Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Tomodachi System (Date A Live Fan-fic)

Mina_jeng
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
487
Views
Synopsis
Một tình bạn bị chi phối và áp đặt bởi hệ thống, liệu có thể nảy sinh sự gắn kết bất ngờ, hay sẽ chỉ dẫn đến một sự sụp đổ đã được định sẵn? Chỉ thời gian mới có thể trả lời!
VIEW MORE

Chapter 1 - Vận Mệnh: Bắt đầu

Tomodachi System

"Rồi một ngày, tình bạn đẹp đẽ mà hệ thống chết tiệt này đã mang đến cho ta sẽ chấm dứt, bởi vì nhiệm vụ cuối cùng của nó chính là..."

"Cuối cùng cũng tan học rồi!"

"Ừ, hôm nay dài thật đấy."

Tôi vươn vai, cố xua đi cảm giác mệt mỏi sau một ngày học tập như mọi khi. Xung quanh, mọi người cũng đang thu dọn sách vở, lần lượt rời khỏi lớp. Tôi cùng nhóm bạn thân bước ra khỏi trường, hòa mình vào con đường quen thuộc. Vừa đi, chúng tôi vừa tán gẫu về những câu chuyện thường nhật.

Đúng lúc này, một người trong nhóm đột nhiên đề nghị:

"Ngày mai là cuối tuần rồi, mọi người có ai muốn đi chơi không?"

Lời rủ rê ấy ngay lập tức khiến cả nhóm phấn khích.

"Đi chứ! Lâu rồi chưa tụ tập mà!"

"Đi liền! Không bàn cãi gì nữa!"

Tôi cười, nhưng chỉ lắc đầu:

"Xin lỗi mọi người nhé. Mai tớ bận mất rồi."

Như thể đã quen với việc này, cả nhóm không nói gì thêm. Một người khẽ nhún vai, còn lại thì tiếp tục bàn bạc kế hoạch của họ.

"Đến đoạn này thôi, tạm biệt mọi người nhé!" Tôi vẫy tay, rẽ vào con đường quen thuộc để về nhà. Từ xa, tôi vẫn nghe thấy tiếng bạn bè trò chuyện.

"Cậu ấy bận suốt mà. Gia đình giờ chỉ còn hai anh em, chắc cậu ấy phải lo nhiều chuyện."

"Ừ, cũng đúng."

"Nhưng này, hay mai chúng ta làm cậu ấy bất ngờ? Đến nhà tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ chẳng hạn!"

"Ý kiến hay đấy! Chốt luôn!"

"Đồng ý!"

Tôi hoàn toàn không biết gì về kế hoạch ấy. Tôi chỉ cúi đầu bước đi, để ý bóng mình trải dài dưới ánh đèn đường khi trời dần ngả tối.

"Anh về rồi đây."

"Ah, mừng anh về."

Cánh cửa vừa khép lại, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện, đó là em gái tôi.

"Xin lỗi em, anh về trễ quá."

"Không sao đâu. Em quen rồi, anh đừng lo."

Nụ cười tươi tắn của em như thổi bay mọi mệt nhọc của tôi.

"Đợi anh thay đồ rồi xuống nấu bữa tối nhé."

"Vâng ạ!"

Tôi bước lên cầu thang, nhìn quanh căn nhà rộng lớn. Không gian vốn từng rộn ràng tiếng cười giờ chỉ còn hai anh em.

Sau khi thay đồ, tôi xuống bếp bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Những việc này đã trở thành thói quen của tôi. Dù không phải đầu bếp giỏi, chỉ cần thấy em ăn ngon miệng là tôi cảm thấy yên tâm.

"Em thật sự không định đi học lại sao?"

Câu hỏi vừa buột miệng, tôi nhận ra tay em khẽ run, chiếc đũa trên tay dừng lại giữa không trung. Chén cơm cũng bị siết chặt hơn.

Thấy em khó xử, tôi vội lảng sang chuyện khác.

"À, mai là cuối tuần rồi. Em có muốn đi đâu chơi không?"

"Thật sao, anh hai?"

"Chắc chắn rồi. Lâu rồi hai anh em mình không đi đâu cả."

"Hoan hô!"

Tiếng cười trong trẻo của em phá tan không khí nặng nề trước đó. Tôi mỉm cười, khẽ xoa đầu em.

"Được rồi, em đi đánh răng, rửa mặt rồi ngủ sớm đi. Chén bát để anh rửa cho."

"Vâng! Chúc anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Nhìn bóng em gái khuất dần sau cánh cửa, tôi bất giác thở dài. Ngày trước, em vốn là một cô bé vui tươi, tràn đầy năng lượng, luôn háo hức mỗi lần đến trường. Nhưng từ khi ba mẹ mất trong tai nạn ấy, em trở nên khép mình. Những tổn thương tâm lý khiến em không dám bước ra thế giới bên ngoài, và suốt những năm qua, em chỉ dựa vào tôi.

Tôi vẫn luôn hy vọng em sẽ vượt qua, nhưng có vẻ nỗi đau ấy vẫn còn nguyên vẹn. Tôi không muốn ép buộc em, chỉ mong một ngày nào đó, em sẽ tìm lại được chính mình.

"Phù, việc nhà hôm nay xong rồi. Lên phòng học bài thôi."

Mặc dù tài sản bố mẹ để lại rất lớn, nhưng tôi không thể dựa dẫm hoàn toàn vào nó. Tôi luôn nỗ lực học tập để sớm đi làm, đảm bảo có thể tự mình gánh vác gia đình nhỏ mà tôi luôn trân quý.

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không gian yên tĩnh. Tôi vội vàng chạy ra nhấc máy.

"Xin hỏi, ai đang gọi vậy ạ?"

"Hikaru phải không? Là tớ, Shinchi đây. Chiều nay cậu bảo cần sách tham khảo đúng không? Qua nhà tớ lấy đi."

"Được rồi, tớ tới ngay."

Với kỳ thi đại học cận kề, việc chuẩn bị trước là điều vô cùng quan trọng. Tôi nhanh chóng xỏ dép, khóa cửa rồi chạy sang nhà Shinchi.

Khi đi ngang qua một con ngõ, tiếng hét lớn vang lên phía trước làm tôi giật mình.

"Cứu tôi với, có cướp!"

"Im ngay, bà già! Mau đưa hết tiền ra đây!"

Tôi dừng lại, nấp sau cột điện, đôi mắt dõi theo cảnh tượng trước mặt. Một tên cướp to cao, tay lăm lăm con dao đang đe dọa một người phụ nữ lớn tuổi. Hắn ta trông nóng nảy, và rõ ràng đang mất kiên nhẫn.

"Không ổn rồi, nếu gọi cảnh sát bây giờ sẽ không kịp mất..."

Tim tôi đập thình thịch. Nhìn con dao sắc lạnh trong tay hắn, toàn thân tôi run rẩy. Nhưng nếu tôi cứ thế bỏ đi, liệu bà ấy sẽ ra sao?

Tôi siết chặt nắm tay, cố gom góp hết sự can đảm ít ỏi còn lại. Rồi, không nghĩ ngợi thêm, tôi bất ngờ lao ra, chạy hết sức và tông mạnh vào tên cướp. Hắn bị đẩy văng ra, mất thăng bằng. Không để lỡ một giây, tôi nhanh chóng kéo tay bà cô ấy.

"Bám chặt lấy tay cháu, chạy mau!"

Cả hai chúng tôi chạy thật nhanh, nhưng tiếng bước chân thình thịch đằng sau báo hiệu rằng tên cướp đã đứng dậy và đang đuổi theo. Gã ta lao tới như một con thú điên cuồng.

"Hắn sắp đuổi kịp rồi..." – Tôi nghiến răng, vừa chạy vừa nói lớn. "Còn vài chục mét nữa sẽ tới trạm cảnh sát. Cô cố lên!"

Đúng lúc đó, một âm thanh chói tai vang lên – đôi giày cao gót của bà ấy gãy gập, khiến bà ấy ngã nhào xuống đất, kéo tôi ngã theo.

"Chân cháu… bị trật mất rồi..."

Trước khi tôi kịp nói thêm, bà ấy ném đôi giày hỏng qua một bên, rồi bất ngờ đứng dậy, bỏ chạy về phía trước mà không hề ngoái lại.

Tên cướp đã đuổi kịp tôi. Ánh mắt hắn rực lửa, đầy giận dữ khi thấy "con mồi" của hắn đã thoát khỏi tay.

"Sao mày dám phá hỏng chuyện làm ăn của tao!" – Hắn gằn giọng, từng từ như dao cứa vào không khí.

"Được lắm, tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ!"

Hắn rút ra một con dao sắc bén từ túi, ánh kim loại lóe lên dưới ánh đèn đường. Nhịp tim tôi đập dồn dập, cả người như đông cứng lại. Miệng tôi run rẩy, cố gắng thốt lên một lời cầu xin yếu ớt.

"Đ-ừng… Làm ơn…"

Nhưng lời nói của tôi như rơi vào khoảng không. "Chết đi!!" – Hắn gào lên, rồi đâm mạnh con dao vào bụng tôi.

Cơn đau như ngọn lửa bùng cháy, lan khắp cơ thể. Tôi cảm giác toàn bộ ý thức của mình bị cơn đau dữ dội chiếm lấy. Nhưng chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục phát tiết cơn thịnh nộ bằng cách đâm thêm.

Nhát dao này nối tiếp nhát dao khác. Hắn điên cuồng, mỗi lần vung tay là một lần đầy ác ý.

"Chết đi! Chết đi! Chết đi!" – Tiếng cười man rợ của hắn vang vọng trong đêm, lạnh lẽo đến mức làm không gian xung quanh như ngừng thở.

Tôi không còn cảm nhận được từng nhát dao nữa. Đôi mắt tôi nặng trĩu, cơ thể dần chìm vào hư vô. Trong khoảnh khắc cuối cùng, chỉ còn lại một suy nghĩ thoáng qua tâm trí tôi:

"Biết thế… mình đã không tốt bụng như vậy…"

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã chấm dứt, cho đến khi một giọng nói lạ lùng vang lên từ đâu đó.

"Chết thảm quá nhỉ? Tệ thật đấy."

Tim tôi giật thót, mắt đảo khắp nơi tìm kiếm nguồn âm thanh.

"Ai đấy?! Đừng đến đây! Tên cướp vẫn còn ở quanh đây!"

"Ta đâu có ở chỗ ngươi đâu. Ta ở trong đầu ngươi mà."

"Trong đầu tôi?" Tôi khựng lại, không hiểu nổi điều gì đang diễn ra.

"Thôi nào, tập trung đi, ta không có nhiều thời gian đâu. Nghe đây, Yoshida Hikaru, ngươi có muốn được tái sinh không?"

"Tái sinh? Nghe hoang đường quá." Tôi bật cười chua chát.

"Không muốn sao? Vậy thì thôi, ta đi đây—"

"Khoan đã!" Tôi lập tức ngắt lời, trái tim đập loạn xạ. "Ý ông là… thật sự có thể tái sinh sao?"

"Tin hay không tùy ngươi. Ta không ép."

Câu nói đầy thách thức của giọng nói ấy khiến tôi chần chừ. "Nhưng chắc chắn phải có điều kiện gì đó, đúng không?"

"Đương nhiên."

"Là gì?"

"Không nói."

"Không nói?! Không nói thì làm sao tôi dám đồng ý chứ?!"

"Vậy thì thôi…"

Im lặng kéo dài, như thể giọng nói ấy đang chờ tôi đưa ra quyết định. Tôi nắm chặt tay, lòng tràn ngập sự do dự. Nhưng rồi hình ảnh em gái tôi hiện lên trong tâm trí—em ấy cần tôi, tôi không thể bỏ rơi em ấy lúc này. Dù không biết điều kiện kia là gì, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.

"Được," tôi nói, giọng cương quyết. "Tôi chấp nhận."

"Haha, thế có phải nhanh gọn không!"

Và rồi, trước mặt tôi hiện lên một màn hình xanh kỳ lạ.

"Tomodachi System – Chấp nhận nhiệm vụ tái sinh: Yes or No"

"Tomodachi… System?" Tôi lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi dòng chữ đang lơ lửng trước mặt.

"Nhanh lên, chọn Yes và bắt đầu nhiệm vụ đi."

Giọng nói đó lại vang lên, thúc giục như thể không muốn lãng phí thêm thời gian.

"Tôi biết rồi," tôi trả lời, bàn tay run rẩy chạm vào ô "Yes."

Ngay khoảnh khắc ngón tay tôi chạm vào màn hình, cả không gian xung quanh đột nhiên rung chuyển, mọi thứ dần sụp đổ. Tôi rơi tự do vào khoảng không vô tận, cảm giác như đang chìm vào hư không. Không thể chống cự, tôi đành nhắm mắt lại, để mặc bản thân trôi vào bóng tối.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Trần nhà trắng sáng, chiếc giường mềm mại—hoàn toàn không giống nơi nào tôi từng biết. Tôi bật dậy, kéo rèm cửa. Ngoài kia, ánh nắng rực rỡ tràn vào, khiến tôi thoáng nghĩ rằng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng ngớ ngẩn.

Nhưng rồi, một âm thanh "ting" khẽ vang lên. Một bảng hệ thống lơ lửng xuất hiện trước mặt, kéo tôi trở lại thực tại.

"Chào mừng, Yoshida Hikaru. Tomodachi System đã được kích hoạt. Bạn đã được chuyển sinh vào thế giới anime 'Date A Live' với thân thế giống như ở thế giới cũ. Việc của bạn rất đơn giản: hãy hoàn thành các nhiệm vụ mà hệ thống giao để chính thức được tái sinh."

"Chuyển sinh vào anime? Nghe như ảo tưởng của mấy otaku vậy…" Tôi bật cười bất lực, lòng tràn ngập hoài nghi.

Nhưng bảng hệ thống không cho tôi cơ hội trốn tránh.

"Hãy đọc kỹ. Trong quá trình làm nhiệm vụ, bạn bắt buộc phải hoàn thành chúng trong thời gian quy định. Nếu làm trái hoặc bỏ qua, hệ thống sẽ… tiêu diệt bạn ngay lập tức."

"Eo ôi, gì mà gắt thế!" Tôi rùng mình, bất giác lùi lại một bước.

"Tuy nhiên, vì bạn là một con người bình thường, nên hệ thống sẽ hỗ trợ bạn. Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được kinh nghiệm và xu hệ thống."

"Kinh nghiệm? Xu hệ thống? Để làm gì cơ?"

"Kinh nghiệm sẽ giúp bạn tăng cấp và cải thiện chỉ số cá nhân. Còn xu hệ thống có thể dùng để mua vật phẩm cần thiết."

"Ra vậy… Được rồi, phải nhớ kỹ điều này."

"Hướng dẫn đã xong. Chúc bạn tận hưởng cuộc sống mới và thành công với các nhiệm vụ của mình!"

Và rồi, bảng hệ thống biến mất vào không trung, tôi cũng thở phào một cái, dường như đã xác định được những gì cần làm ở thế giới đầy xa lạ này.

"Nếu đã có chỉ số cá nhân, chắc chắn phải có bảng chỉ số chứ nhỉ?!"

Nghĩ vậy, tôi thử vung tay ra trước mặt, không kỳ vọng nhiều. Nhưng thật bất ngờ, một bảng hệ thống trong suốt đột ngột hiện lên trước mắt tôi.

"Wow… điên rồ thật." Tôi lẩm bẩm, không tin nổi vào mắt mình.

Tôi chăm chú nhìn vào bảng hệ thống.

"Yoshida Hikaru – Con người."

"Chỉ số cá nhân… để xem nào…"

"Lv 1,"

"HP: 50 - Reiryoku: 0 - Strength: 15 - Stamina: 20 - Speed: 20"

"Chỉ số này… cao hay thấp thì cũng chịu, phải so với người khác mới biết được." Tôi nhíu mày suy nghĩ, nhưng vẫn chưa thể đưa ra kết luận.

Ánh mắt tôi dừng lại ở mục Reiryoku. "Reiryoku? Đây là cái quái gì vậy…?"

Khi tôi còn đang mải phân tích các con số, một bảng hệ thống khác đột nhiên nhảy ra trước mặt, cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Nhiệm vụ tân thủ: Kết bạn với nam chính – Itsuka Shido."

Trên màn hình hiện lên hình ảnh khuôn mặt của cậu ấy, kèm theo một vài thông tin nhận diện quan trọng.

"Chà, nhanh gớm. Chưa gì đã được giao nhiệm vụ tiếp cận nhân vật chính rồi sao?"

Tôi lướt qua dòng thông tin.

"Lớp 2-4, trường cao trung Raizen… Cùng trường, lại cùng lớp nữa? Đúng là tiện thật."

Không chần chừ, tôi lập tức thay bộ đồng phục của trường Raizen. Trong gương, hình ảnh tôi hiện lên: một học sinh trung học bình thường, chẳng có gì đặc biệt, từ thân thế lẫn ngoại hình.

Bước ra khỏi căn phòng vắng lặng, tôi nhìn xung quanh. Dù hệ thống nói rằng thân thế của tôi vẫn giữ nguyên, nhưng thực tế, căn nhà này chỉ có mỗi tôi. Không người thân, không ai quan tâm.

"Cũng tốt. Ít ra không bị ai làm phiền khi hành động."

Với ý nghĩ đó, tôi nhanh chóng khóa cửa và chạy vội ra ngoài, bắt đầu bước vào nhiệm vụ đầu tiên của mình.