Lờ mờ thức dậy trong căn phòng tối, ảnh sáng không thể xuyên qua "đây là đâu...". Hắn mò mẫm chung quanh chỉ là một màu tối đen như mực, không có bất kỳ chung quanh hắn.
"Đây là đâu!, thả ta ra...thả ta ra!". Lư Hoãn Sinh cố gắng gào thét, đáp lại hắn chỉ là những tiếng vang vọng chính bản thân hắn. Lư Hoãn Sinh hắn quá mệt mỏi, hắn không cảm thấy cơn đói, hắn không thấy đau đớn khi nội tạng dường như đã vỡ nát, chân tay hắn dường như đa gãy.
Lư Hoãn Sinh, cố gắng lết thân xác tiêu tàn về phía bức tường đen kịt kia, nước mắt hắn không còn rơi "ba mẹ, con muốn về nhà". Hắn cứ tưởng sau khi xuyên không, vận mệnh của hắn sẽ thay đổi. Nhưng không, nó càng tồi tệ hơn.
Còn giờ đáng sợ hơn việc bị tra tấn, nhưng không biết thời gian, không có bất cứ thứ gì, đối hắn với chính là cực hình.
Cố gắng suy tưởng đây là cơn mơ, hắn khao khát được tỉnh dậy khỏi thực tại khốn khổ này nhưng sự thật lại đang vả vào mặt hắn.
Vết thương trước kia đang bị thối rửa, hắn cảm nhận thấy côn trùng đang gặm nhấm từng thớ thịt ở chân hắn, máu ngừng chảy, đông đặc bám dính trên quần áo hắn, mùi tanh nồng thu hút đủ loai côn trùng đang ăn đôi chân tàn tạ Lư Hoãn Sinh. Sâu bên trong xương trắng lộ ra. Cảm giác của Lư Hoãn Sinh đã biến mất, nhưng tim vẫn đang đập. Nhận thức hắn vẫn còn.
Tiếng lộp cộp, phía xa đang tiến về phía hắn, càng lúc càng gần, cố gắng lắng tai cũng biết có tầm vài người.
Ành!. Tiếng mở cửa mạnh mẽ vang lên, người đàn ông cao lớn, dẫn theo một cô nàng, máy tóc bồng bềnh, màu vàng kim nổi trội tựa như soi sáng cho hắn vài tia hy vọng.
"Tình trạng của tiểu tử này còn cứu được không?" giọng nói lạnh lùng cất lên, chất giọng không khó để người khác nhận ra không tí cảm xúc nào đối với hắn.
Lại một tiếng nói vang lên, ngọt dịu, nhẹ nhàng "không cứu được, tiểu tử này không có linh căn, không thể truyền linh khí vào căn nguyên để hồi phục càng không thích hợp các đan dược cấp thấp ta mang theo, muốn cứu được hắn duy chỉ có đan dược hoàng cấp ít ra còn có chút hy vọng".
"Nhận thức mơ hồ, cảm giác đã mất, mạch tượng chỗ có chỗ không... Vô phương cứu chữa".
"Được được, ta sẽ gửi tiền sau mời dược sĩ về cho!". Một lời đuổi khéo, Cô nàng tóc ánh vàng kim kia cũng hiểu rõ tâm tình, không nhiều lời cũng rời khỏi.
Ánh nhìn ghét bỏ nhìn Lư Hoãn Sinh. "Phế vật, đem ngươi về chỉ phí sức ta!". "Vào khiêm nó vứt ra ngoài, hay cho chó ăn đi!".
Lư Hoãn Sinh bây giờ cũng chỉ cần một người kéo hắn ra, quăng vào một xóa sau vườn. Những ý thức cuối cùng của hắn chỉ cố gắng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, thề chỉ có thể nguyền rủa ông ta vạn kiếp.
"Ta..ta thề sẽ nguyền rửa ông!". Trước mắt Lư Hoãn Sinh hiện ra khung cảnh, hoang vu, u tối, hắn lại mơ hồ nhìn xa phía trước thành Trường An. Lư Hoãn Sinh có chút không tin. Hắn xâu xé khuôn mặt cả hắn, cảm nhận đau đớn Lư Hoãn Sinh nở nụ cười quỷ dị, đồng tử giãn rộng ra, vẻ vui sướng trên mặt lộ rõ "ta trùng sinh rồi...ta trùng sinh rồi".
Hắn không biết thực tại hiện thế bây giờ có thay đổi theo không, hắn quyết định sử dụng một phép thử trước kia, đúng như hắn nghĩ mọi hành động trước kia điều giống y đúc, càng làm hắn tin rằng nếu thật sự hắn bước qua cổng thành này, điều tội tệ đó sẽ xảy ra đó là kết quả duy nhất dù mọi nguyên nhân có thay đổi ra sau. Sở di hắn biểu điều này, thời gian hắn đến cổng thành sớm hắn trước kia hơn một chén trà. Đoàn luyện khí, xe chở hàng điều không tồn tại trước mặt hắn nhưng bạo loạn, náo động lại đang diễn ra trước mặt hắn, lý do là gì hắn không rõ nhưng đây chính xác là cơ hội của hắn.
Lư Hoãn Sinh đắn đo, quyết định quay lại phía xa khu rừng u, có hai thứ hắn không chắc chắn. Một liệu năng lực trùng sinh của hắn có phải có giới hạn hay phải đánh đổi, hai khả năng trước kia hắn suy đoán, cũng chỉ là suy đoán. Sự không chắc chắn này càng không cho phép Lư Hoãn Sinh lặp lại lối mòn cũ.
Không gian chung quanh đang tự thu hẹp lại, u tối một khoảng không bầu trời, Lư Hoãn Sinh không để ý điều này, hắn chỉ nghĩ diện tích các tán cây đã bao phủ tầm nhìn hắn. Càng tiến vào sâu, mọi thứ càng quỷ dị hắn cảm giác thời gian dường như đang chậm lại, chậm tới mức hắn có thể cảm nhận được.
Hắn đã nhận ra những thứ khác biệt so với lúc trước, Lư Hoãn Sinh đang cẩn trọng hơn đối với bất kỳ hiện tượng nào đang hiện hữu trong khu rừng. Chính xác là âm thanh chung quanh đang bị bóp méo, đang bị hòa trộn lại một cách không có quy luật. Tiếng gió của cây cỏ, tiếng xào xạc,...mọi âm thanh đang hòa trộn lại.
Lư Hoãn Sinh nhận ra hắn đang lạc vào trận pháp, theo ký ức trước đây, hắn lập tức nhận ra đây là những đặc điểm của một trận pháp nhất cấp. Nhưng hắn không tìm được trận nhãn, điều thiết yếu, nực cười đặc điểm trận pháp này đưa mọi thứ xáo trộn, sinh ra ảo giác đưa người trong trận vào lạc lối.
Chính xác là Huyễn Vụ Trận, thường dùng để che giấu bí mật đối với gia tộc cấp thấp, chi phí duy trì trận nhãn không cao nhưng uy lực lại tương đương nhị cấp trận pháp.
Cách duy nhất Lư Hoãn Sinh hiện biết chính là tìm trận nhãn, nhưng việc di chuyển trong Huyễn Vụ Trận như một điều cấm kị, càng làm bản thân đi vào ngõ cụt, khó thoát.
Lư Hoãn Sinh cần kiểm chứng một vài thứ, đây chỉ là điểm tương đồng giữa Huyễn Vụ Trận và Thanh Huyễn Trận. Huyễn Vụ Trận thay đổi toàn bộ không gian, thời gian, âm thanh đối với môi trường. Thanh Huyễn Trận chỉ thay đổi âm thanh theo đó tác động một phần đến nhận thức, thay đổi môi trường.
Lư Hoãn Sinh ngồi xếp bằng giữa khu rừng tâm, hắn không nghĩ đến bất kỳ điều gì, đưa tâm trí về trống rỗng, xóa bỏ mọi thứ tác động đến bản thân. Lần nữa Lư Hoãn Sinh mở mắt ra, không gian chung quanh đã thay đổi, ánh sáng len lỏi qua đám cây, phía xa là một đồng cỏ hắn đã đúng Thanh Huyễn Trận.