Chapter 4 - LỜI MỞ ĐẦU

Phi kiếm ngàn dặm vượt trời xanh,

Khói lửa nhân gian nặng lòng thành.

Thương kiếp phàm trần như lá cỏ,

Ẩn mình động phủ giữ tâm thanh.

Trên bầu trời mịt mù khói lửa, phi kiếm như một ánh sao lạnh lẽo xẹt qua không gian, mang theo một bóng hình cô độc, tà áo xanh phất phơ như mảnh lụa mỏng giữa cuồng phong. Khuôn mặt hắn khôi ngô nhưng lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như chứa cả thiên địa. Hắn là Trần Uyên, kẻ đã bước tới đỉnh cao Trúc Cơ, chỉ cách Kim Đan một bước, nhưng tâm vẫn nặng nỗi ưu tư.

Bay qua không phận Châu Âu, hắn thấy chiến trường rực đỏ. Bom đạn gào thét, máu hòa thành sông, xác người chồng chất. Tiếng khóc của trẻ thơ, tiếng thét của người hấp hối như những mũi kim đâm thẳng vào tâm trí hắn. Hắn siết chặt tay, ánh mắt lóe lên sát khí. Một kiếm này, hắn đủ sức làm chiến sự phải dừng. Nhưng trong khoảnh khắc, hình ảnh của nhân quả hiện lên. Sư phụ từng nói: "Dính vào nghiệp lực phàm nhân, tu vi tan thành mây khói." Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nguội lạnh. "Phàm nhân tự có vận mệnh", hắn thầm nghĩ.

Phi kiếm lao đi, Trung Đông hiện ra, cũng đầy khổ đau. Tiếng nổ vang vọng trời đất, những linh hồn oán hận quẩn quanh không tan. Uyên cau mày, bàn tay run nhẹ. Hắn bất lực. Dù là kẻ bước trên con đường tiên đạo, hắn vẫn chỉ là một con người nhỏ bé trước nỗi đau của thế gian.

Khi chân trời phía Đông ló dạng, hắn tìm thấy một ngọn núi hoang vu tại miền Trung Việt Nam. Linh khí thanh khiết, đất trời yên tĩnh. Chốn này, phù hợp để tạm lánh nhân gian. Hắn lập trận pháp, ẩn mình trong một động phủ, lòng quyết chờ ngày Kim Đan đại thành, rồi sẽ tiếp tục hành trình.

Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn núi ấy như một giấc mơ xa xôi, nơi tiên nhân ẩn mình để trốn tránh thế giới đầy thương đau. Nhưng trong đôi mắt Trần Uyên, sâu thẳm vẫn còn chút gì đó chưa buông bỏ.

Trong động phủ tối om, chỉ có tiếng gió rít nhẹ qua vách đá. Trần Uyên ngồi bất động trên bồ đoàn, thân như tùng bách, tâm như hồ nước tĩnh lặng. Quang mang từ pháp trận bao bọc xung quanh lập lòe như sương mù mỏng, che giấu khí tức của một kẻ đang tu luyện giữa nhân gian hỗn loạn.

Nhưng dù nhắm mắt, trong tâm hắn vẫn hiện lên những hình ảnh đầy đau thương—những chiến trường nhuốm máu, những ánh mắt tuyệt vọng. Một nỗi đau mơ hồ, không phải của riêng hắn, mà của cả cõi thế gian này, đang dần thấm sâu vào đạo tâm. "Ta tu đạo, cầu trường sinh. Nhưng trường sinh để làm gì, nếu thiên hạ mãi chìm trong khổ đau?"

Tâm niệm vừa dấy, Trần Uyên lập tức siết chặt thần thức. "Vọng niệm khởi, đạo tâm hủy. Tham luyến nhân quả, thiên kiếp đổ xuống!" Lời sư phụ như tiếng chuông lớn vọng vang. Hắn hít sâu, dồn ý chí quét sạch mọi suy tư, một lần nữa chìm vào cảnh giới vô niệm.

Thời gian trôi qua, động phủ tĩnh lặng như ngưng đọng. Linh khí tụ lại từng dòng, nhập vào cơ thể hắn, rèn luyện kinh mạch, gột rửa tạp niệm. Từng chút một, tu vi hắn tiến gần hơn tới Kim Đan kỳ.

Nhưng bên ngoài lớp trận pháp, thế gian vẫn không ngừng biến đổi. Chiến tranh, lòng người, ân oán, tham luyến—tất cả cuồn cuộn như dòng nước xiết, chẳng để ai thoát khỏi. Và một ngày, khi Trần Uyên mở mắt lần nữa, ánh nhìn hắn trở nên khác biệt. Lạnh lùng hơn, nhưng cũng sáng rực hơn.

"Ta không phá nhân quả, nhưng nếu duyên khởi, ta sẽ không đứng ngoài."

Hắn đứng dậy, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm. Tiên đạo dài đằng đẵng, nhưng với Trần Uyên, đây chỉ mới là khởi đầu.