Ra ngoài rồi.
Nhân lúc cô ta đang lấy túi đồ được nhét trong hòm thư, tôi lén thả con mèo chui qua hàng rào để nó đột nhập vào bên trong. Hàng rào ngăn cách quá cao nên tôi cũng không biết con mèo đã chạy đi đâu nữa. Mong là cô ta sẽ phát hiện ra nó.
Mong là mọi chuyện suôn sẻ.
Tiếng bước chân của cô ta xa dần, lúc này tôi mới tiến lại gần mép cánh cổng, lén theo dõi qua song cửa. Cô ta vẫn mặc chiếc váy liền trắng tinh chói mắt dài đến mắt cá chân, mái tóc đen dài óng xoăn nhẹ thả đến eo, tạo nên một sự tương phản khá gay gắt. Cô ta đi chân trần dẫm lên cỏ, với dáng đi chậm rãi khoan thai, xách túi đồ lững thững bước vào nhà. Với dáng vẻ đó thì cũng không quá ngạc nhiên khi người dân quanh đây luôn đồn trong căn nhà này có ma nữ. Sau khi bóng dáng cô ta khuất sau cánh cửa, tôi mới thôi núp sau hàng rào, rướn người nhìn qua cánh cổng để tìm kiếm tung tích con mèo. Nhưng lạ thay là ngó mãi vẫn không thấy nó đâu.
Có nên đợi một lát rồi quay lại không?
Khi tôi đang định quay người đi thì chợt nghe một tiếng "cạch" khá lớn. Hơi giật mình, tôi bất giác quay về hướng phát ra âm thanh đó.
Cánh cửa sổ phòng áp mái của ngôi nhà đã mở tung từ lúc nào, một bóng trắng xuất hiện ngay sau đó. Cơn gió thu nhẹ nhàng đến, khẽ thổi làn tóc mái lòa xòa hất ra sau để lộ gương mặt nhỏ nhắn trắng bợt, một đôi mắt vô hồn sâu không đáy xuất hiện trong tầm mắt tôi, nhìn tôi đầy thẳng thắn và trực diện. Trong khoảnh khắc, tôi cảm giác như mình vừa trải qua một cơn đau tim cấp tính, máu trong cơ thể như đông cứng trong động mạch, và dường như tôi cũng quên cả việc thở.
Gương mặt đó… sao mà quen thuộc đến thế? Gương mặt tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay, không thể ngờ tôi lại tìm thấy nó trong một hình hài như vậy.
Cơn sang chấn qua đi, tôi chợt nhận ra tôi và cô ta vẫn nhìn nhau tròng trọc từ nãy đến giờ.
Tôi chỉnh lại cơ mặt, mỉm cười thân thiện nói vọng lên, "Xin chào, tôi đang dắt mèo đi dạo thì không may nó chạy mất, hình như nó chạy vào nhà của cô rồi. Không biết cô có trông thấy nó không?"
Cô ta vẫn đứng im bất động trước khung cửa sổ, nhìn tôi không chớp mắt, không có vẻ gì là nghe lọt tai câu tôi vừa nói. Thú thực là ánh mắt đó khiến tôi thấy cực kỳ không thoải mái.
"Nó là mèo lông dài, màu trắng, trên cổ có đeo chuông nhỏ", tôi ra vẻ bối rối lẫn sốt ruột, "Cô có nhìn thấy nó không, vì tôi thấy nó chui qua hàng rào vào nhà cô"
Lúc bấy giờ, cô ta mới có chút cử động, nếu không tôi còn tưởng mình đang nói chuyện với một pho tượng. Cô ta chậm chạp đưa tay chỉ sang bên trái căn nhà, nơi có trồng vài bụi hồng nhỏ, giọng nói vừa âm u vừa mỏng manh, nếu không nghe kỹ liền có cảm giác lời nói ấy như tan luôn vào trong gió thu rồi.
"Lần sau nên cẩn thận, tránh kinh động người đã khuất"
Một cảm giác rờn rợn xông thẳng lên gáy, tôi bỗng thấy sống lưng chợt lạnh toát. Sợ hãi, tức giận, vui mừng… những cảm xúc ấy đến như một cơn lốc quét sạch mọi suy nghĩ trong tâm trí tôi. Vậy là nghi ngờ của tôi bấy lâu nay, chẳng lẽ…
Cơn bàng hoàng qua đi, tôi chợt nhận ra bóng trắng ấy đã biến mất sau khung cửa sổ.
Cánh cửa chính chợt mở, cô ta bước ra ngoài, vẫn dáng vẻ lững thững ấy, chậm chạp đi về phía những bụi hồng ở bên trái ngôi nhà. Tôi nhìn theo qua song cửa, liền thấy thấp thoáng bóng con mèo đang nằm lim dim dưới một gốc cây hồng. Cô ta đi chân trần bước lại gần con mèo không một tiếng động, đến khi những ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt chạm vào, nó mới giật mình tỉnh dậy trong vòng tay của cô ta. Kỳ lạ là nó không có phản ứng gì mà cực kỳ ngoan ngoãn, khẽ dụi vào lòng cô ta mà ngủ tiếp. Nhớ lại khi mới nhận nuôi nó, tôi đã phải mất một thời gian dài mới có thể tiếp cận được nó đấy.
Cô ta đứng đó ôm nó một lúc, một tay vuốt ve, gãi đầu cho nó, trông có vẻ chưa có ý định trả lại con mèo cho tôi ngay. Gương mặt vô hồn không rõ đang nghĩ gì.
"Tôi có thể xin lại nó không?"
Sau câu hỏi của tôi, bấy giờ cô ta mới như sống lại, chậm chạp di chuyển về phía tôi.
Càng lại gần, gương mặt của cô ta càng thêm rõ nét. Tôi càng thêm chắc chắn đây chính là người tôi cần tìm kiếm lâu nay, nhưng tại sao cô ta lại ở trong căn nhà này?
Người con mèo chưa gì đã lấm lem đất cát, dây luôn cả vào chiếc váy trắng tinh khôi không tì vết của cô ta, khiến vết bẩn trông càng thêm nổi bật. Có lẽ những vết bẩn ấy và mái tóc xoăn nhẹ kia là minh chứng duy nhất cho sự sống tồn tại trên thân xác đó, chứ quả thực, trông cô ta hệt như một con búp bê sứ hoàn hảo đến vô hồn được trưng bày trong tủ kính vậy. Khoan đã, có khi nào…
Cô ta chìa con mèo ra, nhét nó len qua song cửa sắt, tôi cũng đưa tay nhận lấy, trong lúc ấy vô tình chạm phải ngón tay của cô ta.
Trái với suy nghĩ của tôi, nó mềm mại và mát mẻ.
"Tránh xa nơi này ra", giọng của cô ta nhẹ bẫng hòa vào cơn gió thu, sau đó bóng dáng của cô ta biến mất vào trong căn nhà.
"Ách!"
Con mèo nằm trong tay tôi đã tỉnh từ lúc nào, chợt ngoạm vào tay tôi đau nhói. Tôi nhăn mặt nhìn nó, nó liền mở to mắt tỏ ra vô tội, sau đó tự liếm lông như chẳng có chuyện gì. Có vẻ tôi không thích hợp với bọn mèo lắm thì phải.
Lại ngước nhìn lên khung cửa sổ phòng áp mái của căn nhà, nó vẫn đang mở toang, nhưng không có ai ở đó.
"Nào, đến lúc mày phải tắm rồi."
…
"Nghệ sĩ Quốc Dũng sau 21 năm cống hiến vì nghệ thuật, cuối cùng đã được nhà nước phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú…"
"Bộ phim "Về nhà" trở thành bộ phim có doanh thu phòng vé cao nhất năm 2024 của phim Việt Nam, đồng thời lập kỷ lục phim Việt Nam có doanh thu lớn nhất mọi thời đại, với sự tham gia của nghệ sĩ kỳ cựu Quốc Dũng và diễn viên trẻ Mai Linh…"
"Báu vật diễn xuất của nền điện ảnh Việt Nam, nghệ sĩ Quốc Dũng vừa được trao tặng danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú…"
"Nghệ sĩ ưu tú Quốc Dũng với tấm lòng hảo tâm đã ủng hộ cho mặt trận tổ quốc 5 tỷ nhằm khắc phục hậu quả bão số 3…"
"Tôi đạt được đến vị trí ngày hôm nay, không thể không biết ơn sự ủng hộ từ quý khán giả, nhờ có khán giả mới có được tôi của ngày hôm nay…"
Cạch!
Cánh tay tôi buông thõng, chiếc điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay mà rơi xuống sàn nhà. Tôi bóp hai bên thái dương đau nhức, trong đầu toàn những suy nghĩ ngổn ngang. Rốt cuộc hành trình tôi đang đi liệu có đúng hướng hay không? Tôi cũng không lường được phía cuối của con đường này là gì nữa, có thể kết cục của nó sẽ hủy hoại tôi, nhưng dù tôi có bị hủy hoại, tôi phải kéo cả bọn chúng phải xuống địa ngục cùng với tôi.
Lấy lại tinh thần, tôi ngồi dậy khỏi sô pha đi đến bàn làm việc mở máy tính. Lật cuốn sổ ghi chép ra, tôi bắt đầu viết bài. Con mèo từ đâu nhảy phốc vào lòng tôi, lim dim ngủ.