Tắm rửa sạch sẽ xong, chủ nhân mang tôi trở về phòng. Trước đây mỗi khi thấy tôi lấm lem, người sẽ nổi giận và quát mắng tôi, nhưng chỉ cần tôi tỏ ra đáng thương dụi dụi người một chút, người liền hạ hoả ngay. Lâu dần, có vẻ người đã dần quen nên không còn khó chịu với việc tôi ra ngoài dạo chơi và bị bẩn nữa, người chỉ lặng lẽ đem tôi đi tắm mà không phàn nàn bất cứ một câu nào.
Sau một tuần người mới trở về nhà, tuy nhiên tôi không thể nhận biết được tâm trạng của người lúc này. Gương mặt của người rất bình thản, không để lộ một chút biểu cảm dù chỉ là nhỏ nhất. Không biết chuyện gia đình của người ra sao rồi? Hôm ấy người đã khóc rất lâu.
Trong lúc người thay cho tôi bộ đồ mới, tôi chợt phát hiện trên cổ tay của người có vết lạ, trông giống như vết hằn của sợi dây siết vào da, nó vẫn còn rất đỏ, chứng tỏ là mới gần đây thôi.
B-rừ… B-rừ… B-rừ…
Điện thoại đang để trên bàn của chủ nhân chợt rung lên dữ dội khiến tôi hơi giật mình. Bàn tay đang mặc đồ cho tôi chợt khựng lại trong không trung, phải mất vài giây để người buông tôi ra, với tay lấy cái điện thoại.
"Alo", giọng của người khàn khàn bất thường.
"Minh Anh hả, đang ở đâu đấy?", tiếng của một người đàn ông trầm trầm vang lên bên trong điện thoại.
"Con đang trên đường về nhà", người đáp lại, không nghe ra được cảm xúc gì.
"Ừ, mấy nay vất vả cho con rồi, ngày mai nhớ đến bữa tiệc đúng giờ đấy."
"Dạ vâng"
"Được rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ đi"
"Dạ, con chào ba"
Kết thúc cuộc gọi, người đặt lại điện thoại lên bàn, sau đó ngồi sụp xuống ghế, gương mặt bần thần nhìn vào khoảng không. Tôi lặng lẽ quan sát, vẫn không đoán được tâm trạng lúc này của người. Tôi không chắc có nên lại gần an ủi không, vì tôi cũng không rõ liệu người có muốn nhìn thấy tôi lúc này hay không. Tính tình của chủ nhân tôi khá thất thường, vậy nên từ nhỏ tôi đã cố gắng học cách nắm bắt cảm xúc của người, tuy vậy đôi lúc tôi vẫn đưa ra những phán đoán sai lầm và đã phải trả giá đắt vì nó, nên giờ tôi cần trân trọng mạng sống của mình hơn.
Bỗng người quay ngoắt lại nhìn về phía tôi, gương mặt đầy vẻ hoài nghi cùng suy ngẫm. Sao tôi bỗng có dự cảm không lành vậy…
Khoé môi người khẽ nhếch lên, nhưng đó không phải là một nụ cười, "Lại đây, để tao chải lông cho mày"
Tôi có chút hốt hoảng, không biết người tính làm gì, nhưng vẫn vội vàng chạy tới chỗ người, dụi dụi vào chân. Người khẽ sờ đầu tôi, sau đó nhẹ nhàng chải lông cho tôi mà không nói thêm gì nữa, bấy giờ trái tim của tôi đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống được rồi.
"Mày có nhớ mẹ không?"
Tôi lập tức lắc đầu, không, tôi chỉ cần chủ nhân thôi.
"Tao thậm chí còn chẳng biết mẹ tao là ai nữa", giọng người bỗng có chút buồn buồn.
"Không biết khuôn mặt này là di truyền từ mẹ tao hay là bố tao nhỉ?"
Với gương mặt này của người, thì dù là bố hay mẹ thì hẳn cũng đều là những đại mỹ nam mỹ nữ, những người đi đâu cũng khiến người khác phải trầm trồ ngoái nhìn.
"Ở đây một mình mày không thấy buồn sao? Tại sao mày lại không bỏ đi thế?"
Tôi sợ chủ nhân buồn hơn.
"Mày sợ tao hả?"
Trước thì có sợ, nhưng giờ thì đỡ rồi.
"Mai có muốn tao dắt mày đi dạo không?"
Tôi giật thót mình. Chuyện gì thế? Người muốn dắt tôi đi dạo?
Ký ức về người mẹ năm ấy chợt vụt qua trong tâm trí, dù tôi đã quên mặt bà ấy rồi, nhưng cảm giác chờ đợi người mẹ đi mãi không về, bỏ tôi lại nơi góc tường bơ vơ, tôi vẫn còn thấy như mới đây thôi. Hay là người không muốn nuôi tôi nữa nên muốn bỏ rơi tôi ở nơi nào đó ư? Người thích con mèo nào khác rồi à?
Màn độc thoại của người cuối cùng lại kết thúc bằng câu hỏi như thế, không biết đấy chỉ là suy nghĩ bâng quơ của người, hay là ngày mai người sẽ đem tôi đi thật.
…
Sáng hôm sau, chủ nhân ra khỏi nhà từ rất sớm, trông có vẻ rất vội vàng.
"Con chó Béc-giê" cũng đang ở ngay trên phố! Không lẽ hắn đến tìm chủ nhân để gây khó dễ hay sao?
Ồ, hai người họ va phải nhau rồi!
Hai người cùng cúi đầu trông như đang xin lỗi, "Béc-giê" chỉnh lại mũ lưỡi trai rồi rời đi, còn chủ nhân của tôi vẫn đứng sững lại nhìn theo bóng lưng người đó một lúc lâu, tôi không nhìn rõ lắm biểu cảm của người, chỉ có thể nhìn thấy được một bên sườn mặt. Không biết có phải nhận ra được ánh mắt của tôi không, người chợt quay ngoắt lại nhìn về phía căn nhà. Tôi giật mình vội núp xuống dưới cửa sổ. Mong là người không nhìn thấy tôi.
Người cực kỳ không thích tôi biết những chuyện riêng tư mà người không chủ động chia sẻ.
Đợi một lúc, tôi mới dám trồi lên ngó qua cửa sổ. Trên phố không còn bóng dáng chủ nhân nữa rồi. Nhưng kẻ lạ mặt vẫn đang lởn vởn quanh đây. Hắn đang dạo quanh bên ngoài hàng rào ngó nghiêng gì đó vào trong nhà. Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Dường như hắn nhận ra sự hiện diện của tôi, hắn chợt ngước lên nhìn, lập tức bốn mắt chúng tôi chạm nhau. Nhờ góc nhìn từ trên cao cùng nắng buổi sáng mùa thu chiếu xuống, tôi đã có thể nhìn rõ được ngũ quan của hắn dưới chiếc mũ lưỡi trai kia.
Một khuôn mặt lạ hoắc. Ai vậy nhỉ?
Trông hắn có vẻ trạc tuổi với chủ nhân của tôi, nhưng tất nhiên không thể nào đẹp bằng người được. Nếu chủ nhân là một đóa hoa diễm lệ thơm ngát trong vườn, thì hắn chỉ trông như một hòn đá to lớn thô kệch gai góc xù xì làm nền cho chủ nhân mà thôi. Nhưng mà, sao ánh mắt hắn nhìn tôi trông có vẻ kỳ lạ. Trông như thể hắn có điều gì muốn nói vậy?
Bỗng hắn lúi húi lấy cái gì đó từ trong túi áo ra, là một cục tròn tròn màu trắng trắng, sau đó ném qua hàng rào vào sân nhà tôi. Đó là cái gì vậy?
Ném thứ đó vào xong, hắn lại cụp mũ lưỡi trai xuống, lấm lét nhìn quanh rồi vội bỏ đi.