Chereads / Xuyên Không: Ta đạt được năng lực trùng sinh / Chapter 1 - Bắt đầu tại tu chân giới, khác xa hắn nghĩ

Xuyên Không: Ta đạt được năng lực trùng sinh

🇻🇳Skyward_Wanderings
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 125
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Bắt đầu tại tu chân giới, khác xa hắn nghĩ

"Ta Lư Hoãn Sinh. Vợ ly dị, công ty phá sản, bể nợ... Tất thảy sự thất bại, bế tắc nhất nhân sinh đều đang đè nặng lên đầu ta. Ta muốn được giải thoát!"

Giọng nói của hắn tràn đầy uất hận, nghẹn ngào. Thật sự là kẻ đã nếm trải hết thảy khổ ải thế gian. Giữa đô thị phồn hoa, náo nhiệt, tiếng kêu than của hắn như một hồi chuông đau đớn vọng lên, nhưng chẳng ai thấu hiểu, chẳng ai để tâm.

Tại khắc, tiếng thét hắn vừa vang vọng trên bầu trời. Mây đen tích tụ, cuồn cuộn tựa như dòng sông liên tục chảy về phía hắn, hiện tượng quỷ dị lạ thường. Phảng phất trong dòng mây đen là những tia sét tích tụ.

Oành, tiếng sét vang trời, tia sét sang chói lóa giáng vào Lư Hoãn Sinh liên hồi. Thân xác, người trần xác thịt của hắn giờ chỉ là một cái xác cháy đen, không thể nhận dạng!.

Hiện thế, Lư Hoãn Sinh bây giờ chỉ là những kí ức mơ hồ của người thân dành cho hắn, Lư Hoãn Sinh hắn đã quên còn người thân hắn đã chờ đợi. Lư Hoãn Sinh, thời khắc sinh tử cuối cùng cũng chỉ là câu "xin lỗi".

"Cha, mẹ con xin lỗi, con đã làm điều dạy dột rồi, con muốn bù đấpppp. Cha! Mẹ!". Lời nói lặp lại đang dao động trong đầu hắn.

"Mình còn sống, mình còn sống...hắn chậm rãi mở mắt ra". Chung quanh xa lạ đối với hắn, một nơi có chút hoang vu, đồng cỏ phía xa là những ngọn núi trùng điệp như bao phủ chung quanh, phóng tầm mắt về trước một tường thành phía trên ghi rõ chữ Trường An. "Đây..đây là nơi nào, ánh sáng đô thị...đường ngõ tấp nập. Chờ đã đây là đang ở đâu?".

Đầu óc hắn có chút choáng váng. Lư Hoãn Sinh gục đầu quỳ xuống, hắn ôm đầu gào thét, tựa như một người trãi qua cơn đầu thấu tận xương gan.

Trong suy nghĩ hắn là những ký ức mơ hồ về chủ nhân cơ thể này. "Sinh ra trong một gia tộc tầm trung, vì không có linh căn tu luyện nên bị vớt bỏ xứ này, mẹ bị hãm hại dẫn đến tự vẫn. Cha vì là con thứ không có chỗ đứng bị đuổi khỏi nhà, vài tháng sau thì chỉ còn lại một thi thể lãnh lẹo được đem về nhà!".

Lư Hoãn Sinh không phải một người ngu ngốc, chỉ trong một chén trà định tâm, hắn hiểu rõ mọi chuyện. "Ta tên Lư Hoãn Sinh, xuyên vào thời đại tu chân, vì là phế phẩm nên bị đuổi, mất mẹ, mất cha...". Tóm lại toàn bộ thông tin về chủ nhân trước đây cơ thể này. Lư Hoãn Sinh cũng bất giác mà đồng cảm.

Hắn buộc miệng "An nghỉ đi, Lư Hoãn Sinh!". Lại lảo đảo lập một nấm mồ nhỏ, trên khắc chữ Lư Hoãn Sinh, như tưởng niệm về số phận bi thảm trước đi đây của chủ cơ thể này.

Lư Hoãn Sinh quyết định tiến vào thành, hắn nghỉ thời đại này hung thú chưa rõ, tàn ác ra sao không như trước đây mèo hoang, chó rừng xử lý không khó. Dù trong thành chính là nơi tội ác xảy ra, bi kịch diễn đến nhưng hắn vẫn phải buộc vào, chính là vì sự an toàn cho hắn.

Phía trước Lư Hoãn Sinh, đoàn người xếp hàng dài chờ đợi vào thành. Lòng thầm hiểu cửa ải duy nhất đang chờ đón. "Vé thông hành!" - một từ khóa đơn giản nhưng đầy sức nặng. Hắn lướt nhìn xung quanh, ghi nhớ từng chi tiết. Trong lòng, một kế hoạch bắt đầu hình thành.

Kích động lên một cuộc bạo loạn không khó với hắn, quan sát một lúc hắn cũng không nhận ra người tu tiên cường giả nào liền một cái an tâm, chắc chắn điều là phàm nhân tầm thường.

Vé thông hành thường được để trong túi vải hoặc nhét vào vạt áo, chung quanh là hai hàng người, tấp nập không nói là có chút lộn xộn.

Lặn lẽ tiến ra sau một đoàn người luyện khí, không khó để hắn ăn cấp một vài vũ khí bé nhỏ, nhưng đó chính là mấu chốt.

Nhìn sang bên trái, vận may đến với hắn, một chiếc xe kéo chở hàng hóa. Hắn biết chắc chắn chiếc xe kéo này sẽ bị kiểm tra, thiết kế tựa như một chiếc hộp chính là điều nghi ngờ nhất. Lư Hoãn Sinh nhét những cây kiếm hắn trộm điều vào hàng hóa, một bên chờ đợi màn kịch sắp diễn ra.

Tuy thông tin về thế giới này hắn không rõ, nhưng cũng từng đọc pha một vài thông tin kết hợp với nghe ngóng từ trong ký ức của chủ nhân cơ thể này. Hắn biết, thành Trường An từ lâu đã có xung đột với thành Dư Xuyên, đương nhiên những việc như buôn bán vũ khí lậu hiện đang được cấm tuyệt đối.

Thời gian chậm rãi trôi qua, phía trước đã xảy ra động tĩnh, một cuộc kêu gọi kiểm tra hàng hóa của chiếc xe kia đã được triển khai, Lư Hoãn Sinh nắm thóp thời cơ thét lớn, có quân địch, thêm với tình hình phía trước vừa hay lục soát ra những con dao.

Dân tình nổi loạn, chung quanh giờ như một mớ hỗn độn, Lư Hoãn Sinh cũng nhanh chóng lấy một vé thông hành rồi yên vị, chờ đàn áp.

Đúng như hắn đoán chỉ trong vài khắc, toàn bộ cuộc nổi loạn đã được dập tắt, hắn cũng thuận lợi tiến vào thành.

Dạo từng bước chung quanh khung cảnh không như hắn nghĩ, hoàn toàn khác xa nơi ở trước đây của chủ nhân cơ thể này. Một nơi phồn hòa, dành cho thế gia gia tộc. Hiện vào mắt hắn chỉ là một khung cảnh đơn sơ không có gì đặc sắc.

Giờ phút này hắn cũng để ý, Lư Hoãn Sinh đây chỉ trong hình hài một đứa trẻ tầm tám đến mười tuổi.

"Tu chân giới à, nơi này chắc cũng có hệ thống cảnh giới gì đó nhỉ?". Hắn không phải một người chuộng đọc truyện, rằng như chưa bao giờ đụng tới, kia chỉ là tình cờ trong lần nói chuyện với đồng nghiệp hắn có nhắc tới.

"Đói quá...ai đó cho ta ăn đi!." giọng nói buồn rầu, than vãng tâm trạng hứng thú trước đó giờ chỉ còn lại cái bụng trống rỗng của Lư Hoãn Sinh.

Đứng trước mặt hắn, một ông chú ngũ quan không đưa ưa nhìn lắm, chậm rãi nói với hắn "ngươi đói à, đây cho ngươi".

Trong suy nghĩ Lư Hoãn Sinh, giờ chỉ còn lại cơn đói, chính xác là hắn đã bốn ngày chưa được ăn gì, tâm trí trước đó chỉ là tạm thời minh mẫn. Không kể an toàn gì trong Lư Hoãn Sinh, hắn nhanh chóng chộp lấy chiếc bánh trên tay người đàn ông.

Tay nhai ngấu nghiến, tựa như một người sắp chết đói. Giọng nói khàn khàn, chậm rãi kia lại vang lên "ngươi là nô bộc chốn thoát à". Kèm theo nụ cười càng quỷ dị khó coi. Một tia tâm trí trong Lư Hoãn Sinh còn giữ lại, sự cảnh giác trong hắn được tăng cao hơn bao giờ hết.

Hắn co rúm giò, cố gắng tăng tốc trong vài giây mà chạy thoát, suy nghĩ vừa vụt qua. Hắn bức tốc tựa như một con chim đang lấy lại tự do vô vọng.

Cạch!, âm thanh của sự nứt gãy vang lên, thanh giọng Lư Hoãn Sinh không còn có thể thét lên được nữa, cơn đau trãi dài toàn thân hắn, cú đánh mạnh đến nổi lục phủ ngũ tạng của hắn có chút dao động

Chỉ một cú đánh vào chân hắn, Lư Hoãn Sinh tâm trí mơ hồ, chìm vào giấc ngủ. Hắn trước đó vẫn còn cảm thấy ai đó đang vác mình, máu từ mắt, lỗ tai, miệng, mũi của hắn đang chảy ra như thác. "Lại chết nữa à!".