Chereads / thế giới màu đen / Chapter 8 - Chương 8: Tiếng thì thầm của ký ức

Chapter 8 - Chương 8: Tiếng thì thầm của ký ức

Đêm đó, bóng tối như nuốt chửng mọi thứ. Gió lùa qua khe cửa, mang theo tiếng thì thầm lạnh lẽo. Số 13 ngồi thẳng dậy, đôi tay siết chặt tấm chăn mỏng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về góc phòng.

Nó không thể ngủ được. Những ký ức cũ ùa về như cơn sóng dữ. Hình ảnh căn nhà thờ lạnh lẽo, mùi gỗ mục xen lẫn hương nến cũ kỹ, và những ánh mắt lạnh nhạt của các nữ tu… Tất cả như một cuộn phim quay chậm, từng khung hình sắc nét, châm vào tim nó từng chút một.

Số 13 nhớ những lần bị phạt quỳ trên sàn đá lạnh, đôi gối trầy xước đến bật máu. Nó nhớ những cái tát giáng xuống chỉ vì lỡ làm đổ nước khi lau sàn. Trong mắt họ, nó không phải một đứa trẻ mà chỉ là một gánh nặng vô hình.

"Những vết thương tinh thần đôi khi còn sâu sắc hơn cả nỗi đau thể xác, bởi chúng không nhìn thấy được mà âm thầm ăn mòn linh hồn."

Sáng hôm sau:

Tiếng đập cửa làm Số 13 bừng tỉnh. Người phụ nữ đứng trước cửa, tay cầm một chiếc chổi cũ kỹ.

"Xuống lau sạch sàn nhà bếp. Nếu còn để bà chủ thấy vết bẩn, tao không đảm bảo mày còn được ăn tối đâu."

Nó gật đầu, không nói gì. Đôi chân trần chạm xuống nền đất lạnh ngắt. Hành lang dài hun hút, bầu không khí nặng nề như muốn bóp nghẹt lồng ngực.

Khi đến nhà bếp, Số 13 cúi xuống bắt đầu lau sàn. Đôi tay nhỏ bé cầm chắc miếng giẻ, những vết nứt trên tay rát buốt khi chạm vào nước. Nhưng nó không ngừng lại. Lau đến đâu, mồ hôi lấm tấm trên trán đến đó.

Chiều tối, ngoài sân biệt thự:

Cậu bé hôm trước lại xuất hiện, đứng bên kia hàng rào. Lần này, ánh mắt cậu ta không còn sự e dè, mà thay vào đó là tò mò pha chút đồng cảm.

"Anh làm việc vất vả quá…" cậu bé nói khẽ, đủ để Số 13 nghe thấy.

Số 13 dừng tay, nhìn cậu bé một lúc lâu. Trong đôi mắt ấy, nó thấy chính mình – cô độc, nhỏ bé và yếu đuối.

"Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi," nó đáp, giọng bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Cậu bé gật đầu, nhưng sự nghi ngờ vẫn lẩn khuất trong đôi mắt.

"Anh tin điều đó thật sao?"

Số 13 im lặng một lúc, rồi đáp:

"Đôi khi không phải vì mọi thứ sẽ ổn, mà vì chúng ta buộc phải tin như thế để bước tiếp."

Cậu bé không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay đi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau hàng cây.

Đêm khuya:

Số 13 ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng len lỏi qua những tầng mây. Nó nhớ lại câu hỏi của cậu bé. Trong lòng, nỗi trăn trở ngày càng lớn.

"Nếu mình không thay đổi, sẽ chẳng có gì thay đổi. Nhưng nếu mình dám đứng lên, biết đâu mọi thứ sẽ khác?"

Những ý nghĩ ấy như một ngọn lửa nhỏ thắp sáng trái tim Số 13. Dù con đường phía trước vẫn mờ mịt, nó bắt đầu hiểu rằng: Mình phải làm gì đó. Không chỉ cho bản thân, mà cho cả những người như mình.