Chereads / Light Of The Shadow | The Battle Of God | / Chapter 11 - Chapter 11: Quyết Tâm

Chapter 11 - Chapter 11: Quyết Tâm

Cậu khẽ nghiêng đầu, nhìn đống sách vở trải ra trước mặt. Chưa bao giờ cậu thực sự nghĩ đến chuyện học hành nghiêm túc, nhưng sau những chuyện vừa rồi, có lẽ đã đến lúc phải thay đổi một chút.

Chỉ một chút thôi. Ít nhất là cho tới hết tuần này.

Cậu hít một hơi sâu, cầm bút lên và bắt đầu viết. Từng con chữ hiện ra trên trang giấy trắng, không còn nguệch ngoạc như mọi khi. Cảm giác thật lạ—giống như đang đặt một viên gạch mới lên nền móng cuộc đời mình vậy.

Thời gian trôi qua, bài tập từng chút một được hoàn thành. Cậu không còn lười biếng lật vở ra như trước nữa, mà thật sự tập trung vào từng câu hỏi. Có lẽ, từ trước đến nay, cậu chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về việc học. Chỉ toàn đối phó, làm cho có lệ, chép bài bạn, hoặc viện cớ quên vở để tránh bị gọi lên bảng.

Nhưng hôm nay, mọi thứ khác đi.

Cậu nhận ra mình không còn thấy chán nản như trước. Dù đầu óc có lúc mơ hồ, dù đôi lúc vẫn cảm thấy lười biếng trỗi dậy, nhưng ít nhất, cậu đã thực sự ngồi xuống và làm bài mà không nghĩ đến chuyện trốn tránh.

Nhìn đồng hồ, đã gần tối.

Cậu vươn vai, cảm giác có chút nhẹ nhõm. Hóa ra, học hành nghiêm túc cũng không đến nỗi nào.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu cảm thấy bản thân đã làm được điều gì đó đúng đắn.

Tiếng cửa phòng khẽ mở.

Cậu liếc mắt lên, thấy mẹ bước vào. Bà không nói gì, chỉ đứng nhìn một lát. Không có ánh mắt nghiêm khắc như mấy ngày trước, cũng không có sự thất vọng hay giận dữ. Chỉ đơn giản là một cái nhìn quan sát.

Cậu giả vờ như không để ý, tiếp tục chăm chú vào bài tập trước mặt. Bút vẫn di chuyển trên trang giấy, từng con chữ hiện ra ngay ngắn hơn thường lệ.

Mẹ gật gù một cái, như thể đã nhìn thấy điều cần thấy. Không có lời khen ngợi, không có câu nhắc nhở, chỉ đơn giản là một sự chấp nhận. Một sự tin tưởng nhỏ bé nhưng đủ khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm.

Tiếng cửa lại khẽ đóng lại.

Cậu dừng bút, ngả người ra sau ghế.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, mẹ không cần phải nhắc nhở hay phàn nàn về chuyện học hành của cậu. Và cũng là lần đầu tiên cậu không cảm thấy áy náy khi bị mẹ bắt gặp đang ngồi trước bàn học.

Có lẽ, đây là một khởi đầu tốt.

Không khí trong nhà dường như đã bớt căng thẳng hơn.

Không còn những ánh mắt dò xét, không còn những câu trách móc hay thở dài chán nản. Mọi thứ vẫn bình thường, nhưng không còn nặng nề như trước.

Cậu cảm giác như mình đã lấy lại được một chút sự tin tưởng từ bố mẹ.

Dù họ không nói gì, nhưng chỉ cần không bị gọi lại để chất vấn, không bị theo dõi sát sao từng hành động, bấy nhiêu đó cũng đủ để cậu hiểu rằng họ đang dần tin tưởng mình hơn một chút.

Có lẽ, việc ngồi vào bàn học không chỉ là để làm bài tập mà còn là cách để chứng minh rằng cậu không muốn mọi chuyện trở nên tệ hơn.

Cậu không phải là một đứa trẻ hoàn hảo, nhưng ít nhất, cậu có thể cố gắng để không khiến mọi thứ đi xuống thêm nữa.

Cảm giác này thật lạ.

Không hẳn là vui vẻ, nhưng cũng không còn áp lực như trước. Một chút nhẹ nhõm, một chút động lực, một chút gì đó khiến cậu muốn tiếp tục duy trì trạng thái này.

Cậu nhìn về phía bàn học, nơi mấy cuốn sách vẫn đang mở.

Có lẽ đây là một cơ hội để làm lại từ đầu.

Sau khi hoàn thành xong đống bài tập, cậu vươn vai một cái thật dài, cảm giác nhẹ nhõm hẳn.

Dù gì thì cũng đã cố gắng cả buổi, tự thưởng cho bản thân một chút cũng không phải là sai.

Cậu bật máy tính, chọn một bộ phim yêu thích, để đầu óc được thả lỏng sau một ngày dài.

Không có điện thoại bên cạnh, nhưng cũng không còn cảm thấy bức bối như mấy hôm trước.

Hóa ra, không có mạng xã hội cũng không phải là tận thế.

Cậu ngồi xem phim, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm theo lời thoại nhân vật, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới trong màn hình.

Không còn áp lực, không còn cảm giác như bị theo dõi hay phán xét.

Chỉ đơn giản là một buổi tối yên bình, như cách mà nó vốn nên như vậy.

Buổi tối, căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ và ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt xuống mặt bàn học.

Cậu mở sách ra, không phải vì sợ bị phạt hay vì áp lực từ bố mẹ, mà vì chính bản thân mình.

Cảm giác muốn thay đổi, muốn làm gì đó để cải thiện chính mình, lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, cậu cảm thấy có động lực thực sự.

Không còn cảm giác chán nản hay bị ép buộc, lần này, cậu chủ động lật từng trang sách, cố gắng hiểu những gì mình đang đọc.

Chữ nghĩa không còn rối rắm như mọi khi, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn khi cậu thật sự tập trung.

Thời gian trôi qua nhanh hơn cậu nghĩ, đến khi ngẩng đầu lên thì kim đồng hồ đã chỉ gần đến giờ đi ngủ.

Cậu khép sách lại, cảm giác nhẹ nhõm lạ thường.

Không cần ai nhắc nhở, cũng không cần phải bị thúc ép, cậu đã tự mình làm được.

Một bước nhỏ, nhưng là một sự khởi đầu.

Cậu ngồi đó, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng từ đèn đường chiếu vào căn phòng, tạo nên những bóng mờ trên tường.

Nghĩ lại mấy ngày qua, cậu không thể không tự trách mình vì những chuyện đã làm.

Những lần lỡ hẹn, những quyết định vội vã, những hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều là những sai lầm mà cậu không thể thay đổi.

Cảm giác hối hận dâng lên trong lòng, như thể một phần nào đó của cậu đã mất đi.

Nhưng rồi, cậu nhận ra một điều.

Dù đã làm quá nhiều chuyện sai, nhưng giờ đây có thể sửa lại, dù chỉ là một chút thôi.

Cậu có thể bắt đầu từ hôm nay, từ lúc này, sửa lại những lỗi lầm và không để chúng kéo dài.

Cảm giác như một luồng gió mới thổi vào, nhẹ nhàng và bình yên.

Cậu không cần phải gồng mình để sống trong quá khứ, cũng không phải sợ hãi tương lai.

Chỉ cần tập trung vào hiện tại, và dần dần thay đổi từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Cậu không biết liệu mình có thể duy trì được lâu dài hay không, nhưng ít nhất, hôm nay, cậu đã bắt đầu.

Và đó chính là bước đầu tiên.

Cậu đặt cuốn sách xuống và nhìn đồng hồ, nhận ra đã khá muộn.

Cảm giác mệt mỏi lấn át nhưng không phải vì áp lực hay lo lắng, mà là do một ngày dài đầy thay đổi.

Cậu kéo chăn lên, nhắm mắt lại, nghĩ về những gì mình đã làm hôm nay.

Cảm giác yên bình lạ thường.

"Ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp hơn"

cậu tự nhủ trong đầu trước khi chìm vào giấc ngủ.

Không còn những suy nghĩ rối bời, không còn cảm giác bức bối, chỉ có sự mong đợi nhẹ nhàng cho ngày mai.

Cậu biết rằng mình đang đi đúng hướng, dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng đó là bước đi đúng đắn.

Và rồi, trong không gian tĩnh lặng của đêm, cậu ngủ thật say, hy vọng rằng sáng mai thức dậy, mọi thứ sẽ tiếp tục như thế, dần dần tốt hơn mỗi ngày.

Cậu mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là sự nhẹ nhàng, như thể tất cả mọi thứ đã được tháo bỏ khỏi vai.

Ánh sáng buổi sáng len lỏi qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng một cách ấm áp.

Cậu không còn cảm thấy căng thẳng như những ngày trước, không có nỗi lo lắng dâng lên từng giờ.

"Đây là cảm giác của sự thay đổi"

cậu thầm nghĩ trong lòng.

Cậu đứng dậy, bước chân vững vàng hơn, như thể mỗi bước đi hôm nay đều có mục tiêu rõ ràng.

Mọi thứ, dù là nhỏ nhặt, đều có vẻ tươi mới hơn.

Cậu hít một hơi dài, cảm nhận không khí buổi sáng trong lành, như thể mọi thứ đã sẵn sàng để chào đón một ngày mới, một ngày không còn bị đè nặng bởi những sai lầm trước đó.

Cảm giác tự tin dần dần được xây dựng lên, từng chút một.

Cậu ăn sáng nhanh chóng, không quên kiểm tra đồng hồ một lần nữa để chắc chắn không trễ giờ.

Đưa tay lên đẩy cửa tủ, mắt dừng lại ở đống sách vở trên bàn.

"Bài kiểm tra hôm nay..."

cậu tự nhủ, rồi bắt đầu mở túi xách ra, kiểm tra lại xem có đầy đủ sách vở cần thiết hay không.

Cảm giác có chút lo lắng nhưng cũng không quá căng thẳng.

"Công thức đại số, sách lịch sử, vở ghi bài..."

cậu liệt kê từng món trong đầu, rồi nhanh chóng xếp lại vào cặp.

Đã chuẩn bị đầy đủ, cậu gật đầu hài lòng với bản thân, như thể đây là lần đầu tiên làm mọi thứ một cách gọn gàng và có trách nhiệm.

Tự tin với sự chuẩn bị, cậu vác balo lên, sẵn sàng bước ra ngoài.

"Chắc chắn hôm nay mình sẽ làm tốt"

cậu mỉm cười, một phần vì có sự chuẩn bị đầy đủ, một phần vì biết mình đang cố gắng thay đổi.

Cậu bước ra khỏi nhà, nhìn đường phố quen thuộc trước mặt, hôm nay không có gì bất thường.

Đám xe cộ vẫn tấp nập, những người qua lại vội vã, nhưng cảm giác trong lòng cậu lại khác thường.

"Ngày kiểm tra, phải làm tốt..."

cậu tự nhủ, lầm rầm trong đầu.

Cảm giác hồi hộp đó cứ lẩn quẩn, dù cậu đã chuẩn bị mọi thứ từ tối qua.

"Mình có thể làm được"

cậu tiếp tục động viên bản thân.

Cậu đi tiếp, cảm nhận không khí buổi sáng dễ chịu nhưng vẫn không thể xua đi được cái cảm giác hồi hộp nhỏ trong lòng.

"Chắc không sao đâu"

cậu tự an ủi, nhưng sự lo lắng vẫn cứ bám theo từng bước đi.

Cậu bước vào lớp, cảm giác như mình đã chuẩn bị đầy đủ cho ngày hôm nay, không còn chút lo lắng nào nữa.

Thầy chủ nhiệm bước vào và bắt đầu thông báo lịch kiểm tra.

"Chúng ta sẽ có kiểm tra vào cuối giờ"

thầy nói, mắt nhìn qua lớp học.

Cả lớp ồ lên, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên khắp nơi.

"Thế là hôm nay kiểm tra rồi à?"

một bạn nói, có vẻ như không kịp chuẩn bị.

Nhưng với cậu, trái ngược hoàn toàn, cậu chỉ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mọi thứ thật dễ dàng.

"Đã chuẩn bị từ hôm qua rồi, không có gì phải lo nữa"

cậu tự nhủ trong lòng.

Một cảm giác nhẹ nhõm xộc lên trong lòng, không còn căng thẳng như trước nữa.

Giờ kiểm tra bắt đầu. Cậu mở đề ra, nhìn lướt qua một vòng rồi hít một hơi thật sâu.

"Bình tĩnh thôi, mình đã chuẩn bị rồi."

Cậu bắt đầu làm bài, từng câu từng chữ, không vội vã như những lần trước.

"Đúng rồi, cứ từ từ."

Những câu hỏi tưởng chừng khó khăn giờ đây lại trở nên dễ dàng hơn. Cậu tự tin hơn rất nhiều.

"May là đã ôn kỹ bài này."

Thời gian trôi qua, cậu không còn cảm thấy căng thẳng hay lo lắng nữa. Mỗi khi nhìn lên đồng hồ, cậu chỉ thấy mình đang làm bài một cách thật sự thoải mái.

"Cứ thế này, mình làm được mà."

Khi ra khỏi lớp, đứa bạn Tetsuya quay sang nhìn cậu, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

"Sao hôm nay im lặng vậy? Đang giấu gì à?"

Cậu chỉ cười, lắc đầu và nhún vai.

"Không có gì đâu, chỉ là muốn im lặng một chút thôi."

Tetsuya nhìn cậu, cười lớn.

"Chắc là có chuyện gì đó rồi, không lừa được đâu!"

Cậu tiếp tục lắc đầu, không muốn nói thêm gì.

"Được rồi, giữ bí mật thì giữ, nhưng đừng có làm chuyện gì ngu ngốc nhé!"

Cậu chỉ cười, không trả lời, tiếp tục đi cùng nó ra ngoài sân.

Hết giờ, cả lớp bước ra ngoài, không khí dường như nhẹ nhàng hơn. Mọi người cười nói rôm rả, không ai còn nhìn nhau với ánh mắt dò xét như trước.

Mỗi người dường như đã trở lại với chính mình, không còn cảm giác căng thẳng, lo lắng như hôm qua.

Sau giờ kiểm tra, cậu không còn phải lo lắng về việc bị gọi lên văn phòng hay bị phạt nữa. Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể, như thể mọi căng thẳng đều tan biến.

Cậu đi chậm rãi ra sân, không vội vàng như mọi khi. Hôm nay, không có ai đuổi theo hay nhìn chằm chằm, chỉ có không gian yên bình xung quanh.

Không muốn nghĩ đến gì nữa, chỉ muốn tận hưởng giây phút này, không lo nghĩ gì nữa. Tất cả những gì còn lại là một ngày không có áp lực, một ngày mà cậu có thể thở thật dễ dàng, tựa như lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự tự do.

Khi vào căng tin, cậu nhìn thấy mấy đứa bạn đang ngồi tụm lại bàn, trò chuyện vui vẻ. Cảm giác bữa trưa này thật sự khác biệt. Trước đây, cậu luôn là người cười đùa rôm rả, nhưng hôm nay, cậu chỉ lặng lẽ ngồi xuống, tham gia vào cuộc trò chuyện một cách nhẹ nhàng.

"Ê, mày làm bài kiểm tra ổn không?"

"Ổn rồi, không có gì khó lắm."

Cậu không nói nhiều như trước nữa, chỉ mỉm cười nhẹ, tham gia vào câu chuyện nhưng không cố gắng nói quá nhiều. Không còn những câu chuyện rối ren, không còn cảm giác phải thể hiện bản thân nữa. Hôm nay, cậu chỉ muốn sống chậm lại, tận hưởng không khí yên bình này một chút.

Sau khi vào lớp và hoàn thành buổi học buổi chiều, cậu cảm thấy như một tuần dài đầy thử thách đã dần khép lại. Cảm giác mệt mỏi nhưng cũng nhẹ nhõm, như thể gánh nặng đã phần nào được đặt xuống. Mọi thứ không còn căng thẳng như trước, không còn phải lo lắng về những lỗi lầm hay những ánh mắt dò xét. Cậu thở dài một hơi, tự nhủ trong đầu

"Cuối cùng cũng xong rồi…"

Mặc dù mệt, nhưng cậu cũng cảm nhận được sự thay đổi trong chính bản thân mình. Sự kiên nhẫn, nỗ lực, và việc học hỏi từ những sai lầm đã giúp cậu trưởng thành hơn một chút. Cậu không còn cảm giác bất lực như trước đây, mà thay vào đó là một chút tự tin và hi vọng cho những ngày tiếp theo.

"Không tệ lắm, ít nhất là đã qua được thử thách này…"

Cậu tự cười một mình, nghĩ về những điều mình đã vượt qua. Cuối cùng, dù ngày hôm nay không hoàn hảo, nhưng cảm giác này khiến cậu cảm thấy mình đã trưởng thành hơn.

Khi về đến nhà, cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy không khí bình yên trong nhà. Mẹ đang trong bếp chuẩn bị bữa tối, nhưng khi bước vào phòng và thấy cậu ngồi học bài nghiêm túc, bà không giấu nổi sự hài lòng.

Mẹ nhìn cậu một lúc, mỉm cười và nói

"Con hôm nay có vẻ tiến bộ rồi đấy, học hành chăm chỉ hơn trước nhiều."

Cậu chỉ gật đầu, một chút cảm giác tự hào trong lòng, dù không nói gì thêm. Cảm giác ấy không chỉ là sự vui mừng vì đã học xong bài, mà còn vì mình đã có thể thay đổi, dù chỉ là một chút.

Mẹ vẫn tiếp tục công việc, nhưng giọng nói dịu dàng của bà khiến cậu cảm thấy ấm lòng.

"Con cứ duy trì thế này nhé, mẹ rất tự hào về con."

Cậu lặng lẽ nhìn vào bài tập trước mặt, lòng tràn đầy động lực mới, tự hứa với bản thân rằng sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng những lời động viên của mẹ.

Cảm giác tự hào dâng lên trong lòng cậu, nhưng nó chỉ là một cảm giác thoáng qua. Cậu biết rằng một ngày chăm chỉ học không thể là dấu hiệu của một sự thay đổi vĩnh viễn. Mặc dù mẹ đã khen, cậu vẫn cảm thấy cần phải cố gắng hơn nữa.

Ngồi trước bàn học, cậu nhìn bài vở và tự nhủ với bản thân

"Chưa đủ đâu, cần phải làm tốt hơn nữa."

Cậu biết rằng không thể để sự lơ là quay lại. Những sai lầm trước đây vẫn còn trong tâm trí, và cậu không muốn mình lại rơi vào cái vòng lặp ấy.

"Phải kiên trì hơn, ngày nào cũng phải như thế này"

cậu tự dặn mình.

Mẹ đã nhìn thấy sự nỗ lực của cậu, và điều đó khiến cậu càng thêm quyết tâm. Nhưng cậu hiểu rằng những lời khen không thể làm cậu dừng lại. Cậu muốn mình tiến xa hơn, muốn thay đổi hoàn toàn, không chỉ vì gia đình mà còn vì chính bản thân mình.

"Có thể hôm nay ổn, nhưng mai cần phải tốt hơn"

cậu thầm nghĩ, quyết tâm tiếp tục nỗ lực.

Bất chợt, cậu cảm thấy một chút sợ hãi, nhưng rồi nhanh chóng trấn an mình. Cậu sẽ không dừng lại nữa. Cảm giác tự hào có thể chỉ là động lực tạm thời, nhưng cái quan trọng là mỗi ngày đều phải làm hết sức, không bao giờ lơ là.