Chereads / Light Of The Shadow | The Battle Of God | / Chapter 9 - Chapter 9: Thánh Ca Của Vĩnh Hằng

Chapter 9 - Chapter 9: Thánh Ca Của Vĩnh Hằng

sau trận chiến 7 dấu ấn rơi xuống thế gian tượng trưng cho nạn đói, chiến tranh, bệnh tật, cái chết, thánh tử đạo kêu gào, đại tai hoạ và sự im lặng của bảy tiếng kèn.

Sau sự phong ấn của bốn Kỵ Sĩ Khải Huyền, thế giới dần thay đổi theo cách mà không một ai có thể tưởng tượng. Bốn nơi đã giam cầm những thực thể hùng mạnh ấy dần trở thành trung tâm của sự sống, biến thành những vương quốc mạnh mẽ với các cái tên The Older, The Mother, The Father và The Brother.

ba vương quốc còn lại cách the older còn lại 10,000km với the older nằm chính giữa, Bốn vương quốc, bốn đế chế trỗi dậy từ sự hủy diệt và nỗi sợ.

Vùng đất Agnor và Vetra, trước kia từng là những cường quốc hùng mạnh, giờ chỉ còn là tàn tích. Những ngôi đền, lâu đài và thành trì của họ giờ đây chìm sâu dưới lớp bụi thời gian, bị lãng quên trong không gian hoang phế, như chứng tích của một thời kỳ vĩ đại mà nhân loại không còn dám nhắc đến.

Sau sự kiện phong ấn, thế giới thay đổi không chỉ về mặt lãnh thổ, mà cả về mặt nhận thức. Loài người bắt đầu khiếp sợ thần linh. Những cuộc chiến vĩ đại, những sự tàn phá mà các Kỵ Sĩ mang đến đã khắc sâu vào tâm trí mọi sinh linh trên thế gian.

Mọi người không dám nhắc đến tên các Kỵ Sĩ hay các vị thần. Nỗi sợ về sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng khiến họ né tránh mọi điều liên quan đến siêu nhiên.

Những câu chuyện về các vị thần, từng được truyền miệng qua các thế hệ, dần dần bị quên lãng. Không ai muốn nhớ, không ai muốn kể lại. Những cuộn sách, những văn bản cổ ghi chép về thời kỳ đó bị thiêu hủy hoặc cất giấu sâu trong các hầm mộ bí mật.

Thời gian trôi qua, khái niệm về các vị thần dần biến mất khỏi tâm trí nhân loại, chỉ còn tồn tại như một phần mơ hồ của lịch sử bị vùi lấp.

Những vùng đất từng là chiến trường giờ chỉ còn lại những bóng ma, những lời thì thầm vang vọng trong gió. Không còn ai dám đến gần các khu vực đó, nơi mà người ta tin rằng các Kỵ Sĩ vẫn còn tồn tại, ẩn sâu dưới lòng đất, đợi ngày được thức tỉnh.

The Older trở thành trung tâm của quyền lực và chiến tranh, biểu tượng cho Kỵ Sĩ Chiến Tranh. The Mother mang trong mình sự phong phú và quyền lực tự nhiên, nhưng ẩn sâu là dấu ấn của Kỵ Sĩ Nạn Đói. The Father là nơi mà những linh hồn lạc lối bị chôn vùi, nơi cái chết luôn hiện hữu trong mỗi góc tối. The Brother vẫn còn dấu vết của sự suy yếu và bệnh tật, không ai dám ở lại nơi đó quá lâu vì nỗi sợ về sự ô nhiễm vô hình của bệnh dịch.

Thế giới mới xây dựng dựa trên những gì còn sót lại, nhưng sâu trong lòng đất, bốn Kỵ Sĩ vẫn bị xiềng xích, vẫn chờ đợi ngày họ được giải thoát. Sự lãng quên của loài người chỉ khiến những dấu ấn ấy càng mạnh mẽ hơn theo thời gian, một lời cảnh báo bị bỏ qua rằng sự hỗn loạn sẽ trở lại.

~~~~~

Cô đóng quyển sách lại bước ra ngoài cô thấy đền thờ bỏ hoang của The Father, một cảm giác lạnh lẽo và lạc lõng tràn ngập trong tâm trí cô.

Những bức tường đổ nát, những cột đá gãy vụn phủ đầy bụi thời gian, như chính lịch sử của nơi này đã bị chôn vùi từ lâu. Ánh sáng le lói từ ngọn lửa duy nhất trong góc đền phản chiếu lên tường, như muốn nói với cô về những ký ức đã qua.

Lumine lặng lẽ tiến lại gần, bàn tay khẽ chạm vào bề mặt đá lạnh giá của đền thờ. Cô cảm nhận được sự tồn tại của những linh hồn cổ xưa, những lời thì thầm từ quá khứ vang vọng trong không gian, kể lại những câu chuyện đã bị loài người lãng quên.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu cô, như tiếng vọng từ cõi xa xôi. "Họ không biến mất. Họ chỉ đang chờ đợi, giống như ngươi."

Lumine giật mình, nhưng cô không cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, một cảm giác quen thuộc trỗi dậy, như thể những lời này đã từng được nói với cô từ rất lâu rồi.

Hình ảnh của bốn Kỵ Sĩ Khải Huyền dần hiện rõ trong tâm trí cô—những thực thể bất tử, vĩnh viễn tồn tại dù bị phong ấn, chờ đợi ngày được giải thoát.

Cô thấy sự thù hận của Chiến Tranh, sự tàn nhẫn của Nạn Đói, sự tuyệt vọng của Cái Chết, và sự suy tàn của Bệnh Tật. Tất cả đều là những mảnh ghép của một bức tranh lớn hơn, một bức tranh mà cô không thể thoát ra.

Nhìn vào tấm gương đã vỡ trong đền thờ, Lumine nhận ra sự thật đau đớn: cô cũng như họ, bị mắc kẹt trong vòng luân hồi của thời gian, không thể trốn chạy khỏi định mệnh của chính mình.

Sự bất tử mà cô sở hữu không phải là một ân huệ, mà là một gánh nặng. Cô không khác gì những Kỵ Sĩ kia, cũng là một thực thể bị giam cầm trong dòng chảy không bao giờ ngừng nghỉ của lịch sử.

Sự sống dài vô tận ấy có nghĩa gì khi thế giới xung quanh thay đổi, khi mọi thứ cô yêu quý dần tan biến?

Cô nhớ lại ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm trong trận chiến, và giờ đây, sự thật lạnh lẽo khiến cô cảm thấy trống rỗng. "Phải chăng chúng ta mãi mãi là những kẻ lạc lối trong bóng tối của chính mình?" Câu hỏi ấy vang lên trong đầu cô, không có câu trả lời.

Ngước lên nhìn bầu trời qua mái vòm đổ nát, Lumine nhận ra rằng thế giới này đã quên đi các vị thần, nhưng các vị thần chưa bao giờ rời bỏ thế giới.

Cô có thể cảm nhận được họ trong từng hơi thở của gió, từng nhịp đập của đất. Những Kỵ Sĩ Khải Huyền, dù bị giam cầm, vẫn hiện hữu.

Và như họ, cô cũng mang trong mình một bản án vô hình—sự bất tử không ai thèm khát.

Trong ánh sáng nhạt nhoà của ngọn lửa, Lumine cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ với các Kỵ Sĩ. Họ từng là những thực thể quyền năng, không chịu khuất phục trước bất kỳ ai, nhưng lại bị giam cầm bởi chính số phận của mình.

Cô, cũng như họ, bị mắc kẹt trong sự vĩnh cửu, nơi mà thời gian không còn là một khái niệm nữa mà chỉ là một vòng lặp vô tận.

Cô khẽ thì thầm với chính mình, đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước: "Chúng ta không thực sự sống, nhưng cũng chẳng thể chết. Chúng ta chỉ tồn tại, như những cái bóng... bất tử trong sự lãng quên."

Những ký ức và sự thấu hiểu này dường như khơi gợi điều gì đó bên trong Lumine, một ý thức sâu sắc về vai trò của mình trong thế giới này.

Cô biết rằng không thể trốn chạy, không thể chối bỏ sự thật. Cũng giống như các Kỵ Sĩ bị phong ấn kia, cô sẽ phải đối mặt với số phận của mình, dù muốn hay không.

Và trong khoảnh khắc đó, Lumine không còn sợ hãi sự bất tử của mình nữa. Thay vào đó, cô chấp nhận nó, chấp nhận sự hiện diện của mình trong dòng chảy vĩnh hằng của thời gian.

Bởi lẽ, trong sự bất tử, cô sẽ luôn có thời gian để tìm kiếm, để hiểu, và để chiến đấu—không phải cho một kết thúc, mà cho một sự khởi đầu mới.

-End Chapter 9-

To be continued...