"Xác nhận triệu hoán ngẫu nhiên Cấm Kỵ công pháp?" Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.
"Đúng" Lâm Vũ tâm trạng lúc này vô cùng khẩn trương, hô hấp có phần dồn dập, hắn biết đây chính là bước ngoặt quan trọng của cuộc đời mình.
"Keng, bắt đầu tiến hành triệu hoán Cấm Kỵ công pháp"
"Keng, bắt đầu đếm ngược: 3600 3599 3598...."
Âm thanh đếm ngược tích tắc vang lên.
Lâm Vũ hít một ngụm khí, thân thể không ức chế được mà run lên. Phải biết rằng, dù là Pháp bảo Địa cấp cũng chỉ mất 8 giây mà thôi, hắn đã suy đoán Cấm Kỵ vô cùng khủng bố, thời gian triệu hoán có thể lên mấy trăm giây, nhưng không ngờ con số đếm ngược của hệ thống lại lên đến 3600 giây, tương đương với một giờ đồng hồ.
Theo như lời Nguyệt Nhi vừa nói, vật phẩm càng mạnh thì thời gian triệu hoán càng lâu. Vậy Cấm Kỵ rốt cuộc là một tồn tại khủng bố đến mức nào?
Lâm Vũ không đủ kiến thức để hình dung sự khủng bố của Cấm Kỵ, dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi mà thôi, không nhảy cẫng hét lên như điên là đã chứng tỏ tâm trí hắn rất khá rồi.
"Không có gì kinh ngạc cả, hệ thống muốn triệu hoán Cấm Kỵ cũng không phải điều dễ dàng, tuy nhiên hiện tại hệ thống mới đạt cấp 1, sau này khi thăng cấp lên sẽ khác" Nguyệt Nhi mở đôi môi nhỏ nhắn nói, nàng cũng ngưng trọng vô cùng.
"1800 1799 1798..."
Âm thanh đếm ngược vẫn chậm rãi vang lên.
"Trước hết rời khỏi Huyền Giới Châu" Lâm Vũ hơi suy nghĩ.
Dù sao Huyền Giới Châu cũng chỉ là Địa cấp pháp bảo mà thôi, bên trong nó triệu hoán loại tồn tại như Cấm Kỵ thấy thế nào cũng không thỏa đáng.
Thân ảnh Lâm Vũ xuất hiện bên ngoài, cảm ứng được vị trí của Huyền Giới Châu rơi trên mặt đất, Lâm Vũ đem nó ẩn vào mái tóc đen dài của mình, Huyền Giới Châu vẫn đang ở trạng thái nhỏ hơn hạt bụi.
Từng giây phút đếm ngược vang lên, Lâm Vũ lúc này đã xếp bằng trên mặt cỏ, hai mắt nhắm lại vô cùng nghiêm túc, trong lòng hắn cũng cũng dần bình tĩnh lại, dù là loại công pháp nào hắn cũng phải bất chấp tu luyện, dù là Tà hay Ma cũng không ngoại lệ.
Không gian im ắng vô cùng chỉ có tiếng tích tắc đếm ngược của hệ thống.
"10...9...7...3..2..."
"Keng, triệu hoán hoàn tất"
Lâm Vũ một mặt căng thẳng, một giờ vừa qua đối với hắn như cả một thập kỷ vậy.
"Chúc mừng ký chủ nhận được công pháp Cấm Kỵ [ Hỗn Độn Trường Sinh Kinh ]" Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.
"Hỗn Độn Trường Sinh Kinh, Hỗn Độn, Trường Sinh" Lâm Vũ thì thầm lặp lại, nghe tên thôi đã biết thuộc hàng trâu bò, đè nén cảm giác kích động trong lòng, hắn quay sang Nguyệt Nhi với ý dò hỏi.
"Loại Cấm Kỵ cấp bậc này, mặc dù trong vũ trụ đã từng xuất hiện Cấm Kỵ khác nhưng đối với tên công pháp của công tử ta chưa từng nghe qua" Nguyệt Nhi run giọng lắp bắp, chính nàng cũng không có thông tin gì về Hỗn Độn Trường Sinh Kinh.
"Keng, Cấm Kỵ đã được phong ấn trong không gian hệ thống, ký chủ có xác nhận tu luyện?" Hệ thống lại lên tiếng.
Lâm Vũ không tiếp tục thắc mắc, lập tức gật đầu xác nhận.
"Keng, bắt đầu truyền thụ".
Giây phút đó, Lâm Vũ cảm thấy linh hồn bản thân bị tách ra khỏi cơ thể, không gian tối sầm lại, tất cả giác quan như bị đóng kín.
…
Không biết qua bao lâu, Lâm Vũ tỉnh dậy, đập vào mắt của hắn là một không gian rộng lớn vô tận, đầy trời đêm tối, linh hồn của hắn đang lơ lửng giữa mảnh không gian bao la này, hư vô và phiêu dạt.
Trong không gian đêm tối ấy, có một chùm sáng nhỏ với vô số màu sắc đang lấp lóe như đã tồn tại ở đó rất lâu rồi, ngàn năm vạn năm hoặc có lẽ là hơn thế nữa.
Chùm sáng tồn tại giữa trung tâm không gian như một tinh cầu mỹ lệ nhất nơi không gian tăm tối này.
Thần bí mà cao quý...
Đó là đánh giá của Lâm Vũ khi nhìn thấy chùm sáng.
Hắn muốn biết thứ trong chùm sáng ấy, lại không thể, ánh sáng không quá lóa mắt nhưng lại đủ để che lấp thứ được nó bao phủ.
Bên ngoài chùm sáng, có vô số mắt xích đen xen, Lâm Vũ quan sát kỹ, cuối cùng nhận ra các mắt xích ấy hợp lại thành một chữ "Trấn"
Lâm Vũ rốt cuộc hiểu rõ.
Mảnh không gian tăm tối vô hạn này chính là Không gian riêng biệt của hệ thống.
Các mắc xích thần bí kia là phong ấn dùng để trấn áp.
Mà bên trong chùm sáng, thứ đang bị trấn áp kia là [ Hỗn Độn Trường Sinh Kinh ] của hắn.
Như bị điều gì đó thôi thúc, Lâm Vũ tiến lại vươn hai tay ôm lấy chùm sáng cùng phong ấn của nó.
Chỉ thấy phong ấn bên ngoài chùm sáng buông lỏng rất nhỏ, rất nhỏ.
Trong khoảnh khắc đó, dị biến phát sinh.
Một luồng sáng cực mạnh từ chùm sáng phát ra, mãnh liệt công kích linh hồn nhỏ yếu của Lâm Vũ, với ý đồ đánh tan linh hồn của kẻ muốn chiếm hữu mình.
Linh hồn Lâm Vũ chấn động kịch liệt hình thành từng cơn sóng lớn, phần mặt hắn bắt đầu vặn vẹo vì đau đớn.
Lâm Vũ muốn mở miệng gầm thét để giảm bớt cơn đau, nhưng vô luận thế nào đều không làm được.
Nỗi thống khổ linh hồn đau gấp trăm vạn lần nỗi đau xác thịt, lại không thể hét lớn phát tiết, tử vong như bao phủ linh hồn nhỏ yếu ấy.
Linh hồn Lâm Vũ dần trở nên mờ nhạt như sắp tiêu tán.
Lâm Vũ biết chỉ cần buông tay khỏi chùm sáng là mọi đau đớn đang gánh chịu sẽ biến mất. Nhưng điều đó đồng nghĩa với thất bại.
Hắn cam tâm sao?
Đương nhiên là không cam
Nghĩ lại nỗi tiếc nuối của mình trong kiếp trước, nghĩ đến vô tận tủi nhục ở kiếp này cuối cùng bất lực mà chết đi. Lâm Vũ mới biết sinh mệnh rất đáng trân quý, nhưng thứ càng trân quý hơn đó chính là tôn nghiêm.
Sống mà không có tôn nghiêm thì sống làm gì?
Tại cái thế giới chó má này, không có sức mạnh tuyệt đối, ai sẽ cho ngươi tôn nghiêm?
Lâm Vũ muốn được sống, lại muốn có được tôn nghiêm.
"Cơ hội đang ở trước mặt, dù linh hồn có tiêu tán, dù kết cục có thê thảm ta vẫn muốn đánh cược một lần" Ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu Lâm Vũ lúc này.
Hắn vẫn gắt gao ôm lấy chùm sáng, dù cơn đau liên miên không dứt, linh hồn gợn sóng ngày càng mãnh liệt, như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Không biết qua bao lâu, ngay khi linh hồn Lâm Vũ trở nên trong suốt như dần hòa vào đêm đen, ý thức cũng hoàn toàn sắp tan rã, tuy nhiên phần hồn phách ngay hai cánh tay vẫn lỳ lợm ôm chặt chùm sáng.
Như hài lòng với biểu hiện của Lâm Vũ.
Kỳ tích phát sinh.
Chùm sáng cấp tốc xoay tròn bên trong phong ấn. Vô tận các kinh văn cổ lão từ chùm sáng truyền vào linh hồn Lâm Vũ.
Linh hồn vốn yếu đuối của Lâm Vũ bắt đầu ngưng tụ, bên trên linh hồn có thêm những kinh văn vô cùng huyền bí mà mạnh mẽ khảm vào.
Ý thức vì đau đớn mà ngất đi cũng dần tỉnh lại.
Lâm Vũ cảm nhận hồn phách được khảm vô số kinh văn của mình so với lúc mới tiến vào không gian hệ thống mạnh hơn gấp trăm vạn lần.
Đúng là bất khả tư nghị khi đối với một phàm nhân như hắn.
Chưa kịp vui mừng. Hắn đã cảm ứng được các cổ tự được khắc vào linh hồn mình một cách hoàn mỹ, Lâm Vũ bắt đầu tìm hiểu nội dung các cổ tự, lúc này đây, các cổ tự thần bí đã là của hắn, Lâm Vũ có thể hiểu rõ chúng một cách kỳ diệu.
Đại đạo Chi lộ
Tạo hóa Diễn sinh
Độc đoán Vạn cổ
Duy ngã Độc tôn
....
Nhất niệm thành Phật
Nhất niệm thành Tiên
Thiên sinh Hỗn Độn
Bất hủ Trường Sinh
.....
[ Hỗn Độn Trường Sinh Kinh tầng thứ nhất: Luyện Linh - Tụ Hồn ]