Chereads / thế giới màu đen / Chapter 10 - Chương 10: Đốm lửa nhỏ

Chapter 10 - Chương 10: Đốm lửa nhỏ

Một buổi sáng lạnh lẽo khác, căn bếp ngập mùi cháy khét từ nồi canh quên tắt lửa của bà quản gia. Số 13 cúi người quét dọn những mẩu than vương vãi trên sàn bếp. Những công việc lặp đi lặp lại như một chuỗi ngày không bao giờ dứt. Nhưng hôm nay, ánh mắt của nó có gì đó khác lạ – không còn sự cam chịu hoàn toàn, mà thay vào đó là một tia sáng, nhỏ thôi, nhưng không dễ dàng tắt.

Trên đường mang xô nước qua sân, nó thấy cậu bé bên hàng rào. Lần này, cậu bé không khóc, nhưng đôi mắt trũng sâu đầy mệt mỏi.

"Cậu vẫn ổn chứ?" Số 13 hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Cậu bé gật đầu, nhưng chẳng nói gì thêm. Số 13 ngồi xuống bên hàng rào, tay đặt lên những thanh sắt lạnh lẽo.

"Họ đánh cậu nữa sao?"

Cậu bé im lặng. Sự im lặng của cậu như một lời khẳng định, khiến lòng Số 13 chùng xuống.

"Cậu có nghĩ… nếu chúng ta không làm gì, mọi chuyện sẽ khác không?" Số 13 khẽ hỏi.

Cậu bé ngước lên, ánh mắt lấp lánh chút hy vọng lẫn nghi ngờ. "Nhưng… làm gì được chứ? Họ mạnh hơn chúng ta. Và tôi… tôi sợ."

"Cậu có biết không?" Số 13 nói, giọng như tự nhủ với chính mình. "Khi tôi còn ở nhà thờ, tôi đã luôn nghĩ rằng im lặng chịu đựng là cách duy nhất để tồn tại. Nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra rằng im lặng không cứu được ai cả. Nếu không có ai nói, không có ai hành động, thì bất công sẽ mãi mãi là kẻ chiến thắng."

Cậu bé lặng người. Lời nói của Số 13 vang lên như một tiếng chuông, chạm đến góc khuất sâu nhất trong lòng cậu.

Tối hôm đó:

Khi mọi người đã ngủ say, Số 13 rón rén bước ra khỏi phòng. Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng hắt qua khung cửa sổ. Nó bước nhẹ nhàng trên nền gạch, mỗi bước chân đều như mang theo quyết tâm.

Nó không biết rõ mình sẽ làm gì, nhưng có một điều nó chắc chắn: nó phải hành động.

Số 13 lần mò tìm đến bếp, lấy một chiếc bánh mì còn thừa từ bữa tối và một chiếc khăn cũ. Với những thứ này, nó trở lại hàng rào, nơi cậu bé vẫn thường đứng.

Cậu bé ngạc nhiên khi thấy Số 13 trong bóng tối. "Cậu làm gì ở đây?"

"Đây," Số 13 đưa chiếc bánh mì và khăn cho cậu. "Cầm lấy. Dùng khăn để giữ ấm. Và bánh mì… đừng để đói."

Cậu bé run rẩy nhận lấy, ánh mắt không giấu được sự xúc động. "Cậu… không sợ bị phát hiện sao?"

"Sợ chứ." Số 13 gật đầu. "Nhưng tôi sợ hơn nếu không làm gì cả."

Những ngày sau:

Số 13 tiếp tục công việc như thường lệ, nhưng mỗi đêm, nó đều để lại một chút gì đó cho cậu bé bên hàng rào – một mẩu bánh mì, một miếng vải cũ, hay chỉ là vài lời động viên.

"Đừng từ bỏ," nó thì thầm với cậu một đêm nọ. "Một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm được cách thoát khỏi những xiềng xích này."

Cậu bé không nói gì, chỉ nhìn Số 13 với ánh mắt tràn đầy biết ơn.

---