Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Hoa Trong Lọ

🇻🇳ThienCo
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
38
Views
Synopsis
Cô vốn là đóa hoa mỏng manh, tinh khiết, được nâng niu, chăm bẵm, lại bị một kẻ cố tình hái đi, giam cầm trong chiếc lọ lạnh lẽo, muốn thoát cũng chẳng còn cơ hội, chỉ có thể ngày một tàn phai, héo úa. Anh ghét cái dáng vẻ yếu mềm của cô. Sự mong manh ấy chỉ càng khiến anh muốn giẫm nát. Tiếp cận, câu dẫn, chiếm đoạt, vứt bỏ, từng bước đều nằm trong kế hoạch của anh. Chỉ có yêu cô là điều anh mãi mãi không thể ngờ. Một vòng lẩn quẩn, yêu hận không dứt, bao giờ mới thấu lòng nhau?
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Gặp gỡ

Trong quán cà phê, tiếng dương cầm du dương, êm ả. Y Vọng vừa nhâm nhi ly nước ép hoa quả, tay vừa cầm một quyển sách chăm chú đọc. Nửa giờ đồng hồ đã trôi qua, bóng dáng của Lục Ly Tranh vẫn chưa thấy. Đêm qua anh ta gọi điện cho cô, cũng không biết từ đâu có số máy đó, chắc là mẹ cô nói với anh. Anh bảo hôm nay hẹn gặp, hỏi cô muốn đến điểm hẹn nào. Cô chỉ thuận miệng trả lời nơi hiện ra trong ý nghĩ đầu tiên, chính là quán cà phê vừa phát hiện cách đây ít tháng. Ở đây tuy không phải một địa điểm sang trọng nhưng cô lại thích sự mộc mạc, yên tĩnh, cái cách bày trí mang vẻ cổ điển, huyền bí mà ở những quán khác khó có được.

Cuộc gặp gỡ này vốn là do mẹ cô sắp đặt. Thật ra đến gương mặt của Lục Ly Tranh như thế nào cô còn chưa thấy, chỉ mới nghe được giọng nói qua điện thoại, trầm nhưng lãnh đạm. Chắc anh ta cũng không mặn mà lắm với chuyện xem mắt, chẳng qua vì thuận theo ý muốn của gia đình nên mới chủ động hẹn gặp.

Những chiếc chuông gió treo ở cửa chạm vào nhau leng keng. Cửa quán cà phê mở ra. Một chàng trai trẻ tuổi mặc chiếc quần tây đen, áo sơ mi xắn tay, giày âu lịch thiệp, toàn thân độc một màu đen nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ ngoài điển trai với đôi mắt một mí cuốn hút. Anh bước vào một cách khoan thai, thoải mái ngồi xuống đối diện Y Vọng, dựa lưng vào thành ghế, một chân gác lên chân còn lại. Anh móc trong túi quần ra một gói thuốc còn mới, bật lửa châm bừa một điếu, rít một hơi dài:

"Chào, tôi là Lục Ly Tranh."

Cô đặt quyển sách sang một bên, hơi nhổm người, còn chưa kịp chào lại, anh đã quay sang gọi phục vụ. Y Vọng tự cười trong lòng. Cô nghĩ anh không thích cuộc gặp mặt này, bản thân cô cũng chẳng thích mấy nhưng vẫn cố giữ mức lịch sự tối thiểu.

Phục vụ mang menu đến cho Lục Ly Tranh. Vừa xem, anh vừa hỏi: 

"Tên gì?"

Câu hỏi trống không có phần trịch thượng của anh khiến cô chẳng buồn trả lời.

"Tuổi?"

Cô vẫn im lặng, cầm ly nước lên hớp một ngụm. Giọng nói anh trầm ổn, âm lượng vừa phải nhưng cách nói ấy thật khiến người ta khó chịu.

Anh liếc nhìn cô, "Hóa ra cô bị câm à?"

Y Vọng nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, "Xin lỗi, tôi cứ nghĩ anh đang nói chuyện với cô phục vụ."

Lục Ly Tranh gọi một ly cà phê phin. Anh không còn dựa lưng ra sau nữa mà nhóm người tới trước, gạt tàn thuốc, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên bàn, trông có vẻ nghiêm túc. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nét mặt nghiêm nghị:

"Tôi đang nói chuyện với cô, được rồi chứ?"

"Được. Vậy tôi trả lời câu hỏi của anh. Tôi tên Doãn Y Vọng, 21 tuổi. Nhưng mà thật lạ, đến tên của người đi xem mắt, anh cũng không biết?"

Lục Ly Tranh nhếch miệng cười, "Không phải tôi không biết, chỉ là không nhớ nổi."

"Không nhớ?"

Người đi xem mắt Lục Ly tranh nhiều đến mức anh ta không nhớ nổi một cái tên hay sao? Rõ ràng anh đang muốn chọc tức cô. Nếu hôm nay là người con gái khác, có lẽ đã hất cho anh một ly nước rồi bỏ về cho xong. Nhưng anh đã xem thường sự bình tĩnh của Doãn Y Vọng.

Cô ôn hòa nói tiếp: "Anh yên tâm, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ quên cái tên Doãn Y Vọng này nữa đâu."

Lục Ly Tranh nhếch mép cười, "Tôi rất muốn xem thử."

Anh cứ thế cầm ly cà phê đen lên mà uống, chẳng buồn thêm ít đường. Y Vọng nhìn mà nhướng mày, hèn gì con người anh ta cũng đắng ngắt như vị cà phê.

Ánh nắng ngoài cửa len vào, chiếu lên chiếc nhẫn bạch kim xỏ trong sợi dây chuyền đeo trên cổ Lục Ly Tranh. Y Vọng lúc này mới chú ý chiếc nhẫn, trên đó có khắc chữ cái, cô không nhìn rõ nhưng cảm giác nó thật quen thuộc và có một sức hút gì đó khiến cô cứ chăm chú nhìn. 

Lục Ly Tranh thấy Y Vọng có chút lơ đãng, liền hỏi: "Sao vậy? Tôi chỉ nói vài câu mà cô thẫn thờ thế à?"

Cô hắng giọng, bình tâm lại khỏi xúc cảm lạ kì ấy.

Lục Ly Tranh vẫn quan sát cô, ánh mắt thoáng hiện sự nghi hoặc. Y Vọng hơi nghiêng mặt, né tránh ánh mắt của anh. Hai người cứ im lặng như thế. Cô liếc nhìn anh một cái rồi lập tức đảo mắt sang hướng khác. Lúc này, Y Vọng bắt đầu bối rối, đưa tay lên vén làn tóc để lộ vành tai hơi ửng hồng. Cô hỏi đại vài câu về công việc hiện tại cũng như cuộc sống thường ngày của anh để xua tan bầu không khí ngại ngùng lúc này.

Anh lại tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, "Chẳng có gì đặc biệt. Ban ngày đến công ty, tối lại về nhà. Rảnh rỗi thì đi bar uống rượu."

Y Vọng nghe xong chỉ ờ một tiếng cho có lệ. Lục Ly Tranh lại tiếp tục nhìn cô.

"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Tôi muốn hỏi cô một chuyện", nét mặt anh suy tư, "Cô biết quán cà phê này khi nào?"

Y Vọng ngẫm một lát rồi trả lời, giọng chậm rãi: "Cách đây không lâu. Lúc đó việc học khá mệt mỏi nên tôi muốn tìm một nơi để giải khuây, vô tình lại tìm thấy nơi này, không gian yên tĩnh, lại có tiếng đàn rất thư giãn. Sau đó thì mỗi tháng đều đến vài lần, như một thói quen."

Lục Ly Tranh lại hỏi: "Cô có biết thứ gì ngon nhất ở đây không?"

Y Vọng nhìn anh, khẽ lắc đầu.

Nét mặt Lục Ly Tranh bất giác trầm mặc, ánh mắt vô định. Anh nói: "Là cà phê phin. Nó khiến cô chờ đợi từng giọt từng giọt một, đến khi nếm được lại nhận ra nó đắng đến nhăn cả mặt, nhưng sau cùng lại là vị ngọt đậm đà còn đọng lại."

Cô gật gật đầu ra vẻ như đang tiếp thu. Lục Ly Tranh lại cười, "Đúng là không biết thưởng thức."

Y Vọng bắt đầu không vui, "Tôi không uống được cà phê."

"Sao lại không được?"

"Tôi khó ngủ."

"Vậy cô biết uống rượu không?"

"Cũng không" - cô đáp ngắn gọn như chẳng muốn bàn về chủ đề này thêm nữa.

"Tiếc thật, còn định rủ cô hôm nào làm vài ly."

Dường như từ đầu buổi trò chuyện đến hiện tại, ngoài hỏi tên tuổi và những việc liên quan đến thức uống ra, Lục Ly Tranh chưa từng gợi nhắc muốn biết về công việc, sở thích hay gia đình của Y Vọng, những điều mà người ta thường tìm hiểu và chia sẻ với nhau khi xem mắt. Có lẽ anh cũng chẳng muốn biết.

Y Vọng cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, cô nói thẳng: "Tôi biết anh không muốn tới buổi gặp mặt này. Anh hẹn gặp tôi chỉ vì theo ý muốn của gia đình, tôi cũng vậy. Hai người chúng ta vừa nãy nói chuyện với đối phương cũng nhận ra nhiều điểm khác biệt. Nếu đã không hợp, hà tất phải cưỡng cầu."

Lục Ly Tranh ngẩn người một lúc rồi nói, "Tùy cô thôi. Nhưng hợp hay không, không chỉ qua một buổi gặp mặt là biết được."

Y Vọng cất quyển sách vào túi xách, "Nếu anh đã nói vậy, tôi xin phép tạm biệt trước. Sau này có cơ hội, chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Lục Ly Tranh hơi cúi mặt, khóe môi hơi cong lên. Y Vọng đứng dậy, đi lướt qua anh, trên người phảng phất hương hoa oải hương. 

Tiếng chuông gió hòa cùng tiếng dương cầm. Lục Ly Tranh vẫn ngồi đó, đăm chiêu nhìn theo bóng dáng người con gái ấy khuất dần trong nắng.