Chereads / Mùa đông năm ấy, tớ, cậu và piano / Chapter 2 - Chapter 2: Lần đầu gặp gỡ

Chapter 2 - Chapter 2: Lần đầu gặp gỡ

*Recap: Tuệ Nhi đang ngồi trong phòng Âm nhạc, bỗng nhiên tìm thấy một bản nhạc cũ.

"Mont avant déstin? Mình đã đến phòng Âm nhạc này gần hai năm, nhưng chưa hề thấy bản nhạc này ở đây. Huống chi trông còn rất cũ..."

Tôi tò mò đặt bản nhạc lên đàn để đánh. Tuy đánh không được hay cho lắm, nhưng giai điệu của bản nhạc này vẫn có gì đó rất quen thuộc khiến trong trái tim tôi như bị nghẹn lại bởi bí ẩn không lời giải đáp này. Đột nhiên, một tiếng nói vang lên:

- Đồ ngốc, cậu đánh sai hết phần đó rồi.

Tôi giật mình dừng tay và nhìn ngó xung quanh. Ảo giác sao? Bên cạnh tôi không có bóng người nào, chỉ có cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

- A-ai vừa nói vậy?

 Bất ngờ, từ cửa phòng Âm nhạc, một bóng người bước ra. Đó là một cậu bạn cao khoảng m8, với mái tóc xoăn đen ôm lấy khuôn mặt nam tính. Đôi mắt xanh đen thâm trầm của cậu nhìn tôi chằm chằm như thể có gì muốn nói. 

"Không biết cậu ấy có đứng nghe mình chơi từ nãy đến giờ không?"-Tôi xấu hổ. Ngoài gia đình ra, tôi chưa dám chơi đàn cho ai nghe bao giờ.

Cậu bạn cười:

- Cậu là một trong những người chơi tệ nhất tớ từng gặp.

Không để tôi nói tiếp, cậu ta đã đi đến gần cây đàn, ngó xuống bản nhạc:

- Mont avant déstin hả? Tên gì lãng mạn dữ.

- Không phải chuyện của cậu, mà mình gặp nhau bao giờ chưa vậy?

Không khí có gì đó lắng xuống. Cậu bạn vẫn nhìn tôi, nhưng lần này tôi thề là trong ánh mắt cậu ta có tia thất vọng. Rồi cậu lại cười tươi:

- Cậu chơi đoạn này sai từ nãy rồi, để mình sửa cho.

Và rất tự nhiên, cậu ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi vốn rất ngại tiếp xúc với mấy bọn con trai cùng tuổi, trong mắt tôi, bọn nó chỉ như những đứa con nít mới lớn với những câu đùa tục tĩu. Tuy vậy, mùi hoa phượng tháng Năm quyện cùng mùi cơ thể của một đứa con trai 16 tuổi làm tôi đỏ mặt. Bỏ qua điều phi lý rằng mùa đông lại có hoa phượng, tôi thấy xấu hổ với bản thân vì trong một giây ngắn ngủi, bản thân đã muốn được sự ấm áp này bao lấy nhiều hơn.

- Ê khoan đã, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tô-

Không để tôi nói hết câu, cậu bạn đánh bản nhạc tôi chật vật suốt 30 phút trong chớp mắt. Còn là con người không vậy? Nhìn những ngón tay điêu luyện của cậu như nhảy múa trên phím đàn, tôi điêu đứng. Bản thân đã học piano từ năm 5 tuổi nhưng tôi còn chưa đạt được đến mức độ như thế này. Cậu ấy như một...

Thiên tài.

Phải, là thiên tài, người tôi không bao giờ có khả năng với tới. Mọi lời khen năng khiếu âm nhạc mọi người dành cho tôi giờ như một trò đùa, khi người có thực lực thật sự đang ngồi bên cạnh. Có ích kỷ không khi tôi thấy thật ghen tị với con người đã có ngoại hình lại còn tài năng trước mặt? Tôi chăm chú nhìn, còn cậu ta thì vừa đánh vừa cười vô tư.

- Này, sao cậu đánh được hoàn hảo như vậy? 

Cậu nhìn tôi, cười mỉm:

- Chứ không phải do cậu đánh kém hả?

...Tôi rút lại suy nghĩ vừa rồi. Bỏ qua cái mã và tài đánh đàn thì cậu ta chỉ là một người vô duyên, lỗ mãng hết sức!

Tôi thở dài, còn cậu ta thì cười phá lên. Được lắm, cứ cười đi, luyện tập nhiều thì tôi cũng sẽ chơi được bản nhạc này thôi. Cậu nhìn tôi lần nữa, ngập ngừng như muốn nói nhiều gì:

- Nhi à, thật r-

/TÙNG TÙNG TÙNG/

- Ối, đến giờ về rồi sao? Này, mai gặp nha, bố mẹ tôi đón rồi.

Nói xong, tôi xách balo chạy ra khỏi phòng Âm nhạc, để lại cậu bạn ngồi bơ vơ cùng cây đàn.