Sau khi trở về núi, Phát cầm đống nguyên thạch trên tay và tự hỏi:
"Làm sao để hấp thụ đống nguyên thạch này đây? ".
Sau khi ngồi xuống dưới đất và thả lỏng hết mức có thể, Phát bắt đầu thử tất cả mọi cách để hấp thụ nguyên thạch.
Lần 1: Đặt đống nguyên thạch dưới đất rồi đợi chờ phép màu, nhưng sau một lúc chờ đợi vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Lần 2: Cầm một viên nguyên thạch trên tay rồi bắt đầu chờ đợi.
Quả nhiên, lúc sau anh càng ngày càng thấy nhẹ hơn trên bàn tay đang cầm viên nguyên thạch. Mở mắt ra thì đã thấy viên nguyên thạch tan biến. Một lần nữa, các ngọn gió bắt đầu quây quanh người anh ta.
Một viên, hai viên, dần dần các viên nguyên thạch bắt đầu ít đi. Nhận ra lần này trời không sáng nhanh như lúc trước, anh đoán điều này là do các viên nguyên thạch làm nên.
Sau khi dùng hết 7 viên nguyên thạch, Phát mở mắt ra thì đã thấy mặt trời đang mọc, chầm chậm anh ta bắt đầu đếm số viên nguyên thạch còn lại.
"Một,hai,ba,...,mười ba, còn tổng cộng là mười ba cái. Số nguyên thạch này một phần sẽ dùng để mua đồ ăn còn lại sẽ dùng để tiếp tục tu luyện".
Khung cảnh thiên nhiên đang dần thay đổi đi, chim bắt đầu bay đi kiếm ăn, hoa lại tiếp tục nở rộ.
"Khung cảnh này thật đẹp, ở đây cũng không tệ như mình tưởng tượng".
"Này, việc tu luyện ra sao rồi?".
Bỗng từ sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc khiến anh ta giật mình.
"Này ông làm tôi sợ đấy, ông không thể xuất hiện trước mặt tôi đàng hoàng được à?".
"Ồ đây là thói quen rồi, nhìn người khác giật mình cũng thú vị lắm đó".
Ông lão vừa nói vừa cười khà khà với anh ta nhưng rồi lại bắt đầu nói về chuyện chính:
"Được rồi, hôm nay ta sẽ chính thức dạy cậu".
"Dạy? Dạy về cái gì cơ?".
"Tu sĩ mà không có chiêu thức ư? Cậu định đấm tay không đấy à?".
Tôi háo hức và vui mừng khi sắp được chạm vào ma thuật.
"Vào luôn đi ông già, tôi không thể đợi được nữa".
Ông lão nhẹ nhàng ném cho tôi một thanh kiếm gỗ, rồi nói:
"Hãy cố gắng mài sắc lưỡi kiếm này bằng ý chí của cậu đi. Cố gắng cảm nhận nguồn gió, phép màu sẽ xảy ra".
Lúc đầu anh ta cũng không hiểu "mài sắc lưỡi kiếm này bằng ý chí" có nghĩa là gì, nhưng sau một lúc tập trung, một nguồn gió nhẹ bắt đầu vây quanh lấy lưỡi kiếm của tôi.
Sư lão cũng kinh ngạc khi chỉ với lần thử đầu tiên đã thành công.
"Giữ bình tĩnh, tiếp tục tập trung vào cơn gió đi. Đừng để bị mất tập trung".
Nghe thấy lời ông lão nói, anh ta tiếp tục chú tâm vào cơn gió.
một tiếng đã trôi qua, cơn gió bắt đầu lớn hơn còn Phát thì đang rất mệt vì phải giữ nguyên một tư thế suốt một tiếng đồng hồ.
"Giữ nó tới khi nào cơ thể cậu tự động ngất đi, cứ tiếp tục như thế, không sớm muộn gì cậu cũng sẽ kiểm soát được cơn gió nhanh hơn".
Lại thêm vài tiếng đồng hồ trôi qua, cơn gió đang rất to lớn, tiếng ồn nó tạo ra cũng rất khó chịu. Một lúc sau, cơn gió tan biến, cơ thể của anh ta cũng thiếp đi trong vô thức.
Sư lão ngồi bên cạnh từ đầu đến giờ rất khâm phục ý chí và khả năng tập trung của Phát.
"Không bất ngờ khi một người có linh khí to lớn như này có thể làm được điều này. Không thể bỏ lỡ nhân tài trẻ này được rồi".
Nói xong ông lão lại bay đi, để lại Phát đang nằm ngủ dưới đất một mình.
Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc Phát tỉnh dậy.
Ngáp một cái to tiếng rồi bắt đầu giãn cơ, nhận ra bầu trời đã dần tối màu, anh ta nhìn xung quanh nhưng không thấy ông lão đâu.
"Chắc là lại bay đi mất tiêu rồi, thế là mình phải tu luyện tiếp thôi".
Nói xong Phát lại ngồi vào tư thế cũ, tiếp tục hấp thụ các viên nguyên thạch nhưng lần này một chuyện khác đã xảy ra.
Phát thấy mình đang ở trong một không gian kì lạ, với một bầu trời vàng óng và xung quanh chỉ toàn cây hoa anh đào.
Nhưng anh ta dần nhận ra đó không phải là bầu trời mà thực chất nó giống như một chiếc kính, đằng sau đó một con rắn toàn thân phủ đầy vảy vàng trồi lên.
"Này, hãy dùng ý chí để chống chịu các đòn tấn công của nó đi".
Một giọng nói tự nhiên vang ra, nghe thấy chất giọng, anh ta liền nhận ra đó là giọng nói của ông lão. Bỗng nhiên con rắn bắn ra các tia năng lượng màu vàng, các tấm kính đang dần nứt vỡ.
Thử áp dụng lời ông lão nói, anh ta bắt đầu bình tĩnh lại. Nhận ra mỗi lần con rắn ra một đòn tấn công công kích vào thứ trông giống chiếc kính thì một cơn choáng váng lại xuất hiện trong đầu. Có lẽ anh ta nhận ra ý chí của mình chính là chiếc khiên đó.
Sau khoảng năm đến vài tiếng trôi qua, môi trường xung quanh bắt đầu tan biến.
Ông lão đã đứng bên cạnh xem xét tình hình tôi nãy giờ đã chúc mừng tôi:
"Chúc mừng cậu đã đột phá được Nhất Hồi Luân Chuyển Đạo 1 chỉ trong ba ngày".