Vào đầu năm, Spio đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết cho hành trình đến Học viện Luminara. Sự hồi hộp và háo hức tràn ngập trong lòng cậu khi nghĩ về việc bắt đầu một chương mới trong cuộc đời tại ngôi trường phép thuật danh tiếng.
Trước khi khởi hành, Spio kiểm tra lại hành lý một lần cuối cùng, rồi cầm chắc bức thư mời nhập học. Bức thư này không chỉ là lời mời chính thức, mà còn là chìa khóa để mở ra cánh cửa dẫn đến Luminara.
"Háo hức không, Spio?" Giáo sư Windstrider đứng cạnh cậu, mỉm cười khích lệ. "Đừng lo, cô đã chuẩn bị đầy đủ cho em rồi. Bây giờ, hãy nhét lá thư nhập học vào khe cửa đi."
Spio làm theo lời giáo sư, nhét lá thư vào khe cửa. Ngay lập tức, khe cửa phát ra một ánh sáng nhẹ nhàng. Cậu mở cánh cửa ra với sự phấn khích dâng trào trong lòng, và trước mắt cậu hiện ra một khung cảnh kỳ vĩ.
Phía trước cậu là một kiến trúc khổng lồ, được chạm khắc tinh xảo như một khải hoàn môn, mở lối vào một ngôi trường đồ sộ với kiến trúc hình chữ "U" bao phủ cả khuôn viên. Con đường chính trước mặt dẫn qua cánh cổng lớn, hai bên là những công trình kiến trúc đồ sộ và uy nghiêm, được chiếu sáng bởi những ngọn đèn tạo nên một khung cảnh hùng vĩ, nơi kiến trúc cổ điển hòa quyện cùng những nét hiện đại, tạo nên một không gian học tập lý tưởng. Mái nhà màu xanh hòa cùng bầu trời, những cửa sổ lớn nổi bật và những hành lang rộng lớn được chiếu sáng bởi ánh đèn lung linh .
"Em tự lo từ đây nhé, cô phải đi chuẩn bị để đón các học sinh khác." Giáo sư Windstrider vội vàng nói rồi nhanh chóng rời đi, để lại Spio đứng đó, chìm trong cảm xúc trước khung cảnh tráng lệ của học viện.
Spio đứng giữa sân trường rộng lớn, quan sát các học sinh đang tụ tập, trò chuyện và cười đùa, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt. Tất cả đều mặc trang phục của học viện, mang theo túi xách đầy ắp sách vở và vật dụng phép thuật, một vài học sinh còn mang theo mình những sinh vật như chim, sói hay những loại côn trùng kỳ lạ.
Cậu hít một hơi sâu, cố nén sự ngạc nhiên và giữ bình tĩnh trước vẻ đẹp kỳ diệu của Học viện Luminara. Không khí xung quanh tràn ngập hương thơm của thảo mộc và cây cỏ, khiến cậu cảm thấy như đang bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Cậu không khỏi trầm trồ trước những tòa nhà nguy nga và các bức tường trang trí tinh xảo của trường.
Khi đang mải mê quan sát, Spio bất ngờ bị thu hút bởi những chiếc đèn tròn lơ lửng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Chúng dường như được làm từ thạch anh, lơ lửng giữa không trung mà không cần bất kỳ nguồn điện nào. Đảo mắt lên, cậu thấy mình đang đứng dưới cánh cổng lớn, bị mê hoặc bởi những bức họa được khắc trên vòm cổng, trông như những tác phẩm vĩ đại từ thời kỳ Phục hưng.
Bỗng, cậu nghe thấy một giọng nói gần bên mình: "Thật tuyệt vời! Nhìn những họa tiết này kìa!" Spio quay lại và thấy một cô gái có khuôn mặt đầy đặng dễ thương với làn da trắng sáng và mái tóc vàng hoe xoăn nhẹ tựa ngang đôi vai. Đôi mắt nâu sáng của cô lấp lánh sự tinh anh và tò mò, trên tay cô là một chiếc máy ảnh trông không giống một vật phẩm ma thuật chút nào khiến Spio chú ý. Cô mải ngắm nhìn và chụp các bức ảnh ghi lại khung cảnh xung quanh đến mức không để ý đường đi.
Vô tình, cô va phải Spio, khiến cậu loạng choạng lùi lại một bước. Cô gái chớp mắt, vội cúi đầu xin lỗi, gương mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
"Xin lỗi cậu! Tớ không để ý đường đi!" Cô nói nhanh chóng.
Spio mỉm cười trấn an cô, giọng điệu thân thiện: "Không sao đâu, cậu có sao không?"
Cô gái lắc đầu, vẫn còn bối rối: "Tớ ổn, chỉ là hơi bất ngờ thôi." Cô nhìn xung quanh, nhận thấy nhiều người khác đang dừng lại nhìn những biểu hiện của cô. "Tớ chỉ hơi quá háo hức về ngôi trường này thôi, nó thật tuyệt vời."
Spio gật đầu đồng tình: "Đúng là rất ấn tượng. Đây cũng là lần đầu tớ thấy một công trình tinh xảo và xa hoa như vậy." Cậu chỉ vào chiếc máy ảnh trên tay cô, tò mò hỏi: "Cậu cũng là học sinh mới hả? Đó là máy ảnh thật à?"
Cô gái cười tươi tỏ vẻ có chút bất ngờ khi Spio nhận ra thứ trên tay cô và gật đầu: "Vâng, tớ là Evangeline Morwen! Cậu cũng biết về máy ảnh à! Tớ tưởng các pháp sư không biết gì về thế giới của người thường mà."
Cô gái cười tươi, lộ rõ sự ngạc nhiên: "Vâng, tớ là Evangeline Morwen! Tớ ngạc nhiên khi cậu biết về máy ảnh đấy! Tớ tưởng các pháp sư không quan tâm đến thế giới của người thường mà."
Spio cười ngượng: "À, tớ cũng sống ở ngoài đời thường nên biết một chút. Nhưng đây là lần đầu tớ thấy máy ảnh thật đấy."
"Ồ, tớ cũng không ngờ gặp ai đó giống mình ở đây! Rất vui được gặp cậu." Cô cười rạng rỡ, rồi nhìn quanh. "Chúng ta nên vào sảnh chính thôi, hình như buổi lễ sắp bắt đầu."
"Tớ là Spio Reed"
Evangeline gật đầu và cùng Spio đi theo các học sinh khác vào trường.
Trước cánh cửa chính của Luminara, một người đàn ông với đôi mắt đen và mái tóc dài được buộc gọn ra sau, lưng ông mang một thanh gậy đen tuyền bóng loáng ,đứng uy nghiêm như một bức tượng.
Cả hai không biết người đàn ông này là ai, nhưng họ nhận ra các học sinh khác đều đưa thư cho ông ấy xem rồi mới đi vào bên trong sảnh chính. Spio và Evangeline cũng làm theo.
Khi họ đưa thư ra, người đàn ông nhìn họ với ánh mắt sắc bén, quan sát từng người nhanh chóng rồi gật đầu chấp nhận. Ông trả lại thư cho cả hai và cho phép họ bước qua cánh cửa.
Spio và Evangeline cảm thấy một làn gió nhẹ mơn man khi bước qua cánh cửa, như thể họ vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Sảnh chính của Học viện Luminara là một không gian huyền bí và lộng lẫy, phản ánh vẻ đẹp cổ điển kết hợp với yếu tố phép thuật tinh tế. Trần cao vút, hình vòm, tạo cảm giác hùng vĩ và choáng ngợp. Sảnh có thể chứa hàng trăm pháp sư và học viên cùng lúc mà không hề chật chội. Các bức tường bao quanh được làm từ đá cẩm thạch trắng, xen lẫn những viên gạch màu xanh lam và bạc, tạo nên một vẻ đẹp thanh lịch nhưng không kém phần uy nghi.
Trần nhà được trang trí bằng một bầu trời ảo diệu, với các vì sao và các chòm sao di chuyển chậm rãi, như một bầu trời đêm thật sự. Ánh sáng trong sảnh phát ra từ những quả cầu lơ lửng trên không trung, chúng phát ra những tia sáng mềm mại, lan tỏa khắp không gian, chiếu sáng nhẹ nhàng nhưng đầy đủ mọi góc cạnh. Trên tường, các bức tranh động thể hiện các khoảnh khắc lịch sử và những pháp sư vĩ đại của học viện, không chỉ là nghệ thuật mà còn là những bài học sống động, mô phỏng lại những khoảnh khắc huy hoàng trong lịch sử phép thuật.
Sàn nhà được lát bằng đá đen bóng, phản chiếu ánh sáng từ trần nhà, tạo cảm giác như đang bước đi trên mặt nước lấp lánh. Những hoa văn hình học và ma thuật được khắc trên sàn, mỗi bước chân của người đi qua khiến chúng phát sáng nhẹ, như thể tương tác với năng lượng phép thuật của người đó.
Ở trung tâm sảnh là một đài phun nước phép thuật khổng lồ, với nước chảy từ một quả cầu lơ lửng trên không. Quả cầu này không ngừng xoay tròn, và từ đó, những dòng nước trong vắt đổ xuống, tạo thành những dòng chảy lượn sóng, phát ra âm thanh nhẹ nhàng như tiếng thì thầm của gió.
Học sinh và giảng viên đi qua sảnh chính đều cảm nhận được sự thiêng liêng của không gian này, nơi phép thuật và tri thức được bảo tồn và truyền lại qua các thế hệ. Sảnh chính là trái tim của Luminara, nơi khởi nguồn của những cuộc hành trình phép thuật mới mẻ và kỳ diệu.
Spio cùng Evangeline bước tiếp, tò mò hỏi một bạn học đang đi trước mặt cậu: "Người lúc nãy là ai vậy?"
Người bạn học quay lại, nhìn Spio và Evangeline với vẻ ngạc nhiên. "Hai người không biết đó là ai à? Đó là Nightshade, người bảo vệ của Luminara. Khi còn nhỏ, chúng tôi đều được nghe kể về những trận chiến huyền thoại của ông ấy! Đừng để khuôn mặt đó lừa, có khi ông ấy còn lớn hơn cả hiệu trưởng đó!"
"Cái gì? Phép thuật có thể khiến con người sống lâu đến vậy sao?" Spio ngạc nhiên hỏi.
Người bạn học giải thích: "Không phải pháp sư nào cũng vậy đâu. Chỉ một số gia tộc mới có khả năng như vậy thôi. Hiệu trưởng của chúng ta cũng vậy, nhờ sức mạnh phượng hoàng mà bà ấy đã sống gần 400 năm rồi."
Spio và Evangeline nghe những lời giải thích, bất ngờ trước sức mạnh huyền bí của các pháp sư. Họ cảm ơn người bạn học rồi tiếp tục tiến vào khuôn viên trường, suy nghĩ về vị pháp sư bí ẩn này và tò mò về hiệu trưởng.
Spio đứng trước trung tâm đại sảnh cùng các học sinh mới. Cậu nhận ra số lượng học sinh mới không quá nhiều; tính cả cậu, chỉ có 29 người.
Bỗng một gương mặt quen thuộc lướt qua nhóm học sinh và đứng trước mọi người. Không ai khác, đó chính là Giáo sư Lyra Windstrider. Cô vẫy tay chào đón các học sinh mới, nụ cười thân thiện và ánh mắt dịu dàng toát lên vẻ ấm áp và quan tâm. Spio cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn khi nhìn thấy cô ấy, và giáo sư cũng mỉm cười đáp lại.
Giáo sư Windstrider đứng trước những học sinh mới, cười thân thiện và bắt đầu bài phát biểu của mình. "Có thể một số em đã gặp cô trong buổi phỏng vấn! Nhưng cũng có một số bạn mới chưa gặp cô, nên hãy để cô tự giới thiệu một chút."
Cô tiếp tục, ánh mắt dịu dàng lướt qua đám học sinh: "Cô là Giáo sư Lyra Windstrider, và cô cũng là người dẫn đường tại Luminara. Cô mong rằng trong thời gian các em học tập tại đây, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá và phát triển tiềm năng của các em một cách toàn diện. Các em còn thắc mắc gì thì hãy đặt câu hỏi, cô sẽ giải đáp."
Spio tò mò hỏi: "Người dẫn đường là gì vậy, giáo sư?"
Một số học sinh quay đầu nhìn Spio, ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu. Có vẻ hầu hết học sinh ở đây đã biết rõ về Luminara, nên câu hỏi của Spio trở nên khá kỳ lạ.
Giáo sư hiểu và thông cảm, mỉm cười nhẹ để xóa tan không khí ngượng ngùng rồi giải thích: "Tại Luminara, các học sinh sẽ được hướng dẫn để phát triển theo nhiều hướng khác nhau. Mỗi hướng phát triển sẽ có giáo sư chỉ dẫn để các em đi đúng đường. Những giáo sư đó được gọi là người dẫn đường. Giờ em đã hiểu rồi chứ?"
Spio ngượng ngùng trước sự chú ý của mọi người, chỉ biết gật đầu.
"Vậy bây giờ các em hãy theo cô, cô sẽ chỉ cho các em chỗ ngồi và chúng ta sẽ bắt đầu buổi lễ nhập học." Giáo sư Windstrider nói, rồi dẫn các học sinh đến những hàng ghế đầu trong đại sảnh.
Giáo sư nhìn xuống đám học sinh, gật đầu rồi nói với giọng hào hứng: "Có vẻ như đã đến giờ rồi!"
Cô quay người hướng về phía cửa lớn của đại sảnh, nơi hiệu trưởng sẽ xuất hiện. "Các em hãy giữ bình tĩnh và lắng nghe thật kỹ nhé! Đây là bước quan trọng đầu tiên để các em bắt đầu hành trình tại Luminara."
Cô mỉm cười khích lệ rồi quay về phía hàng ghế nơi các giáo viên khác đang ngồi, chuẩn bị cho lễ chọn thành viên của người dẫn đường
Một giọng nói vang lên: "Xin chào các em!" khiến tất cả học sinh tập trung về phía cuối hành lang. Ngay lập tức, một người phụ nữ xuất hiện từ phía cánh cửa cuối, dáng vẻ uy nghiêm và thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Hiệu trưởng Agatha Pyre bước tới, đứng trước toàn thể học sinh mới với dáng vẻ uy nghiêm và đầy quyền uy. Bà mang trong mình một phong thái đĩnh đạc, mỗi bước chân đều toát lên sự tự tin và bản lĩnh. Khi bà bắt đầu nói, giọng nói vang vọng của bà lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người:
"Chúc mừng các em đã được nhận vào Học viện Luminara! Ngôi trường này là niềm tự hào của chúng ta, một nơi duy nhất trên thế giới chuyên đào tạo các pháp sư trẻ, được thành lập bởi gia tộc Pyre, và được sự ủng hộ vững chắc từ ba đại gia tộc Dracarys, Tidalbane và Ophidian."
Giọng nói của bà mạnh mẽ, đầy quyền uy, nhưng đồng thời cũng mang theo sự ấm áp và khích lệ. Bà dừng lại một chút, ánh mắt sắc sảo lướt qua đám học sinh, như muốn chắc chắn rằng từng lời nói của mình đều được lắng nghe một cách cẩn thận.
"Tại Luminara, các em sẽ không chỉ học cách nắm vững phép thuật, mà còn được dạy dỗ để trở thành những pháp sư vĩ đại trong xã hội. Chúng ta không đơn thuần chỉ truyền đạt kiến thức, mà còn rèn luyện bản lĩnh, trách nhiệm và lòng dũng cảm. Đây là nơi mà tài năng của các em sẽ được phát huy tối đa, và đồng thời, những thử thách lớn lao cũng đang chờ đợi phía trước."
Bà tiếp tục, giọng nói của bà dần trở nên nghiêm nghị hơn, thể hiện rõ tầm quan trọng của những lời bà đang nói:
"Nhưng hãy nhớ rằng, trở thành một pháp sư vĩ đại không chỉ đòi hỏi tài năng, mà còn cần sự kiên nhẫn, lòng kiên định và tinh thần không ngừng học hỏi. Ở Luminara, chúng ta đề cao giá trị của lòng trung thực, sự đoàn kết, và lòng nhân ái. Các em sẽ không chỉ học cách điều khiển sức mạnh phép thuật, mà còn học cách sử dụng nó một cách có trách nhiệm, để bảo vệ và cống hiến cho cộng đồng."
Hiệu trưởng Agatha dừng lại, để các học sinh có thời gian suy ngẫm về những lời vừa nói. Sau đó, bà tiếp tục với một giọng điệu trang trọng hơn:
"Luminara là một nơi linh thiêng, nơi các truyền thống phép thuật được bảo tồn và truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác. Các em đang bước vào một hành trình không chỉ khám phá sức mạnh bên trong, mà còn khám phá thế giới rộng lớn xung quanh. Những người ngồi bên cạnh các em ngày hôm nay sẽ trở thành đồng đội, bạn bè và có thể là gia đình của các em trong suốt quãng thời gian học tập tại đây."
Bà nở một nụ cười nhẹ, nhưng vẫn không mất đi sự uy nghiêm:
"Cuối cùng, hãy nhớ rằng Luminara là ngôi nhà thứ hai của các em. Ở đây, các em sẽ được hỗ trợ, hướng dẫn và đồng hành trong suốt hành trình phát triển bản thân. Chúng ta tin rằng mỗi học sinh đều có tiềm năng trở thành một pháp sư vĩ đại, và chúng tôi cam kết sẽ giúp các em khai phá điều đó."
Bà nhìn sâu vào mắt từng học sinh, truyền đi sự tự tin và quyết tâm:
"Hãy bắt đầu hành trình của các em với lòng dũng cảm và sự háo hức. Những gì các em đạt được tại Luminara không chỉ định hình tương lai của chính các em, mà còn đóng góp vào sự phát triển và bảo vệ của thế giới pháp sư chúng ta!"
"Và giờ ta xin tuyên bố lễ dẫn đường sẽ được tổ chức! Xin mời các giáo sư bước ra để tiếp tục buổi lễ!"
Hiệu trưởng Agatha Pyre kết thúc bài phát biểu bằng một cái gật đầu trang trọng, và bước lùi lại một bước để nhường chỗ cho những giáo viên khác, chuẩn bị tiếp tục buổi lễ khai giảng. Bà đã thành công trong việc khơi dậy lòng nhiệt huyết và khát khao chinh phục trong mỗi học sinh mới, và không khí trong sảnh chính như càng trở nên căng thẳng, tràn đầy năng lượng và hy vọng.
Giáo sư Lyra Windstrider, với dáng vẻ thanh mảnh và mái tóc bạc dài, đứng ở vị trí đầu tiên. Cô là hiện thân của sự thanh thoát và trí tuệ, ánh mắt đầy tự tin quét qua hàng ngũ học sinh mới, truyền cảm hứng và sự bình tĩnh.
Bên cạnh cô là Giáo sư Alaric Whittaker, một người lớn tuổi với mái tóc bạc trắng xõa tự nhiên xuống vai. Khuôn mặt ông đầy nếp nhăn, như một quyển sách chứa đựng bao câu chuyện, bao kinh nghiệm từ những thập kỷ dài học hỏi và giảng dạy. Ánh mắt của ông dịu dàng, toát lên sự yêu thương của một người ông đang nói chuyện với các cháu của mình.
Tiếp theo là Giáo sư Caelan Greystone, một người đàn ông trung niên với thân hình vạm vỡ và dáng đứng oai vệ. Ông có làn da hơi xám và đôi mắt màu nâu đậm, phản chiếu sự kiên định và sức mạnh nội tại. Mỗi lời ông nói ra đều như một lời hứa, đảm bảo rằng ông sẽ là chỗ dựa vững chắc cho những ai cần đến sự dẫn dắt.
Cuối cùng là Giáo sư Adrian Ravencroft, một người đàn ông tầm 40 tuổi với mái tóc đen cắt kiểu undercut hiện đại, mang lại vẻ ngoài năng động và trẻ trung. Khuôn mặt ông điển trai, với ánh mắt sắc sảo và biểu cảm tự tin. Trong giọng nói trầm và đầy bí ẩn của ông, học sinh có thể cảm nhận được chiều sâu và sự phức tạp, như thể ông nắm giữ những bí mật của bóng tối mà chỉ ai đủ can đảm mới dám khám phá.
Giáo sư Windstrider bước lên một bước, giọng cô nhẹ nhàng nhưng vang vọng khắp sảnh chính: "Chào mừng các em đến với Học viện Luminara. Chúng ta, những người đứng trước mặt các em, không chỉ là những giáo sư mà còn là những người dẫn đường. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp các em khám phá và phát triển tiềm năng của bản thân trên con đường trở thành những pháp sư vĩ đại."
Giáo sư Whittaker tiếp lời với lời nói dịu dàng của những người ông nói cho cháu của mình: "Tại Luminara, mỗi giáo sư chúng tôi sẽ đảm nhận việc hướng dẫn các em trong những lĩnh vực khác nhau, từ việc nắm vững các nguyên lý phép thuật cơ bản cho đến việc nghiên cứu những bí mật sâu xa nhất của thế giới phép thuật. Chúng tôi sẽ là người đồng hành, hỗ trợ các em vượt qua mọi thử thách."
Giáo sư Greystone, với giọng nói kiên định, nói tiếp: "Chúng tôi sẽ không chỉ dạy các em cách sử dụng phép thuật, mà còn giúp các em hiểu rõ về bản thân mình. Sự kiên trì và quyết tâm là chìa khóa để vượt qua những trở ngại, và chúng tôi sẽ luôn ở đây để hỗ trợ các em mỗi khi cần."
Cuối cùng, giáo sư Ravencroft, với giọng nói trầm và đầy bí ẩn, kết thúc: "Nhưng hãy nhớ rằng, hành trình này không chỉ có ánh sáng. Đôi khi, các em sẽ phải đối mặt với bóng tối trong và ngoài bản thân mình. Khi điều đó xảy ra, đừng ngần ngại tìm đến chúng tôi. Chúng tôi sẽ là người dẫn đường, giúp các em tìm thấy con đường của chính mình, ngay cả trong những thời khắc u tối nhất."
Các giáo sư nhìn quanh một lượt, ánh mắt họ dừng lại trên từng học sinh mới, như muốn truyền đạt sự tin tưởng và kỳ vọng của họ. Bài phát biểu ngắn gọn nhưng đầy sức nặng, nhắc nhở các học sinh rằng họ không đơn độc trên hành trình này.
Khi bài phát biểu kết thúc, bốn giáo sư đi về phía sau đài phun nước, đứng đối diện với quả cầu pha lê lơ lửng, phát ra một thứ ánh sáng nhẹ nhàng nhưng đầy ma lực. Quả cầu này, giống như chiếc mà Spio đã từng đặt tay lên khi đi mua đũa phép ở cửa hàng của gia tộc Ophidian, nhưng lớn hơn nhiều và có sức mạnh tinh vi hơn. Đây là công cụ giúp các giáo sư thấy được nội tâm và năng lượng bên trong mỗi học sinh, từ đó quyết định học sinh đó phù hợp đi theo ai.
Giáo sư Greystone móc từ trong túi ra một tờ danh sách các học sinh, với một động tác mạnh mẽ, ông nâng cánh tay và quăng tờ danh sách lên không trung. Nó phát sáng rực rỡ, bay lên và xoay tròn giữa đại sảnh, thu hút sự chú ý của toàn bộ học sinh mới.
Từ danh sách, dòng tên đầu tiên bừng sáng và dần to lên giữa không trung: "Leander Frostwood." Cả sảnh chính đều hướng ánh mắt về cái tên nổi bật này.
Sự xôn xao lan tỏa khắp sảnh khi cái tên "Leander Frostwood" xuất hiện. Một số học sinh thì thầm với nhau, phản ứng trước sự hiện diện của thành viên gia tộc Frostwood danh tiếng.
"Nhà Frostwood à? Mình nghe nói họ rất lạnh lùng và xa cách," một học sinh nói nhỏ với người bạn bên cạnh.
"Không biết anh ta có giống gia đình mình không nhỉ?" một học sinh khác tỏ ra lo lắng.
"Shh, im lặng chút đi. Mình không muốn gặp rắc rối với gia tộc Frostwood đâu," một học sinh khác khẽ nhắc nhở.
Những tiếng thì thầm nhỏ dần nhưng vẫn không ngừng lan truyền. Leander Frostwood, với vẻ tự tin, tiến lên phía trước. Mái tóc bạc tự nhiên của cậu óng ánh dưới ánh sáng, tạo nên vẻ ngoài bí ẩn và thanh lịch. Đôi mắt xanh biển của cậu sáng rực, phản chiếu sự thông minh và trí tuệ mà cậu sở hữu. Với làn da trắng mịn và dáng người cao ráo, thanh mảnh, Leander toát lên khí chất cao quý, khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cậu.
Leander đứng trước quả cầu pha lê, nhắm mắt lại, tập trung năng lượng và nhẹ nhàng đưa tay chạm vào nó. Một luồng sáng lạnh màu xanh lam tỏa ra từ bàn tay cậu, lan tỏa vào quả cầu. Các giáo sư chăm chú quan sát, đồng thời bắt đầu cảm nhận được cảnh tượng trong tâm trí Leander.
Trong tâm trí họ hiện ra một vùng đất lạnh giá, bao phủ bởi những cánh rừng thông và những lớp tuyết dày đặc. Trên mặt đất, một con sói đơn độc với bộ lông trắng như tuyết đang nằm co mình dưới lớp tuyết. Nó trông mạnh mẽ, nhưng cũng đơn độc. Khi thấy hình ảnh bốn giáo sư hiện lên, con sói không hề tỏ ra sợ hãi, mà trái lại, nó tỏ vẻ tò mò. Nó bước đến, nhẹ nhàng tiến lại gần giáo sư Greystone, ngửi ngửi rồi quay đi, để lại dấu chân trên tuyết.
Các giáo sư đứng trầm ngâm, ánh mắt họ đồng thời nhìn về phía giáo sư Greystone.
"Hay thật đấy! Đứa trẻ đầu tiên mà đã có thể chịu được ảnh hưởng từ uy áp của ông và còn có thể đến gần ông nữa."
Khi hình ảnh trong quả cầu biến mất, các giáo sư bừng tỉnh, và một sự đồng thuận ngầm diễn ra giữa họ. Giáo sư Greystone tiến lên một bước, gật đầu nhẹ với Leander, như một dấu hiệu chấp thuận.
"Leander Frostwood," giáo sư Greystone nói với giọng trầm ấm nhưng đầy quyền uy, "ta sẽ là người dẫn đường cho con."
Leander cúi đầu đáp lại cố gắn kìm nén cảm xúc của mình, rồi quay về chỗ ngồi.
"Trời ạ! Người đầu tiên lại được đi theo Caelan. Trông năm nay có vẻ triển vọng rồi," Các giáo sư đang ngồi phía sau thì thầm, nở nụ cười nhẹ với các đồng nghiệp.
Khi danh sách học viên mới tiếp tục hiện ra cái tên tiếp theo, ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ cái tên "Orion Harkness" đang lơ lửng giữa không trung. Mọi ánh nhìn nhanh chóng đổ dồn về phía Orion, một chàng trai đứng giữa đám đông học sinh mới. Bất ngờ nhưng không mất đi vẻ điềm tĩnh, Orion nở nụ cười thân thiện và tự tin tiến lên phía trước.
Orion, với vẻ ngoài giản dị và ánh mắt sáng ngời, bước lên và đặt tay lên quả cầu pha lê như Leander trước đó. Ngay khi năng lượng từ tay cậu truyền vào quả cầu, khung cảnh trong tâm trí các giáo sư bắt đầu thay đổi. Giờ đây, họ thấy mình đang đứng trong một hang động rộng lớn, dưới chân là lớp cát mềm mại, và ánh sáng le lói từ những vết nứt trên trần hang tạo nên một không gian đầy bí ẩn.
Trong bóng tối của hang động, một sinh vật nhỏ bé hiện ra từ sâu bên trong. Đó là một người đất nhỏ với đôi mắt sáng lấp lánh, toát lên vẻ tinh nghịch và tò mò. Sinh vật này, có vẻ như là hiện thân của tri thức và khám phá, nhìn bốn giáo sư với ánh mắt tò mò và cẩn trọng. Nó bước từng bước nhỏ về phía họ, nhưng khi đến gần, nó chợt dừng lại, biểu hiện trên gương mặt cho thấy sự sợ hãi và lo lắng.
Giáo sư Greystone, nhận ra điều này và lùi lại vài bước, cho phép sinh vật nhỏ thả lỏng hơn. Sự căng thẳng trong không gian dường như tan biến, sinh vật nhỏ bé tiếp tục bước về phía ba giáo sư còn lại. Nó quan sát từng người với sự tò mò, như đang đánh giá xem ai là người phù hợp nhất để nó tin tưởng.
Giáo sư Whittaker vung nhẹ tay tạo ra một lâu đài cát nhỏ khiến sinh vật đó thích thú mà chạy lại xem xét, nó vui vẻ nhìn ngắm rồi đi xung quanh lâu đài cát nhỏ với vẻ mặt tươi cười thích thú.
Cuối cùng, sinh vật đó quay đầu nhìn giáo sư Whittaker với đôi mắt sáng ngời. Nó tiến lại gần ông, cảm nhận được sự ấm áp và tri thức sâu rộng tỏa ra từ người thầy già dặn. Có vẻ như sinh vật nhỏ bé này đã chọn giáo sư Whittaker.
Giáo sư Whittaker, với nét mặt hiền hậu, nhẹ nhàng cúi đầu chấp nhận lựa chọn này. Ông nói với giọng trầm ấm, "Orion Harkness, ta sẽ là người dẫn đường cho con."
Thời gian trôi qua, các giáo sư đã có được những học sinh sẽ theo họ trong suốt hành trình tại Luminara. Giáo sư Windstrider, với vẻ ngoài thanh lịch và thái độ ôn hòa, đã thu hút được 6 học sinh. Giáo sư Whittaker, đã nhận được sự tin tưởng của 9 học sinh. Giáo sư Ravencroft, cũng đã thu hút 9 học sinh.
Còn giáo sư Greystone, với dáng vẻ oai vệ và sự kiên định, chỉ có 3 học sinh lựa chọn theo ông. Mặc dù số lượng ít, mọi người đều biết rằng những học sinh có thể đi theo Greystone không phải là những người đơn giản.
Khi danh sách dần ngắn lại và chỉ còn hai cái tên cuối cùng, tất cả học sinh đều tập trung cao độ, háo hức chờ đợi đến lượt mình. Không khí trong đại sảnh lặng im một cách kỳ lạ khi một cái tên khác lại sáng lên giữa không trung: Evangeline Morwen.
Evangeline bắt đầu bước lên phía trước giữa ánh mắt chăm chú của mọi người. Mái tóc óng ả của cô lay động nhẹ nhàng khi cô tiến gần đến đài phun nước, từng bước đi đầy tự tin và kiêu hãnh. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, mong chờ khoảnh khắc định đoạt. Một vài học sinh thì thầm, suy đoán về giáo sư nào sẽ sáng lên trong tâm trí của Evangeline.
Khi cô đặt tay lên quả cầu pha lê, một khung cảnh hoàn toàn khác thường hiện ra trong tâm trí các giáo sư. Thay vì cảnh quan thiên nhiên hay sinh vật huyền bí, họ thấy mình đứng trong một ngôi nhà hiện đại, đầy đủ tiện nghi với những chi tiết tinh tế. Điều này khiến họ giật mình, vì không ai trong số họ đã từng thấy điều gì tương tự trước đây.
Điều tiếp theo càng khiến các giáo sư bất ngờ hơn khi không có bất kỳ sinh vật nào xuất hiện. Thay vào đó, một giọng nói thân thiện vang lên: "Xin chào!" Từ trên cầu thang, Evangeline xuất hiện, nở một nụ cười rạng rỡ. Cô tiến đến gần các giáo sư và chào hỏi từng người một: "Giáo sư Whittaker, Giáo sư Ravencroft, Giáo sư Windstrider, và..." Cô ngập ngừng, như thể đang phải đối mặt với một áp lực vô hình, rồi tiếp tục với một giọng hơi ngập ngừng, "Giáo sư Greystone... Mọi người có muốn uống gì không?"
Các giáo sư, dù ngạc nhiên trước tình huống bất ngờ này, đều cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ toát ra từ cô gái trẻ. Họ theo bước Evangeline trong khung cảnh ấm cúng của ngôi nhà, nhưng chưa kịp nói lời nào thì tất cả bất chợt tỉnh dậy, trở lại với thực tại khi đã thoát ra khỏi tâm trí của cô.
Evangeline mở mắt, ánh sáng từ quả cầu pha lê mờ dần, trả lại không gian yên tĩnh cho sảnh chính. Không ai nói gì, nhưng cảm giác vừa trải qua một điều gì đó khác thường và đặc biệt còn lưu lại trong tâm trí của mỗi giáo sư.
Ngoài Caelan, các giáo sư còn lại nhìn nhau, ánh mắt trao đổi những suy nghĩ thầm kín về điều vừa xảy ra. Sự im lặng bị phá vỡ khi giáo sư Windstrider tiến lên một bước, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng hỏi Evangeline:
"Morwen, giữa ba người chúng ta, em sẽ chọn ai làm người dẫn đường của mình?"
Câu hỏi của giáo sư Windstrider vang lên khiến mọi người trong đại sảnh bất ngờ. Rất lâu rồi, không có học sinh nào được trao quyền lựa chọn giáo sư của mình.
Evangeline thoáng giật mình, đôi mắt nâu của cô mở to, rồi dần dần ánh lên sự tự tin. Cô nhìn quanh một lượt, rồi dừng lại ở từng vị giáo sư đang chờ đợi câu trả lời. Mỗi người trong số họ đều đại diện cho những con đường khác nhau, với những kiến thức và thử thách riêng biệt.
Trong giây lát, sự im lặng bao trùm lấy không gian. Các học sinh khác vừa theo dõi từng biểu cảm của Evangeline và bàn tán về cô. Evangeline nhận ra tầm quan trọng của quyết định này. Những ánh mắt dõi theo cô, không chỉ là tò mò mà còn là sự kỳ vọng.
Evangeline hít một hơi sâu, rồi nở một nụ cười tươi tắn, hướng về giáo sư Windstrider:
"Em chọn giáo sư Windstrider, thưa cô. Em tin rằng mình sẽ học được rất nhiều từ cô và cảm thấy con đường mà cô dẫn dắt sẽ giúp em phát triển tốt nhất."
Câu trả lời của Evangeline khiến giáo sư Windstrider mỉm cười ấm áp, và cả đại sảnh như vỡ òa trong tiếng xì xào.
Sự căng thẳng trong không gian như được giải tỏa khi Evangeline đưa ra lựa chọn của mình. Tiếng xì xào nổi lên không ngớt, một số học sinh trao đổi ánh nhìn đầy hàm ý, trong khi những người khác gật đầu tán thưởng. Giáo sư Windstrider mỉm cười ấm áp, cảm ơn Evangeline bằng giọng nói dịu dàng:
"Cảm ơn em đã chọn cô, Evangeline. Cô tin rằng chúng ta sẽ có một hành trình thú vị và đầy ý nghĩa."
Giáo sư Windstrider quay về phía các giáo sư khác, ánh mắt thân thiện nhưng không kém phần quyết đoán. Cô tiếp tục:
"Và bây giờ, chúng ta sẽ tiếp tục. Có vẻ như chỉ còn một học sinh cuối cùng."
Cô hướng ánh mắt về phía Spio. Spio cảm nhận được cái nhìn của giáo sư, cậu hít một hơi sâu, chuẩn bị cho khoảnh khắc quan trọng này. Giáo sư Windstrider nở một nụ cười khích lệ, thân thiện, khiến Spio cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh.
Khi cái tên "Spio Reed" sáng lên giữa không trung, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Spio bước lên, nhắm mắt lại và đưa tay đặt lên quả cầu pha lê lơ lửng, truyền năng lượng của mình vào đó. Những tia năng lượng nhẹ nhàng chạm vào quả cầu, và mọi người trong đại sảnh chờ đợi điều gì đó đặc biệt xảy ra.
Mặt nước trong đài phun phía dưới rung lên, tạo ra những gợn sóng, khiến nhiều người nghĩ rằng cậu có thể sẽ trải qua một trải nghiệm đặc biệt như Evangeline. Nhưng rồi, sự rung động đột ngột dừng lại, để lại một sự im lặng đầy căng thẳng trong không khí.
Bốn giáo sư giờ đây thấy mình đang đứng trong một vùng đất kỳ lạ. Dưới chân họ là một mảnh đất trắng xóa, trống trải, không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống, còn phía trên là một không gian đen kịt, tĩnh lặng đến đáng sợ. Sự kỳ bí của nơi này khiến cả bốn người đều cảm thấy một sự bất an bao trùm.
Giáo sư Windstrider, nhận thức được sự nguy hiểm, nhắc nhở những người còn lại:
"Các thầy hãy cẩn thận. Magnus từng tiến vào tâm trí của Spio rồi, và ông ta cảnh báo rằng bên trong cậu ấy có gì đó rất bất thường, ông ta dặn chúng ta phải cẩn thận khi đi vào tâm trí cậu ấy đấy."
Các giáo sư khác liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy thắc mắc về lời cảnh báo của Lyra, ba người đều cho rằng tâm trí và năng lượng của một học sinh mới thì có gì mà phải cẩn thận. Họ cùng nhau bước đi trên mảnh đất trắng xóa, cẩn thận quan sát xung quanh, nhưng không có gì khác ngoài sự trống rỗng, mỗi bước đi của họ đều vang vọng trong không gian yên tĩnh này.
Rồi bất chợt, tiếng bước chân của họ nhỏ dàn và thay vào đó là những âm thanh sấm sét bắt đầu vang lên từ phía xa. Giống như những gì Magnus đã trải qua, những đám mây đen kịt từ từ xuất hiện, kéo đến bao phủ bầu trời trên đầu họ. Những tia sét dữ dội bắt đầu đánh xuống, tàn phá mặt đất trống rỗng. Giáo sư Greystone, với cơ thể mạnh mẽ của mình, ông nhanh chóng bước lên phía trước, đưa tay ra tạo một lớp khiên phòng vệ, chống đỡ những tia sét điên cuồng.
Các giáo sư khác cũng đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống, họ cùng nhau phối hợp để ngăn chặn cơn bão sét đang nhấn chìm cả không gian. Một lúc sau, họ nhận thấy mình đang đứng giữa trung tâm của cơn bão, nơi sức mạnh của nó mạnh mẽ nhất.
Đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên từ bầu trời phía trên, thu hút sự chú ý của họ. Khi ngước nhìn lên, họ chỉ thấy hình bóng mờ ảo của một con chim khổng lồ, đôi mắt của nó phát ra thứ ánh sáng xanh lam kỳ lạ, nhìn chằm chằm xuống họ. Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, một tiếng sét đánh vang trời giáng xuống, ánh sáng lóe lên trong khoảnh khắc và kéo cả bốn người trở về hiện thực.
Spio mở mắt, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự lo lắng khi thấy khuôn mặt các giáo sư đẫm mồ hôi và ánh mắt họ đầy vẻ hoang mang. Quả cầu pha lê trước mặt cậu dần mờ đi, trả lại sự tĩnh lặng cho sảnh chính, nhưng không khí xung quanh vẫn còn căng thẳng. Những gì vừa xảy ra trong tâm trí của Spio khiến các giáo sư bối rối, không biết phải làm gì tiếp theo.
Bốn giáo sư trao đổi một cách kín đáo, từng người khẽ thì thầm, thảo luận về tình huống bất ngờ đang xảy ra.
"Mọi người nghĩ sao về Spio? Chúng ta nên để cậu ấy đi theo ai?" Windstrider lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng đầy lo lắng.
"Tôi nghĩ cậu ấy nên đi theo cô, vì cô hiểu Spio hơn tất cả chúng ta," Whittaker đáp, ánh mắt đầy sự tôn trọng, và Ravencroft cũng gật đầu đồng tình.
Tuy nhiên, Windstrider không tán thành: "Nhưng tôi không nghĩ mình có thể dạy dỗ cậu ấy. Sức mạnh của gia tộc tôi là sự mềm mại, uyển chuyển, như gió lướt qua, trong khi Spio lại quá hoang dã và khó nắm bắt. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sợ mình sẽ bất lực, mặc dù tôi thực sự muốn cậu ấy theo tôi."
Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng, giáo sư Greystone, với vẻ mặt nghiêm nghị, bước lên phía trước. Ông nhìn Spio, ánh mắt kiên định, rồi lên tiếng:
"Spio, ta sẽ nhận em làm học trò và dẫn đường cho em trong suốt quá trình học tập tại Luminara."
Spio lúng túng, cậu quay đầu nhìn về phía giáo sư Windstrider, ánh mắt của cậu như muốn nói rằng cậu thực sự muốn đi theo cô. Nhưng giáo sư Windstrider, với nụ cười dịu dàng nhưng chắc chắn, lắc đầu và nhẹ nhàng nói:
"Spio, ta hiểu rằng em muốn theo cô, nhưng với những gì vừa diễn ra, có lẽ giáo sư Greystone mới là người phù hợp nhất để dẫn dắt em. Đừng lo lắng, em sẽ làm tốt thôi."
Nhận thấy sự đồng thuận từ cả giáo sư Windstrider và Greystone, Spio cúi đầu, chấp nhận quyết định này.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Spio chậm rãi bước lùi về hàng ngũ của các học sinh, cảm giác trong lòng cậu là một mớ hỗn độn giữa sự thất vọng, lo lắng và chút tò mò. Trong khi đó, giáo sư Greystone cũng trở lại hàng ngũ của mình, ánh mắt ông vẫn đượm vẻ suy tư khi nhìn cậu học trò mới này.
Hiệu trưởng Agatha Pyre bước lên phía trước, thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt bà bao quát cả sảnh chính trước khi cất giọng trầm ấm:
"Chúc mừng tất cả các em đã hoàn thành bước đầu tiên trên hành trình tại Luminara. Hãy nhớ rằng mỗi lựa chọn mà các em vừa đưa ra sẽ mở ra một con đường mới, và con đường đó sẽ dẫn các em đến với những khám phá đầy thử thách nhưng cũng đầy vinh quang. Các giáo sư của chúng ta sẽ là những người đồng hành, những người dẫn đường cho các em, nhưng chính các em sẽ là người tạo nên vận mệnh của mình."
Lời nói của hiệu trưởng Agatha kết thúc trong sự im lặng đầy trọng vọng, mỗi học sinh đều tự vấn về con đường phía trước.
"Giờ hãy theo các giáo sư của mình về nơi cư trú, bắt đầu từ ngày mai, các em sẽ bước vào một thế giới mới, nơi phép thuật và tri thức sẽ trở thành hành trang quý giá nhất."
Với lời dặn dò cuối cùng, các học sinh bắt đầu rời khỏi sảnh chính, theo chân những người dẫn đường mới của họ. Spio bước theo giáo sư Greystone, cảm nhận trong lòng mình một niềm quyết tâm mới mẻ. Dù có phần lo lắng về những gì sắp tới, cậu cũng nhận ra rằng đây chính là bước khởi đầu cho một hành trình đầy bí ẩn và khám phá mà cậu hằng khao khát.
Giáo sư Greystone dẫn dắt bốn học sinh mới dọc theo những hành lang dài của Ember's Valiant, khu vực sẽ trở thành ngôi nhà thứ hai của họ trong suốt thời gian học tập tại Luminara. Ông chỉ cho họ những khu vực quan trọng, bao gồm phòng tập luyện rộng lớn với các bức tường được gia cố bằng phép thuật, một thư viện nhỏ nhưng chứa đầy những cuốn sách quý giá về chiến đấu và chiến lược, và các phòng họp, nơi học sinh và giảng viên có thể trao đổi ý kiến, cùng nhau nghiên cứu và luyện tập phép thuật.
Trong suốt chuyến tham quan, giáo sư Greystone không quên giới thiệu các quy tắc phải tuân thủ khi là học sinh theo ông. Ông nhấn mạnh những giá trị mà nơi đây đề cao như lòng dũng cảm, tinh thần đồng đội và trách nhiệm. Với giọng điệu kiên định, ông khuyến khích các học sinh mới xây dựng một môi trường học tập tích cực, nơi mọi người đều hỗ trợ lẫn nhau.
Spio đi cùng giáo sư và các bạn, chăm chú lắng nghe. Tuy nhiên, cậu không khỏi cảm thấy có điều gì đó lạ lùng. Dù đã đi qua nhiều nơi trong Ember's Valiant, Spio nhận thấy khu vực này dường như vắng vẻ một cách kỳ lạ. Không có dấu hiệu của bất kỳ học sinh nào khác đi lại hay sinh hoạt ở đây, điều này khiến cậu không khỏi tò mò.
Cuối cùng, không thể kìm nén sự thắc mắc, Spio lên tiếng hỏi: "Thưa giáo sư, sao ở đây không có học sinh nào khác vậy?"
Câu hỏi của Spio khiến cả nhóm dừng lại. Những học sinh khác quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt họ hiện lên sự ngạc nhiên.
Giáo sư Greystone dừng bước, thở dài một cách nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. "Em đúng là không biết gì nhỉ? Lyra đã nói trước với ta, nhưng ta không tin. Giờ thì ta tin rồi," ông nói với giọng điệu trầm tư, rồi quay sang Leander.
"Này, nhóc Frostwood, em giải thích cho Reed đi," ông ra lệnh, giọng vẫn giữ sự điềm tĩnh nhưng có phần mệt mỏi.
Leander gật đầu, bước tới gần Spio và nói nhỏ: "Ở học viện này, rất ít người có thể đi theo giáo sư Greystone. Thầy ấy là một phủ thủy chiến đấu thuộc hàng đầu, và khí tức mà thầy ấy tỏa ra trong lễ dẫn đường rất mạnh mẽ. Chỉ những ai có nguồn năng lượng đủ lớn mới có thể chịu đựng và vượt qua nó. Hầu hết mọi năm, chỉ có 1 đến 2 người đủ khả năng theo thầy ấy. Cậu nên cảm thấy may mắn vì được chọn. Không phải ai cũng có cơ hội này đâu."
Spio lắng nghe, cảm giác trong lòng cậu dần trở nên phức tạp. Cậu vừa cảm thấy vinh dự khi được chọn, vừa lo lắng về những thử thách phía trước. Tuy nhiên, cậu cũng nhận ra rằng đây là cơ hội hiếm có, và điều đó tiếp thêm cho cậu động lực để tiếp tục hành trình.
Sau khi đưa họ đi dạo quanh khu vực chính, giáo sư Greystone dẫn cả bốn học sinh đến khu vực phòng ngủ. Ông giải thích cách phân chia phòng ở đây:
"Chúng ta có hai phòng ngủ dành cho các em," ông nói, "và mỗi phòng sẽ chứa hai người. Chúng ta không phân biệt khu vực nam và nữ do Guardian có rất ít học sinh. Đa số diện tích ở đây được dùng để xây các khu sinh hoạt do mọi năm chỉ có một đến hai người nên ở đây chưa bao giờ vượt quá 6 người, nhưng năm nay chúng ta lại có đến bốn thành viên mới, nên các em chịu khó ở chung nhé."
Ông chỉ vào hai cánh cửa phòng ngủ nằm liền kề nhau. "Hai đứa con trai sẽ ở chung một phòng," giáo sư thông báo, chỉ về phía cánh cửa đầu tiên, "và hai bạn nữ còn lại sẽ ở chung trong phòng kia."
Mọi người không có vẻ gì là khó chịu vì họ biết rằng việc cùng nhau ở chung phòng sẽ giúp họ có cơ hội hiểu nhau hơn. Các bạn nữ cũng mỉm cười và gật đầu đồng ý với sự sắp xếp.
Giáo sư Greystone trao cho mỗi học sinh một chiếc chìa khóa phòng hình tam giác có khắc một cái khiên và nhắc nhở họ rằng đây là nơi họ sẽ sinh sống và học tập trong thời gian tại Luminara. "Hãy sắp xếp đồ đạc và nghỉ ngơi cho thoải mái," ông nói, "ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu lịch trình học tập và luyện tập mới."
Spio và Leander bước vào phòng của mình và bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Mặc dù đây là một không gian mới mẻ, cả hai đều cố gắng tạo ra một bầu không khí thân thiện để chia sẻ.
Trong lúc sắp xếp, Leander quay sang hỏi Spio: "Gia tộc Reed của cậu thường ẩn cư hả? Tớ chưa từng nghe thấy pháp sư nào với họ Reed trước đây."
Spio chậm rãi trả lời, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Gia tộc? Tớ không thuộc bất kỳ gia tộc nào cả." Câu trả lời của Spio khiến Leander bất ngờ.
"Không thuộc gia tộc nào? Không lẽ cậu là một Grime à?"
"Có lẽ vậy, giáo sư Windstrider cũng bảo tớ là Grime. Tớ được một người giới thiệu vào đây."
Leander suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xin lỗi, tớ không muốn làm cậu khó chịu với câu hỏi đó. Bây giờ đã muộn rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi."
Spio bỗng nhớ lại chuyện lúc nãy và quay lại hỏi: "Frostwood này, sao mọi người có vẻ kiêng kỵ gia đình cậu vậy?"
Leander nghe câu hỏi đó liền bảo: "Gọi tớ là Leander đi. Gia tộc tớ có danh tiếng khá xấu, nên đương nhiên mọi người đều sợ họ ấy mà!"
Spio nhận ra rằng có vẻ Leander không thích nói về gia đình mình, nên cậu cũng ngưng thắc mắc, "Vậy cậu cứ gọi mình là Spio.", nói xong cậu cũng chìm vào giấc ngủ.