Hà Nội, một buổi chiều tháng Mười một. Mùa đông miền Bắc năm nay đến sớm hơn, mới bốn giờ chiều mà trời đã nhanh trở tối, không khí lạnh lẽo và u ám. Gió thổi nhẹ qua từng tán cây, khẽ lay động những chiếc lá khô. Cây bàng ở giữa sân trường làm vàng rực cả trời thu hôm nào, nay đã như một ông lão già khọm, những cành cây rụng hết lá queo quắt, run rẩy như thể cũng thấy lạnh giống con người. Mùi đất ẩm ướt sau trận mưa tối qua thoang thoảng trong gió.
Đang suy nghĩ lan man, tôi chợt giật mình vì tiếng trống hết tiết. Trường THPT Hoàng Khải đang im lìm ngủ say (hay thực chất là tôi ngủ say), bỗng bừng lên trong tiếng nói cười học sinh.
Đã đến giờ ra về sau tiết học buổi chiều của học sinh lớp 11.
Thật đáng trách nếu tôi tự hào khoe mình vừa ngủ 2/3 thời gian tiết Âm nhạc trên lớp vừa rồi. Bản thân đã học thuộc lòng những lý thuyết này từ mẫu giáo, môn học này với tôi thật quá nhàm chán, học sinh khác cũng chỉ coi đây như một tiết để có thời gian nói chuyện, chơi đùa. Chưa kể lớp 11 học nhạc lý tại lớp nhiều hơn thực hành, cắt đi thời gian chơi đàn của tôi ở phòng Âm nhạc. "Lần cuối mình thấy vui khi học nhạc là khi nào nhỉ?" Tôi tự hỏi.
- Ê mày có thấy cách thằng Minh vừa hát vừa nháy mắt với tao trong tiết vừa nãy không? Tao đã bảo là thằng đấy thích tao mà.
Đấy là giọng của Khanh - một cô bạn nổi tiếng là ưa nhìn và khá được lòng mọi người ở lớp tôi. Tôi vui mồm nói:
- Thật tình, mọi người ai chẳng biết chuyện thằng đấy thíc-
- Còn cái con Mai kia pick-me-girl thật sự. Cứ chọn mấy bài giọng nữ cao trong khi bản thân hát như vịt đực! - Vân, một đứa bạn thân của Khanh chen lời tôi.
Trong lòng tôi có chút khó chịu:
- Nhỉ? Con bé đấy vô duyên hế-
- Ối, mày biết chuyện thằng Lộc với con Nhung yêu nhau chưa? Tao biết ngay là có gì đó nghi nghi rồi mà! - Vân cho Khanh xem điện thoại của cô. Trên màn hình là một cặp đôi trông có vẻ không mấy vui vẻ khi bị chụp lén. Hai cô bạn cười phá lên với nhau.
Lúc này, Khanh mới quay sang tôi.
- Xin lỗi nghe, lúc nãy mày nói gì cơ Nhi?
Tôi cố cười gượng, cảm giác nôn nao như thể đang bị thứ gì đó đè nặng lên tim.
- Ưm không có gì đâu, tao đang check tin nhắn á. Bọn mày nói tiếp đi ha.
Cuộc trò chuyện giữa Khanh và Vân tiếp tục, với chủ đề từ thầy cô đến nói xấu các học sinh khác cùng lớp. Hai cô bạn nói đùa vui vẻ, không để ý đến người thứ ba là tôi, và câu chuyện dường như không có dấu hiệu dừng lại.
Đến đây thì tôi thấy buồn quá. Bản thân cũng không phải là người trầm tính, trong lớp luôn có bạn bè nói chuyện cùng nhưng không ai thật sự hiểu tôi. Những lúc như thế này tim tôi chỉ còn là những mảnh vỡ trống rỗng.
Sắp xếp sách vở vào trong cặp, tôi quay đi mà không nhìn mặt hai bạn:
- Bye mọi người, giờ tao phải về rồi.
- Ok bye, không tiễn.
- Chào Nhi nha!
Tôi cười nhẹ rồi đi ra khỏi cửa lớp. Mỗi bước chân đặt xuống thật nặng nề, tôi cố kìm nước mắt. Không phải lần đầu tôi bị cho "ăn quả bơ" lúc nói chuyện, nhưng càng lâu ngày càng sinh ức chế. Tôi biết những cô bạn kia cũng chẳng có ý gì xấu cho cam, chỉ tủi bản thân không được tôn trọng. Đầu tôi ong ong những tiếng nói chuyện, tiếng giảng bài của giáo viên lớp khác, tiếng gió rít qua khe cửa gỗ. Tai tôi như ù đi.
Tôi cứ đi từng bước đều đều trên hành lang, cho đến khi đôi mắt va vào tấm bảng "Phòng Âm nhạc" rõ to trước cửa phòng 520. Nhìn cái tay nắm cửa bằng sắt đã hơi hoen gỉ, tôi thở một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước vào.
Căn phòng vắng lặng xua tan mọi tạp âm quanh tôi. Mùi gỗ cũ hòa cùng mùi ẩm mốc của chiếc rèm cửa, bụi bám trên hộp nhạc cụ ở góc giúp tôi quên đi hết muộn phiền. Và...
Một cây đàn piano ba chân ở giữa căn phòng. Tôi thấy nụ cười trên môi như rộng hơn từng centimeter lại gần cây đàn, tôi thấy bản thân lạc trong màu gỗ trầm, trong từng phím đàn đen trắng. Kể từ khi trượt ngôi trường chuyên mơ ước rồi vào học ở đây, tôi đã cố tìm cho mình một niềm vui, một điều giữ chân tôi khỏi thấy thất vọng về bản thân mỗi ngày bằng cách đi khám phá xung quanh trường. Tình cờ, lúc đó có lời đồn rùng rợn giữa các học sinh về một căn phòng không được sử dụng trên tầng 5, rằng ngày xưa có một vụ tai nạn xảy ra ở đó. Tuy vậy, sau khi phát hiện ra nó chỉ là phòng Âm nhạc cũ bình thường, mọi người như xóa đi ký ức về căn phòng này và dần dần nó đã bị quên lãng.
Càng tốt thôi, tôi rất trân trọng khoảng thời gian ở một mình trong đây, thật sự cảm giác sẽ không có ai làm phiền. Không phải chơi piano, mà chơi piano ở phòng Âm nhạc này khiến tôi cảm thấy thật thư giãn, mọi ưu sầu đều bay đi hết, chỉ còn lại giai điệu trên những phím đàn.
Trong lúc đang lục chồng giấy cũ vì không biết nên đánh bài nào, tự nhiên đập vào mắt tôi là một bản nhạc đã ố vàng như thể bị bỏ rơi rất lâu.
"Gì vậy? Mình đã đến đây chơi đàn gần hai năm rồi mà chưa hề thấy bản nhạc nào như thế này!"
Tôi nhẹ nhàng lấy tay phủi đi lớp bụi trên nó, để lộ ra tên bản nhạc: Mon avant déstin.