Chereads / Vô Đạo Tu Tiên / Chapter 5 - Tham Quan

Chapter 5 - Tham Quan

Sau khi tu luyện thành công, ông lão dẫn tôi xuống núi để đi tham quan thế giới.

Ông ta dùng phép lên người tôi, khiến tôi lơ lửng lên trên không rồi kéo tôi bay xuống núi.

Ở đây tôi có thể nhìn thấy các khu rừng và một số ngôi làng nhỏ, và ở phía xa tận chân trời có rất nhiều mây tụ lại và một luồng sáng màu vàng toả ra xung quanh, thứ mà lúc ở trên núi tôi không thể thấy.

"Ở kia là Thiên Cung, nơi đó có chỉ có cấp bậc thánh nhân mới đến được đó,nơi đó cách xa chúng ta hiện tại tới 80000 dặm. Nhìn nó gần thế thôi nhưng đi lên được đó không dễ đâu".

Thoáng chốc sau chúng tôi đã đến được một kinh đô lớn ở dưới núi.

"Ồ là Sư Lão Bắc Hải kìa!"

"Ừ đúng là ông ấy"

Ông lão nhẹ nhàng đáp lại:

"Minh Bạch, Linh Lý, hai cậu vẫn khoẻ chứ?"

"Tất nhiên rồi, bọn tôi hiện giờ đang làm quan lớn trong kinh đô đấy, mà có lẽ ông nên đi chào mọi người đi, họ nhớ ông lắm".

Tôi ngạc nhiên khi thấy ông lão khá nổi tiếng ở đây.

"Này ông già, ông khá nổi tiếng đấy nhỉ?".

"Đương nhiên rồi, vì đây là nơi ta sinh ra. Ta đã sống ở đây hơn 800 năm rồi".

Mặc dù không biết Dương Lý bao nhiêu tuổi nhưng nếu ông lão cũng 'trường sinh bất lão' thì ông ta sẽ không thể già đi.

Với câu hỏi trong đầu, tôi liền hỏi ông ta:

"Ông không 'trường sinh bất lão' ư?"

"Trường sinh bất lão? Haha, ta không có thứ đó ta rồi cũng sẽ chết đi mà thôi"

"Thế sao bây giờ ông vẫn còn sống?"

"Chỉ là linh hồn của ta đã vượt qua cả thể xác lẫn tinh thần. Nó làm cơ thể ta luôn cảm thấy khoẻ mạnh, bên trong cơ thể vẫn hoạt động bình thường như người trẻ"

"Vậy là ông cũng có thể chết nếu ăn một nhát chí mạng ư?"

"Đúng nhưng ta không dễ trúng đòn đâu, không phải đột nhiên ta được ở trên Thiên Cung đâu".

Ông lão vừa ngắt lời thì có rất nhiều người dân xung quanh đi tới.

Ngay sau đám người một ông già lọm khọm bước tới

"Sao đến bây giờ mới về thăm lại kinh đô hả?"

Ông già đó cất lên tiếng nói yếu ớt như sắp lìa đời.

"Vẫn còn đi được hả, cứ tưởng ông sắp lìa đời rồi chứ".

"Ta không có yếu tới vậy đâu, dù gì cũng đã 800 năm nhỉ bằng hữu".

"Ừ, nếu không có tai nạn đó thì chúng ta đã có thể sống vui vẻ ở Thiên Cung rồi".

"Haha, chuyện cũ rồi đừng nhắc lại nữa. Dù gì cũng đã 300 năm kể từ lần đó".

Sư lão chỉ nhẹ nhàng cười lên, rồi nói tiếp:

"Thôi dù gì cũng đã lâu chưa thăm kinh đô ta nên dẫn đồ đệ của ta đi tham quan một chút".

Đám đông xung quanh bắt đầu nhìn tôi, rồi bắt đầu bàn tán.

"Ồ đây là đồ đệ của cậu ư? Nhìn cậu ta trẻ nhỉ?".

"Haha nhìn cậu ta trẻ vậy thôi nhưng đã đột phá Nhất Hồi Luân Chuyển Đạo rồi đấy".

Mọi người bắt đầu bàn tán rộn ràng hơn sau khi nghe Sư Lão nói.

Trong đó tôi có thể nghe được một số câu như:

"Hắn ta trông trẻ thật"

Hay

"Thằng đó ư? Rốt cuộc là thiên tài nào nữa vậy?"

Ông lão kia nhìn tôi mooti hồi rồi lẩm cẩm nói:

"Hừm, đúng là có tố chất. Linh khí rất cao, ông đúng là có mắt đấy Bắc Hải".