Vừa về đến nhà, Y Vọng đã nhìn thấy Lâm Đan hớn hở ra đón. Cô bạn thân nắm lấy tay cô lắc lắc, "Y Vọng à, mình nghe nói hôm nay cậu đi xem mắt Lục Ly Tranh, là thật sao?"
Doãn Y Vọng khẽ gật đầu, không nói năng gì thêm. Lâm Đan thể hiện rõ vẻ ngưỡng mộ, còn nói nào là anh ta phong độ xuất chúng, nổi tiếng trong giới thương nhân, rồi nào là được nhiều cô gái si mê theo đuổi nhưng đều bị từ chối. Những lời của Lâm Đan, cô dường như để ngoài tai, đi một mạch vào nhà.
Dương Phụng Mỹ thấy con gái về, cười niềm nở, "Thế nào rồi? Đi xem mắt thuận lợi chứ? Mẹ đã nói cậu ấy rất được mà đúng không?"
Y Vọng thở dài, "Lại phụ lòng mẹ rồi, con và anh ta hữu duyên vô phận, chắc là không gặp nhau nữa đâu."
Dương Phụng Mỹ lúc này nhìn lên đồng hồ mới nhận ra con gái về hơi sớm. Bà thở dài, nghĩ chắc con gái lại làm gì phật ý người ta. Đứa con gái này đã 23 tuổi rồi mà một mảnh tình vắt vai cũng chẳng có. Nếu lần này lại thất bại thì thật uổng công bà và Thái Vân (mẹ của Lục Ly Tranh) đã sắp xếp.
Y Vọng lên lầu trên, vào phòng đóng sầm cửa lại. Mẹ cô đã từng tự ý tổ chức những buổi xem mắt như thế này cho cô, đối tượng đều là công tử giàu có, gia thế hiển hách. Một mối liên hôn đem lại lợi ích cho hai nhà cả về tiền bạc, thế lực lẫn tiếng tăm, sự trao đổi này có gì không đáng? Nhưng Doãn Y Vọng lại đi ngược với suy nghĩ của cha mẹ mình. Cái cô cần là tình cảm chân thành xuất phát từ hai trái tim yêu nhau thật sự. Cô mong cầu một sự hạnh phúc đến từ tình yêu chứ không phải vật chất.
Có tiếng gõ cửa phòng. Lâm Đan nhẹ nhàng hé cửa bước vào, "Y Vọng, cậu không sao chứ?"
Doãn Y Vọng cười nhạt, ngồi tựa vào thành giường, "Mình thì có chuyện gì được."
"Cậu và Lục Ly Tranh..."
Y Vọng thở dài, "Đừng nhắc anh ta nữa... Mình với anh ta không thể đâu. Mình cũng mệt mỏi với những kiểu xem mắt thế này lắm rồi"
"Nhưng mà... hai người mới chỉ gặp nhau có một lần, sao lại biết là không thể?"
Y Vọng chỉ im lặng. Lâm Đan nói tiếp: "Mình chỉ là thấy tiếc. Mối hôn sự tốt như vậy... Lục Ly Tranh, lẽ nào anh ta không thích cậu? Còn cậu thật sự không có chút cảm giác nào với anh ta sao?"
Y Vọng quay đầu ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm vô định. Cô không biết, hoàn toàn không có câu trả lời. Cô chưa từng phải lòng ai, cũng chẳng biết cảm giác thích một người là thế nào. Y Vọng vốn chưa từng để ý, mà cô cũng không có tâm sức mà để ý. Cô sinh ra yếu đuối, từ nhỏ đã mắc bệnh tim, lúc nào cũng đối diện với ranh giới giữa sự sống và cái chết. Nếu không nhờ may mắn được hiến tim vào năm năm trước, thì không biết cô có còn sống đến bây giờ không, huống chi là yêu với đương. Nhưng không thể phủ nhận ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Lục Ly Tranh, những cảm giác trong cô cứ kỳ lạ, có đôi lúc thấy anh rất đỗi thân thuộc như đã từng gặp nhau từ trước, nhưng có lúc lại thấy anh như kẻ lạ khó gần.
Đã một tuần trôi qua, chưa có đêm nào Y Vọng ngủ ngon giấc. Những cơn ác mộng cứ đến với cô. Chập choạng hai ba giờ sáng đã choàng tỉnh, tim đập liên hồi đến mức nghẹt thở. Trong giấc mơ, chàng trai nói sẽ từ bỏ tất cả để đưa cô gái đi thật xa, nhưng họ đã không có kết cục tốt đẹp. Mặt đường lạnh lẽo, lênh láng máu chảy, âm dương cách biệt, và chiếc nhẫn... hệt như chiếc của Lục Ly Tranh.
Liên tục mấy đêm trằn trọc khiến Y Vọng nhợt nhạt hẳn. Sáng sớm hôm nay, cô tự mình đến gặp bác sĩ. Cô kể hết tình trạng gặp ác mộng và mọi cảm nhận khác lạ của bản thân. Kết quả cũng chẳng khám ra được gì. Bác sĩ chỉ nói có thể do ảnh hưởng của tiền sử bệnh tim khiến cô bị suy nhược. Dù đã làm phẫu thuật nhưng di chứng thì khó tránh khỏi. Bác sĩ khuyên cô nên thư giãn, không để quá căng thẳng, còn kê một số thuốc an thần.
Đang trên đường từ phòng khám về, tiếng chuông điện thoại của Y Vọng bỗng reo lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của cha bảo có chuyện cần cô về gấp. Y Vọng gặng hỏi thêm vài câu thì cha chỉ trả lời rằng có việc quan trọng muốn bàn với cô. Trong lòng bất ổn, cô bắt taxi vội về nhà. Một chiếc xe ô tô lạ đỗ trước cổng.
Tại phòng khách, cha mẹ cô đang ngồi tiếp chuyện vui vẻ cùng vài người lạ mặt, nhìn kỹ lại một trong số đó là Lục Ly Tranh. Y Vọng bàng hoàng, cố định hình mọi chuyện trước mắt. Doãn Văn Bình nhìn chàng rể tương lai, gật đầu tủm tỉm cười vẻ hài lòng. Thấy con gái về, ông hào hứng bảo cô chào hỏi. Doãn Y Vọng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến khi nghe cha gọi cô mới sực tỉnh mà cúi đầu chào. Cô nhìn sang Lục Ly Tranh, hôm nay trông anh ta vô cùng đạo mạo, nghiêm chỉnh. Anh mặc bộ vest đen, cài khuy chỉnh chu, dưới chân mang đôi giày bóng loáng. Anh nhìn cô nở nụ cười thân thiện ngoài sức tưởng tượng. Gương mặt cô trở nên khó hiểu. Gì đây? Thái độ của Lục Ly Tranh hoàn toàn khác so với hôm xem mắt.
Đang đứng ngẩn người, mẹ kéo cô ngồi xuống đối diện Lục Ly Tranh. Lắng nghe người lớn nói chuyện một hồi, cô dần dần cũng hiểu được vấn đề.
"Kết hôn? Con với anh ta?", Y Vọng tròn xoe mắt kinh ngạc khi nghe cha nhắc đến hôn sự giữa cô và Lục Ly Tranh.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh, có ý muốn anh lên tiếng về chuyện này nhưng anh vẫn ngồi yên lặng, gương mặt bình tĩnh không hề tỏ chút thái độ ngạc nhiên. Anh ta đã biết trước mà vẫn không phản đối sao? Hay anh chưa hiểu ý của cô? Y Vọng đá nhẹ vào chân Lục Ly Tranh, cô nhép miệng ra hiệu: "Anh nói gì đi chứ?". Anh càng phớt lờ, cô càng tiếp tục. Bất ngờ, anh lên tiếng:
"Là tôi nói với cha mẹ đến hỏi cưới em cho tôi. Em có ý kiến gì sao?"
Môi cô cứng đờ không nói được câu nào, cứ thế đăm đăm nhìn anh. Cô vẫn chưa thể tin được đây thật sự là chủ đích của Lục Ly Tranh. Anh ta trở chứng gì đây? Rốt cuộc là vừa mắt cô ở điểm nào? Rõ ràng buổi xem mắt đó không hề suôn sẻ. Hay là về nhà anh ta suy nghĩ lại? Hay là anh ta lại bị ép buộc mà không dám phản kháng? Hàng loạt câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu cô.
Y Vọng nhìn vào mắt của Lục Ly Tranh. Nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có mấy phần chân thật. Không thích cô nhưng vẫn muốn cưới cô, con người này không đơn giản như cô tưởng.