi định nói nhưng lại ngập ngừng, Bùi Ninh giữ một vẻ mặt điềm nhiên, nếu mẹ có không nói thì cô cũng sẽ không hỏi. Mẹ Bùi lại không nói gì nữa, đóng cửa phòng cho Bùi Ninh và xuống phòng khách.

Bùi Ninh lại lên giường nằm, nhưng cô không ngủ mà suy nghĩ. Theo những thứ biết được, chủ nhân của cơ thể này là một người trùng tên với cô, khuôn mặt, cơ thể cũng giống cô, nhưng trí nhớ thì là trí nhớ của cô. Có bố mẹ rất tốt, gia đình hòa hợp, điều kiện có thừa. Nhưng hiện tại bất ngờ sống chung nhà với nam chính, tuy khi nãy mẹ Bùi giới thiệu Bùi Ninh không phản ứng nhưng cô cũng có thể ý tới tên cậu ta giống cái tên trong trí nhớ. Vậy là cô tới thế giới này với mọi thứ của cô, ngoại trừ cái xác là của thân thể này, thế giới này. Vậy làm thế nào để quay lại thế giới của mình đây? Nghĩ không ra, bỏ qua, nghĩ chuyện khác. Có vẻ linh hồn của thân thể này đi từ lúc đuối nước dưới biển, khi Bùi Ninh ngủ lại không rõ lí do gì mà dôi dạt vào thân thể này. Nhưng có vẻ còn một số thói quen, cách hành xử của cơ thể này không thuộc về cô, giống như lúc ăn cơm bụng kêu, Bùi Ninh sẽ không muốn làm nũng vào lúc đó, không phải kiểu tính cách của cô. Nhưng đành chịu, cũng chẳng phải vấn đề lớn.

Ngủ một mạch tới 5 giờ sáng, Bùi Ninh mơ màng thức dậy theo thói quen ở thế giới trước. Cô thay đồ chạy bộ, nhìn mình trong gương, nhất thời vẫn còn chưa quen với quần áo, căn phòng, mọi thứ ở đây. Xuống lầu, giờ này mọi người vẫn còn ngủ, Bùi Ninh không tự nhủ mà đi nhẹ bước một chút. "Buổi sáng tốt, Bùi tiểu thư" một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, Bùi Ninh giật bắn mình như một chú mèo nhỏ, quay về hướng phát ra tiếng nói. Là Lâm Mặc Nhiên, "Ừ" Bùi Ninh nhẹ giọng trả lời sau đó quay bước ra cổng lớn. Cũng không để ý Lâm Mặc Nhiên vẫn dõi theo bóng lưng của cô.

"Lại quên mang nước theo rồi" tự trách bản thân đãng trí, Bùi Ninh bước ra tới cổng, gật đầu chào lại chú Từ bảo an. Chú từ mở cửa cho cô "Mời tiểu thư, hôm nay cháu dậy thật sớm" Bùi Ninh lễ phép đáp lại "Dạ, dậy sớm chạy bộ một chút, tốt cho sức khỏe ạ". Người trong Bùi gia, dù trên dù dưới ai cũng đều biết tiểu thư nhà họ đi du lịch gặp tai nạn vô tình mất trí, mẹ Bùi sau khi bước ra từ phòng cô đã đứng không nổi, khóc không thành tiếng không ai không biết. Chú Từ không thể không biết, nghe cô muốn chạy bộ ông lại nhìn lên trán "Tiểu thư, cháu ổn không, còn bị thương thế kia hay là để hôm khác chạy bộ cũng được". Bùi Ninh cảm ơn ông đã lo lắng cho mình nhưng cô từ chối "Dạ cháu không sao ạ, đầu đau nhưng chân còn khỏe, còn chạy được, cảm ơn chú ạ". Sau đó Bùi Ninh chạy mất dạng...

Chạy bộ sáng sớm đúng là cảm giác không gì sướng bằng, vừa tận hưởng làn gió mát còn đọng hơi sương buổi sáng, vừa đi một vòng tìm hiểu đường đi ở đây. Chạy được tới vòng thứ 8, Bùi Ninh đã biết được đây là khu biệt thự Hoàng Tranh, ở khu này muốn chen một chân vào chỗ ở rất khó, từ giá tiền miếng đất ở đây cho tới kiến trúc của từng căn đều được thiết kế cẩn thận, dù có tiền mua cũng chưa chắc ở được bởi vì phải dựa vào danh tiếng và ti tỉ thứ tiêu chuẩn dành cho chủ nhân của mỗi căn. Vừa đi vừa suy nghĩ Bùi Ninh không để ý đã có người đi đằng sau từ lúc nào, cho tới khi nghe thấy giọng nói "Bùi Ninh, sáng tốt lành", Bùi Ninh đang chìm trong suy nghĩ nghe thấy giọng nói bỗng giật mình quay lại thấy cậu ta đang bước về phía mình. Bùi Ninh không đáp, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, có vẻ bị nhìn tới phát ngượng, cậu ta quay mặt đi chỗ khác nhưng miệng nói với Bùi Ninh "Bùi Ninh, cậu đi biển bị não úng nước vào đầu hả? Lại không nhận ra tôi?", vừa nói cậu ta vừa chỉ chỉ lên trán Bùi Ninh, là chỗ vết thương. Bùi Ninh sờ sờ lên trán, mắt vẫn không ngừng nhìn cậu ta như đang cố gắng lục tìm trong trí nhớ. Người nọ bắt đầu thấy càng ngượng, vành tai đỏ bừng, giọng trở nên lạnh lẽo hơn "Đi chơi quên cả vị hôn phu rồi, hửm?". Cái gì? Vị hôn phu? Vậy là Cố Thanh Lãng sao? Như chưa chắc chắn, Bùi Ninh hỏi lại "Cố Thanh Lãng". Lúc này đầu Cố Thanh Lãng như muốn phun trào, trợn mắt "Không thì là ai?!" Bùi Ninh "Ừ", đi bộ tiếp

Cố Thanh Lãng "Còn định chạy tới bao giờ? Đây đã là vòng thứ 8, cậu không khát nước à?" Bùi Ninh khát muốn chết nhưng vẫn chậm chạp "Không khát" mắt lại nhìn vào chai nước chưa mở nắp của Cố Thanh Lãng. Cố Thanh Lãng nhìn theo tầm mắt của côSau khi xong bữa cơm, Bùi Ninh bị mẹ đẩy lên phòng nghỉ ngơi. Mẹ Bùi nói ngày mai là ngày nhập học lớp 10 ban tự nhiên của Nam Kha, Nam Kha là trường cao trung tốt bậc nhất Đô Thành, tỉ lệ tuyển sinh khắt khe, người nào có thể vào học ở ngôi trường này đều không thể nghi ngờ năng lực. "Huống chi con..." mẹ Bùi định nói nhưng lại ngập ngừng, Bùi Ninh giữ một vẻ mặt điềm nhiên, nếu mẹ có không nói thì cô cũng sẽ không hỏi. Mẹ Bùi lại không nói gì nữa, đóng cửa phòng cho Bùi Ninh và xuống phòng khách.

Bùi Ninh lại lên giường nằm, nhưng cô không ngủ mà suy nghĩ. Theo những thứ biết được, chủ nhân của cơ thể này là một người trùng tên với cô, khuôn mặt, cơ thể cũng giống cô, nhưng trí nhớ thì là trí nhớ của cô. Có bố mẹ rất tốt, gia đình hòa hợp, điều kiện có thừa. Nhưng hiện tại bất ngờ sống chung nhà với nam chính, tuy khi nãy mẹ Bùi giới thiệu Bùi Ninh không phản ứng nhưng cô cũng có thể ý tới tên cậu ta giống cái tên trong trí nhớ. Vậy là cô tới thế giới này với mọi thứ của cô, ngoại trừ cái xác là của thân thể này, thế giới này. Vậy làm thế nào để quay lại thế giới của mình đây? Nghĩ không ra, bỏ qua, nghĩ chuyện khác. Có vẻ linh hồn của thân thể này đi từ lúc đuối nước dưới biển, khi Bùi Ninh ngủ lại không rõ lí do gì mà dôi dạt vào thân thể này. Nhưng có vẻ còn một số thói quen, cách hành xử của cơ thể này không thuộc về cô, giống như lúc ăn cơm bụng kêu, Bùi Ninh sẽ không muốn làm nũng vào lúc đó, không phải kiểu tính cách của cô. Nhưng đành chịu, cũng chẳng phải vấn đề lớn.

Ngủ một mạch tới 5 giờ sáng, Bùi Ninh mơ màng thức dậy theo thói quen ở thế giới trước. Cô thay đồ chạy bộ, nhìn mình trong gương, nhất thời vẫn còn chưa quen với quần áo, căn phòng, mọi thứ ở đây. Xuống lầu, giờ này mọi người vẫn còn ngủ, Bùi Ninh không tự nhủ mà đi nhẹ bước một chút. "Buổi sáng tốt, Bùi tiểu thư" một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, Bùi Ninh giật bắn mình như một chú mèo nhỏ, quay về hướng phát ra tiếng nói. Là Lâm Mặc Nhiên, "Ừ" Bùi Ninh nhẹ giọng trả lời sau đó quay bước ra cổng lớn. Cũng không để ý Lâm Mặc Nhiên vẫn dõi theo bóng lưng của cô.

"Lại quên mang nước theo rồi" tự trách bản thân đãng trí, Bùi Ninh bước ra tới cổng, gật đầu chào lại chú Từ bảo an. Chú từ mở cửa cho cô "Mời tiểu thư, hôm nay cháu dậy thật sớm" Bùi Ninh lễ phép đáp lại "Dạ, dậy sớm chạy bộ một chút, tốt cho sức khỏe ạ". Người trong Bùi gia, dù trên dù dưới ai cũng đều biết tiểu thư nhà họ đi du lịch gặp tai nạn vô tình mất trí, mẹ Bùi sau khi bước ra từ phòng cô đã đứng không nổi, khóc không thành tiếng không ai không biết. Chú Từ không thể không biết, nghe cô muốn chạy bộ ông lại nhìn lên trán "Tiểu thư, cháu ổn không, còn bị thương thế kia hay là để hôm khác chạy bộ cũng được". Bùi Ninh cảm ơn ông đã lo lắng cho mình nhưng cô từ chối "Dạ cháu không sao ạ, đầu đau nhưng chân còn khỏe, còn chạy được, cảm ơn chú ạ". Sau đó Bùi Ninh chạy mất dạng...

Chạy bộ sáng sớm đúng là cảm giác không gì sướng bằng, vừa tận hưởng làn gió mát còn đọng hơi sương buổi sáng, vừa đi một vòng tìm hiểu đường đi ở đây. Chạy được tới vòng thứ 8, Bùi Ninh đã biết được đây là khu biệt thự Hoàng Tranh, ở khu này muốn chen một chân vào chỗ ở rất khó, từ giá tiền miếng đất ở đây cho tới kiến trúc của từng căn đều được thiết kế cẩn thận, dù có tiền mua cũng chưa chắc ở được bởi vì phải dựa vào danh tiếng và ti tỉ thứ tiêu chuẩn dành cho chủ nhân của mỗi căn. Vừa đi vừa suy nghĩ Bùi Ninh không để ý đã có người đi đằng sau từ lúc nào, cho tới khi nghe thấy giọng nói "Bùi Ninh, sáng tốt lành", Bùi Ninh đang chìm trong suy nghĩ nghe thấy giọng nói bỗng giật mình quay lại thấy cậu ta đang bước về phía mình. Bùi Ninh không đáp, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, có vẻ bị nhìn tới phát ngượng, cậu ta quay mặt đi chỗ khác nhưng miệng nói với Bùi Ninh "Bùi Ninh, cậu đi biển bị não úng nước vào đầu hả? Lại không nhận ra tôi?", vừa nói cậu ta vừa chỉ chỉ lên trán Bùi Ninh, là chỗ vết thương. Bùi Ninh sờ sờ lên trán, mắt vẫn không ngừng nhìn cậu ta như đang cố gắng lục tìm trong trí nhớ. Người nọ bắt đầu thấy càng ngượng, vành tai đỏ bừng, giọng trở nên lạnh lẽo hơn "Đi chơi quên cả vị hôn phu rồi, hửm?". Cái gì? Vị hôn phu? Vậy là Cố Thanh Lãng sao? Như chưa chắc chắn, Bùi Ninh hỏi lại "Cố Thanh Lãng". Lúc này đầu Cố Thanh Lãng như muốn phun trào, trợn mắt "Không thì là ai?!" Bùi Ninh "Ừ", đi bộ tiếp

Cố Thanh Lãng "Còn định chạy tới bao giờ? Đây đã là vòng thứ 8, cậu không khát nước à?" Bùi Ninh khát muốn chết nhưng vẫn chậm chạp "Không khát" mắt lại nhìn vào chai nước chưa mở nắp của Cố Thanh Lãng. Cố Thanh Lãng nhìn theo tầm mắt của cô, mở nắp chai nước, đưa lên miệng uống một ngụm lại quay mặt đi nhưng tay thành thật đưa chai nước tới trước mặt Bùi Ninh. Bùi Ninh nhìn nhìn Cố Thanh Lãng, lại đưa mắt xuống chai nước, giấu không nổi ánh mắt chán ghét, cô quay mặt chân hướng về cổng nhà họ Bùi. Cố Thanh Lãng vội nắm lấy góc áo Bùi Ninh "Cậu chê tôi?", Bùi Ninh ngưng bước, "Ừ" trả lời rất ngắn gọn sau đó tiếp tục bước. Cánh tay vẫn nằm trong không trung, ánh mắt xen lẫn sự ảm đạm nhìn theo bóng của Bùi Ninh.