Chereads / TU CHÂN XỨ VIỆT (The Cultivation in Vietnam/ 修真越地) / Chapter 5 - Chương 1: Cô Nhi Tuyết Xứ

Chapter 5 - Chương 1: Cô Nhi Tuyết Xứ

Mùa đông định mệnh trải hàn băng,

Cực Bắc Linh Sơn gió lặng căng.

Long Điểu vỗ trời, phong toái ngục,

Băng Lang hống đất, vực xuyên băng.

Hồn hoa tuyết ngát ngàn năm trụ,

Kiếm ý hàn quang vạn đạo giăng.

Uyên trẻ nghịch thiên lòng chẳng sợ,

Cùng tiên nhập đạo, dệt mơ trăng.

Mùa đông định mệnh

Bắc Âu năm 1708, thiên địa như nhuốm sắc chết chóc, trời đất u ám, tuyết phủ ngàn dặm, hàn khí ép người. Đông tuyền bất tận, băng hà cứng đọng, vạn vật dần tiêu vong trong cơn đói khát triền miên. Thảm họa ấy, không chỉ bởi thiên nhiên mà còn khởi nguồn từ trận chiến chấn động cửu thiên giữa hai huyền yêu cổ đại: Băng Cực Long Điểu *1 và Băng Lang *2.

Trên đỉnh Linh Sơn (Vuontisvaara), nơi ngàn năm băng giá không tan, Băng Cực Long Điểu giương cánh xé trời, uy vũ như thiên quân vạn mã. Mỗi lần vỗ cánh, lưỡi phong băng sắc bén cuốn theo hàn phong xoáy động, áp lực khiến không trung rạn vỡ. Phía dưới, Băng Lang toàn thân bạch quang lấp lánh, lông như băng tuyết, mỗi bước đi tựa vạn niên hàn khí xuyên lòng đất. Tiếng gầm vang vọng, chấn động tứ phương, đôi mắt lam sắc tựa vực sâu khôn dò, tràn ngập sát ý nguyên sơ.

Long Điểu không chờ, thân ảnh hóa thành tia băng quang, đôi cánh quét ngang thi triển "Hàn Phong Toái Ngục", vạn lưỡi băng như kiếm quang giáng xuống, mặt đất nứt toác, sơn hà chấn động. Băng Lang hống vang, vung móng thi triển "Hàn Trảo Phá Không", sóng băng bùng nổ, từng đợt va chạm phá tan phong băng, khí thế bất phân cao thấp.

Lần đầu giao phong, thiên địa rung chuyển. Băng sơn sụp đổ, hàn khí lan xa, nhiệt độ hạ xuống tựa tử vực. Cách đó mấy chục dặm, một thôn nhỏ vốn đã khổ sở vì giá rét nay lại chịu thêm hàn khí tràn ngập, tuyết phủ mái nhà, băng đông cửa nẻo, sinh linh khó lòng duy trì hơi ấm cuối cùng. Lửa lò dần tàn, tiếng khóc trẻ thơ cũng lặng đi giữa tuyết trắng.

Trên một sườn núi gần đó, một bóng người độc lập giữa bão tuyết. Y, kiếm tu Kim Đan, toàn thân bọc trong linh quang mờ ảo, áo bào trắng phất phơ tựa tuyết bay, ánh mắt lãnh đạm quan sát trận chiến, chẳng chút kinh sợ. Kiếm ý quanh thân âm ỉ tựa hàn phong chực bùng nổ, chỉ chờ cơ hội xuất thủ.

Long Điểu gầm vang, thi triển "Băng Hồn Phá Thiên", một luồng hàn khí phun ra đông kết vạn vật trong mấy dặm. Băng Lang bạo nộ, cả thân bùng nổ bạch quang, thi triển "Hàn Vực Tuyệt Sát", khí thế ngưng tụ, trực tiếp phá tan hơi lạnh, không gian xung quanh Long Điểu nứt thành vô số mảnh vụn băng.

Kiếm tu đứng giữa bão tuyết, đôi mắt như xuyên thấu hư không, nhìn sâu vào tâm cơn lốc linh khí. Y không nhúc nhích, nhưng kiếm khí lặng lẽ dâng trào. Ở giữa chiến trường, một đóa Băng Tâm Tuyết Hoa *3 ngàn năm yếu ớt phát sáng, tựa linh hồn băng giá giữ cho cả ngọn núi không sụp đổ.

Mùa đông năm ấy, sử sách ghi chép lại là Đại Hàn Kiếp *4 – hàn khí phủ khắp trời Bắc Âu, tuyết trắng ngàn năm đè nặng núi sông, biển cả hóa băng, nhân gian chìm trong cảnh sinh linh đồ thán.

Tại một thôn nhỏ dưới chân núi Linh Sơn, trong cơn giá rét tận cùng, một sinh linh yếu ớt ra đời. Mẹ hắn mất ngay khi sinh, cha hắn vốn thân mang bệnh kinh niên cũng không chịu nổi giá rét mà qua đời sau vài tháng cùng nỗi nhớ vợ khôn nguôi. Đứa trẻ ấy, giữa bão tuyết, sống sót như một kỳ tích, tên gọi Trần Uyên (Elrik Storsjö).

Bước chân giữa mùa đông vĩnh cửu

Bảy năm sau, mùa đông trường cửu vẫn phủ ngàn dặm tuyết trắng, băng hàn cắt da thấu xương. Trong một gian nhà gỗ xiêu vẹo nơi cuối thôn, ánh lửa nhỏ lập lòe như hơi thở cuối cùng của một sinh linh sắp tàn.

Trần Uyên ngồi khoanh chân bên bếp lửa, thân hình gầy gò, khuôn mặt hốc hác nhuốm vẻ tang thương. Ánh mắt hắn sáng, nhưng sâu thẳm bên trong lại ẩn chứa vẻ kiên định lạnh lẽo như chính trời đông ngoài kia. Trên vách gỗ ám khói, bóng dáng nhỏ bé của hắn lay động, tựa như một ngọn cỏ đơn độc giữa cơn cuồng phong tuyết.

Góc nhà, Lâm Hạo (Leif), lớn hơn Trần Uyên 3 tuổi, nằm bất động trên một tấm chăn rách mỏng, toàn thân tái nhợt, hơi thở yếu ớt như sợi chỉ mành. Mỗi tiếng ho của hắn vang lên, cả cơ thể run rẩy, tựa như chỉ cần thêm một trận gió lạnh thổi qua cũng đủ khiến sợi sinh cơ mong manh ấy đứt đoạn.

Ngày phụ thân Trần Uyên qua đời, chính gia đình Lâm Hạo cưu mang hắn, bất chấp nghèo khó. Phụ thân Lâm Hạo là tiều phu, mẫu thân làm thuê, quanh năm chật vật mưu sinh. Nhưng rồi, vào mùa đông năm Trần Uyên tròn sáu tuổi, số phận nghiệt ngã một lần nữa giáng xuống.

Trong một cơn bão tuyết kinh thiên, cha mẹ Lâm Hạo lên núi tìm củi sưởi, không may trượt chân, rơi xuống vực sâu. Khi người làng tìm được, chỉ thấy thân xác đông cứng dưới tầng băng tuyết, tan nát, không toàn thây.

Từ đó, căn nhà gỗ hoang tàn này chỉ còn lại hai đứa trẻ mồ côi, nương tựa nhau mà sống. Nhưng đông dài lạnh giá, nạn đói khắp nơi, Lâm Hạo đổ bệnh nặng, còn Trần Uyên, tuy nhỏ tuổi, đã phải một mình gánh vác tất cả.

Trong căn phòng lạnh lẽo, giọng Lâm Hạo khàn đục vang lên như từ cõi xa xăm:

"A Uyên… ngươi thật sự muốn vào rừng sao? Chốn ấy hàn khí ngập trời, lại có bầy sói tuyết, một bước sai là bỏ mạng."

Trần Uyên ngước nhìn bạn, ánh mắt trầm lặng như băng tuyết ngàn năm:

"Ngươi bệnh nặng thế này, không thể làm gì được. Nếu ta không đi, cả hai chúng ta sẽ chết đói."

"Nhưng sói tuyết…" Lâm Hạo cố gắng ngồi dậy, nhưng chỉ kịp thốt ra vài tiếng, cơn ho đã dữ dội cuốn lấy, khiến hắn khom người, run lên từng chập như ngọn cỏ trước gió đông.

"Yên tâm." Uyên khẽ đáp, đôi tay nhỏ siết chặt mảnh áo rách nát. "Ta sẽ cẩn thận, không để ngươi lo lắng. Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi, giữ lại chút sức tàn."

Lâm Hạo định nói thêm, nhưng lời nghẹn lại trong cổ họng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé của Trần Uyên khuất dần trong màn tuyết trắng.

Cơn bão tuyết ngoài kia gào thét, tựa như tiếng thét của thiên địa. Nhưng bóng dáng Uyên vẫn kiên định, từng bước chân nhỏ tiến sâu vào rừng, giữa băng tuyết và hàn phong, không chút chùn bước.

Con đường vào rừng

Con đường dẫn vào khu rừng taiga dưới chân núi Linh Sơn chìm trong sắc trắng ngút ngàn. Tuyết phủ dày đến nỗi mỗi bước đi, Trần Uyên phải gắng sức nhấc chân, hàn khí từ lớp băng lạnh buốt như xuyên qua gót giày thấm vào xương tủy. Những cành cây trụi lá vươn ra giữa màn tuyết, phủ kín băng sương, tạo thành những hình thù kỳ dị như quỷ ảnh ẩn hiện giữa trời đông.

Bầu trời tối sầm, gió lạnh thét gào, mang theo tiếng tru xa xăm của bầy sói tuyết. Uyên biết rõ, bước chân vào nơi này là tự đặt mình trước ranh giới của tử vong. Nhưng hắn không còn lựa chọn. Ở vùng đất lãnh nguyên Sápmi này, mùa đông không chỉ thử thách nhân loại (tộc người Sami)*5 mà còn đẩy loài dã thú đến đường cùng. Bầy sói tuyết, đói khát và điên cuồng, giờ là mối nguy hiểm lớn nhất nơi rừng sâu.

"Ta không thể để A Hạo chết…" Uyên khẽ tự nhủ, lời nói nhỏ như hơi thở phả ra trong giá rét, nhưng lại như ngọn lửa nhỏ thắp sáng ý chí.

Hắn tiếp tục tiến vào sâu, mỗi bước chân đè nặng lên mặt tuyết. Chợt, đôi tay nhỏ bé chạm phải một vật gì đó mềm mại, run rẩy dưới lớp tuyết trắng. Hắn quỳ xuống, bới tuyết ra, và trước mắt hắn hiện lên một con hồ ly trắng muốt, nhỏ nhắn, toàn thân phủ đầy băng sương. Đôi mắt nó đỏ rực như bảo ngọc, nhưng ánh sáng ấy giờ đây mờ nhạt, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt như tàn lửa trước cơn gió lớn.

Uyên không do dự, xé mảnh áo rách trên người, cẩn thận bọc lấy hồ ly, áp sát vào lòng ngực để truyền hơi ấm. Hắn không hay biết rằng, chính hành động này đã kéo hắn vào một nguy cơ chí mạng.

Từ sâu trong màn tuyết, tiếng gầm gừ trầm thấp bất ngờ vang lên, từng hồi như tiếng sấm nổ giữa trời đông. Uyên giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy giữa băng sương, đôi mắt xanh sắc lạnh dần lộ rõ. Một đàn sói tuyết xuất hiện, cả thân hình phủ trắng lẫn vào cảnh vật, chỉ có ánh mắt như lưỡi dao băng, ánh lên sự đói khát cùng sát ý điên cuồng.

Con đầu đàn, một con sói lớn với bộ lông xám ánh băng, hạ thấp người, cơ bắp căng cứng như dây cung sẵn sàng bắn ra. Nó gầm lên một tiếng, cả đàn đồng loạt tiến bước, vòng vây ngày càng siết chặt.

Uyên đứng yên, đôi tay nhỏ vẫn ôm chặt con hồ ly vào lòng. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, hơi thở trở nên nặng nề, nhưng hắn không hề buông bỏ. Đôi mắt khép lại, chờ đợi tử vong giáng xuống.

Chính lúc đó, từ trên cao, một luồng sáng bạc chói lòa xé toạc màn tuyết. Ánh sáng như ngân hà từ chín tầng trời đổ xuống, một thanh kiếm bạc rực rỡ xuất hiện, xuyên qua không gian tựa ánh sao băng.

Nhát chém đầu tiên vang lên như tiếng chuông lớn, kiếm ý lạnh lẽo cắt ngang đàn sói, khiến chúng tru lên đau đớn. Ánh sáng của thanh kiếm như hủy thiên diệt địa, ép bầy sói tán loạn bỏ chạy, bóng dáng bạc phếch lẫn vào màn tuyết.

Giữa không gian giờ đây chỉ còn lại bóng dáng nhỏ bé của Uyên, đứng lặng dưới bầu trời đông, vòng tay ôm chặt lấy hồ ly. Tuyết vẫn rơi, nhưng lòng hắn lại thấy dâng lên một hơi ấm lạ kỳ, tựa như ánh kiếm kia không chỉ cắt tan nguy hiểm, mà còn để lại một dấu ấn sâu đậm trong tâm khảm hắn.

Lão nhân thần bí

Giữa ánh sáng bạc rực rỡ, một lão nhân chậm rãi hiện thân. Trường bào màu tro thêu chỉ bạc, từng đường vân như ẩn hiện linh văn, phát ra hàn quang nhàn nhạt. Trên vai lão phủ chiếc áo khoác da tuần lộc, mang theo vẻ thoát tục giữa trời đông, nhưng cũng tựa như một phần của cõi băng giá này. Mái tóc bạc dài khẽ bay trong gió, đôi mắt lão sáng ngời, sâu thẳm, tựa tinh hải không đáy, mang theo sự uy nghiêm của người từng trải qua năm tháng dài dằng dặc.

Tuyết vẫn rơi, phủ trắng cả đất trời. Lão đứng đó, ánh mắt như xuyên qua không gian, dừng lại nơi đứa trẻ gầy gò đang ôm chặt một con hồ ly thoi thóp trong lòng. Lão không nói, chỉ lặng lẽ cảm nhận. Dòng khí tức yếu ớt từ thân thể ấy truyền ra, không mạnh, không hùng hậu, nhưng lại tinh thuần và thanh khiết, như ánh nắng hiếm hoi trong cơn bão tuyết vô tận.

Một tia trầm mặc hiện lên trong mắt lão. Ký ức xa xôi bỗng chốc ùa về.

Mùa đông năm ấy, gió bão cuồn cuộn, phủ kín cả Linh Sơn. Lão đang tìm kiếm một gốc Cực Hàn Linh Thảo *6, loại kỳ bảo ngàn năm hiếm gặp chỉ mọc trong khe đá băng sơn. Nhưng khi đến gần đỉnh núi, một trận cuồng phong kinh thiên bất ngờ giáng xuống. Lão dừng bước, nhìn về phía xa.

Trên không trung, Băng Cực Long Điểu lượn vòng, đôi cánh chém phá bầu trời, mỗi lần vỗ đều kéo theo lốc xoáy tuyết. Dưới đất, Băng Lang, toàn thân toát ra hàn khí như muốn đóng băng thiên địa, không ngừng gầm vang. Cả hai giao chiến, từng chiêu tung ra mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, khiến băng tuyết nổ tung, núi sông rung chuyển.

Giữa trận chiến kinh hoàng ấy, một âm thanh yếu ớt bất ngờ lọt vào tai lão. Đó là tiếng khóc, mong manh đến mức gần như bị cuốn trôi trong tiếng gió gào. Ánh mắt lão hạ xuống, nhìn về phía chân núi, nơi ánh sáng từ một căn nhà nhỏ le lói trong cơn bão tuyết.

Một sinh linh nhỏ bé đã ra đời trong đêm bão ấy, tựa như một ngọn lửa nhỏ nhoi, bất chấp sự phẫn nộ của đất trời mà cố gắng tồn tại.

"Là ngươi…" Lão khẽ thì thầm, ánh mắt sáng rực như đã hiểu ra tất cả.

"Thì ra ngươi chính là đứa trẻ ấy." Giọng lão trầm thấp, mang theo sự cảm khái của người từng trải qua biết bao phong ba.

Lão bước tới, ánh mắt nhìn thẳng vào Uyên. Thanh âm lão vang lên, như thể mang theo cả uy lực thiên địa:

"Ngươi còn cha mẹ không?"

Uyên ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ nhưng mang theo nét u buồn sâu thẳm:

"Mẹ ta mất khi sinh ta. Cha ta… cũng theo sau không lâu."

Lão nhân im lặng, ánh mắt càng trở nên thâm trầm. Lão nhìn thật sâu vào đứa trẻ trước mặt, như muốn xuyên qua vẻ ngoài gầy yếu mà nhìn thấu tâm hồn bên trong. Một ý chí kiên cường ẩn hiện, không bị nghịch cảnh khuất phục, không vì giá rét mà lụi tàn.

Lão lại nhìn con hồ ly trong tay Uyên, giọng nói chậm rãi vang lên:

"Ngươi đã cứu nó, dù biết rằng có thể phải trả giá bằng mạng sống của mình. Ngươi không hối hận sao?"

Uyên cúi đầu, đôi tay lạnh buốt siết chặt con hồ ly. Hắn không trả lời, nhưng sự im lặng ấy tựa như một lời khẳng định.

Lão nhân thoáng mỉm cười, nụ cười ấy mang theo cả sự thương xót lẫn tán thưởng.

"Lòng từ bi trong ngươi, quý giá hơn vạn bảo vật trên đời. Giữa thế gian khắc nghiệt, có mấy ai còn giữ được tâm tính như vậy?"

Lão chợt cất giọng:

"Ngươi muốn thay đổi số phận không?"

Uyên ngẩng đầu, ánh mắt ngỡ ngàng.

"Thay đổi… số phận?"

Lão gật đầu, ánh mắt sắc bén tựa như nhìn thấu cả linh hồn hắn:

"Đi theo ta. Ta không thể hứa cho ngươi một cuộc đời an nhàn, nhưng ta có thể dẫn ngươi bước vào một con đường. Chỉ cần đạo tâm không lay chuyển, ngươi sẽ đủ sức đối diện với cả thiên mệnh."

Uyên ngập ngừng, ánh mắt thoáng chút sợ hãi nhưng lại dần sáng lên.

"Ta… chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Ta có thể sao?"

"Ngươi không phải phàm nhân tầm thường." Lão khẽ đáp, thanh âm như lời tiên đoán. "Ta nhìn thấy trong ngươi một ngọn lửa không dễ gì dập tắt, một tâm hồn đáng giá để khai sáng."

Bàn tay run rẩy của Uyên từ từ đặt lên tay lão nhân. Trong cơn bão tuyết mịt mùng, quyết định ấy đã mở ra một trang mới cho số phận của hắn.

Từ giây phút đó, Trần Uyên không còn là một đứa trẻ lang thang trong giá rét, mà trở thành đệ tử của vị kiếm tu cường giả Kim Đan trung kỳ, bước vào con đường tu hành. Con đường ấy, đầy dẫy hiểm nguy, nhưng cũng mang theo cơ hội để nghịch thiên cải mệnh.

Khi Trần Uyên quay trở lại đầu làng cùng lão nhân, tuyết vẫn rơi trắng xóa, phủ kín cả con đường nhỏ. Từ căn nhà cũ kỹ cuối làng, Lâm Hạo gắng gượng bước ra, thân hình gầy yếu dựa vào khung cửa mục nát. Gió rét thổi qua, làm cả người cậu khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự tò mò và cẩn trọng.

"Ngài là ai?" Lâm Hạo cất giọng, yếu ớt nhưng không giấu được vẻ khẩn trương.

Lão nhân đứng đó, áo choàng dài tung bay giữa cơn gió lạnh, ánh mắt sâu thẳm như thấu hiểu tất cả. Lão nhìn Lâm Hạo hồi lâu, rồi chậm rãi gật đầu. "Cả hai ngươi đều có trái tim quả cảm. Nhưng nếu đi theo ta, hãy chuẩn bị đối mặt với con đường đầy chông gai."

Khung cảnh chia xa

Giữa không trung, tuyết trắng cuồn cuộn như biển mây vô tận. Trên thanh phi kiếm, hai đứa trẻ nhỏ bé lặng lẽ quay đầu nhìn lại ngôi làng dưới chân núi Linh Sơn. Những căn nhà lụp xụp chìm trong tuyết phủ, cột khói mỏng manh yếu ớt bốc lên từ những mái nhà. Cả ngôi làng như đang giãy giụa giữa cơn giá rét, sự sống yếu ớt chỉ còn là tàn tro lụi dần theo gió tuyết.

Trên phi kiếm, ánh bạc nhàn nhạt bao phủ, tựa như một chiếc thuyền nhỏ lơ lửng giữa trời đông. Trần Uyên ngồi đó, đôi tay nhỏ siết chặt con hồ ly trắng đang nằm im trong lòng. Lớp lông mềm mại của nó khẽ rung động theo hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn, đôi mắt đỏ như ngọc vẫn nhắm nghiền, tựa hồ cảm nhận được sự che chở của người cứu mạng.

Lâm Hạo ngồi bên cạnh, bàn tay nắm chặt mảnh áo rách, ánh mắt ngơ ngác xen lẫn sợ hãi. Cậu cúi nhìn xuống dưới, nơi ngọn núi cùng ngôi làng giờ chỉ còn là những bóng hình mờ nhạt giữa mênh mông tuyết trắng.

"Uyên… chúng ta đang bay sao?" Lâm Hạo khẽ hỏi, giọng run rẩy không giấu được sự kinh hãi.

Uyên gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. "Ừ… nhưng ta cũng không biết điều này là thật hay mơ…"

Phía trước, lão nhân đứng sừng sững ở đầu mũi kiếm, trường bào phấp phới trong gió. Ánh sáng từ thanh phi kiếm bạc chiếu lên thân ảnh lão, khiến lão trông như một vị tiên nhân xuất trần giữa cõi hồng trần.

"Đừng lo," giọng lão trầm ấm vang lên, tựa như tiếng chuông lớn, xua tan mọi sợ hãi. "Thanh phi kiếm này không bao giờ để các ngươi rơi xuống."

Lão phất tay áo, thanh kiếm khẽ rung, rồi lướt nhanh qua màn tuyết dày đặc. Gió lạnh gào thét bên tai, nhưng trên thanh kiếm, một kết giới mỏng manh tỏa ra, chặn lại mọi hàn khí.

"Cầm chắc lấy," lão nhẹ giọng nhắc nhở, ánh mắt thoáng nhìn qua hai đứa trẻ đang loạng choạng giữ thăng bằng.

Uyên và Hạo vội gật đầu, đôi tay nhỏ bám chặt mép kiếm, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và e dè. Gió tuyết cuốn qua, nhưng trong lòng hai đứa trẻ, cảm giác lo lắng giờ đã vơi bớt phần nào.

"Lão tiên nhân…" Lâm Hạo chợt lên tiếng, giọng nhỏ như sợ gió tuyết cuốn mất. "Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Đến nơi các ngươi cần đến," lão nhân đáp, không ngoảnh đầu lại, thanh âm trầm thấp tựa như vọng ra từ nơi xa xăm nhất trong trời đất.

Ánh mắt Trần Uyên khẽ lay động. Hắn ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cao lớn của lão nhân, lòng ngập tràn mâu thuẫn. Trong vòng tay hắn, con hồ ly trắng khẽ cựa mình, đôi mắt đỏ hé mở một chút, ánh lên sự an tĩnh.

Bên ngoài, thanh phi kiếm rực sáng, tựa như một ánh sao băng phá tan màn đêm lạnh giá, lao thẳng về phía chân trời mờ ảo. Trên bầu trời rộng lớn ấy, hai đứa trẻ gầy gò và một vị tiên nhân sừng sững lướt đi, để lại phía sau những ký ức giá rét cùng ngôi làng cũ kỹ.

Trần Uyên và Lâm Hạo giờ đây đã bước vào một hành trình mới—một con đường nơi sinh tử chỉ cách nhau gang tấc, nơi nghịch thiên cải mệnh chỉ dành cho kẻ có đủ can đảm đối đầu với vận mệnh khắc nghiệt.

_________________________

Chú Thích:

*1. Băng Cực Long Điểu (Hraesvelgr)

• Nguồn cảm hứng: Hraesvelgr, "Kẻ Nuốt Xác", đại bàng khổng lồ trong thần thoại Bắc Âu.

• Mô tả:

- Một loài linh điểu có đôi cánh khổng lồ phủ đầy băng tinh, mỗi lần vỗ cánh có thể tạo ra bão tuyết.

- Sống trên các đỉnh núi băng cao nhất, được xem là biểu tượng của sức mạnh băng giá.

• Năng lực:

- Tạo ra lốc xoáy băng để tấn công.

- Đôi mắt có khả năng nhìn thấu tâm linh, khiến kẻ địch lộ sơ hở.

_________________________

*2. Băng Lang (Fenrir Băng Giá)

• Nguồn cảm hứng: Fenrir, con sói khổng lồ trong thần thoại Bắc Âu.

• Mô tả:

- Là loài sói băng với bộ lông trắng muốt pha ánh xanh, mắt phát ra ánh sáng băng lãnh.

- Thường xuất hiện ở những khu vực cực hàn và được xem là "thủ hộ giả" của các linh thảo băng tuyết.

• Năng lực:

- Điều khiển bão tuyết và tạo ra "hàn khí cắn xé", làm đóng băng mọi kẻ thù.

- Kêu gầm gây rung động tinh thần, khiến kẻ yếu kém rơi vào ảo giác lạnh giá.

_________________________

*3. Băng Tâm Tuyết Hoa

• Đặc điểm: Một bông hoa trắng muốt, mỗi cánh hoa như được chạm khắc từ tuyết tinh khiết. Chỉ nở dưới ánh trăng trong băng địa.

• Công năng:

- Làm dịu tâm thần, loại bỏ tạp niệm.

- Tăng cường linh lực, hỗ trợ phục hồi năng lượng sau chiến đấu.

- Giúp ổn định linh hồn khi đột phá cảnh giới lớn.

_________________________

*4. "Mùa đông Lớn" (Great Frost), 1708-1709.

- Lịch sử cho rằng mùa Đông này là một phần nguyên nhân làm suy yếu các quốc gia trong cuộc chiến tranh Bắc Âu (1700-1721).

- Bắc Âu thường xuyên đối mặt những mùa Đông khắc nghiệt do khí hậu giá và sự hiện diện của các dòng không khí Bắc cực. Những năm khác cũng ghi nhận tuyết lớn và lạnh kinh hoàng bao gồm 1867-1868, và các giai đoạn thuộc kỷ Băng Hà nhỏ (khoảng thế kỷ 14-19).

_________________________

*5. Miền bắc Sápmi (khu vực cư trú của người Sami- dân bản địa):

- Người Sami là dân tộc bản địa duy nhất ở Liên Minh Châu Âu được công nhận chính thức. Họ chăn nuôi tuần lộc, săn bắn và hái lượm, ở nhà Lavvu truyền thống.

- Sápmi không phải là một quốc gia chính thức mà là một vùng đất văn hoá và địa lý trải dài qua 4 quốc gia hiện đại: Na-Uy, Thuỵ Điển, Phần Lan, và Nga.

_________________________

*6. Cực Hàn Linh Thảo

• Đặc điểm: Một loại cỏ nhỏ với lá phủ băng giá, chỉ mọc ở nơi có hàn khí cực độ. Nó hấp thu tinh hoa từ băng tuyết ngàn năm.

• Công năng:

- Cải thiện sức mạnh tinh thần, giúp vượt qua cơn đau đớn của quá trình đột phá.

- Ôn dưỡng linh lực, làm ổn định nền tảng tu luyện.

- Giải trừ tà khí và cường hóa cơ thể để chống lạnh.