Huyền Băng Đại Lục.
Tại một mảnh hoang vu rừng rậm, một con yêu thú thân hình to lớn bị đánh bay, đụng ngã liên tiếp vài cây cổ thụ khiến chim chóc bay tán loạn.
Chỉ thấy đây là yêu thú với thể hình rắn chắc, bốn chân cơ bắp khỏe khoắn, lưng dài vai rộng được phủ một lớp lông màu nâu đất, cặp răng nanh sắc nhọn như có thể xé nát đối thủ, từ khí tức trên người, rõ ràng đây là một Nhị giai hậu kỳ yêu thú Dã Trư tương đương với Trúc cơ hậu kỳ tu sĩ.
Bất quá lúc này lợn rừng xương cốt gãy vụn, lông trên cơ thể cháy đen, những vết thương do hỏa linh lực tạo thành, ánh mắt đầy e ngại nhìn vào đối thủ của nó, mang theo vẻ sợ hãi.
Cách lợn rừng không xa, một thiếu niên anh tuấn ánh mắt lập lòe tia lửa, toàn thân tỏa ra nồng đậm hỏa linh lực, khí thế phát ra cùng ánh mắt lạnh lùng khiến Dã Trư run lên cầm cập, không dám đối kháng.
Không phải Lâm Vũ thì là ai, vừa bước chân ra khỏi hang động hắn liền bị con Dã Trư này tấn công, bên trong đan điền thanh hỏa linh kiếm cấp tốc vận chuyển, vô số Hỏa hệ linh khí nuốt vào phun ra, chuyển hóa thành linh lực cung cấp Lâm Vũ điều động vũ kỹ, bàn tay lập tức ngưng tụ hỏa lực thành một chưởng đánh ra.
"Hừ, lúc ngươi bất ngờ công kích ta, xem ta như con mồi trông hung hăng lắm mà" Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Dã Trư, dám đánh lén hắn, phải chết.
Tiếng nói vừa dứt, một Hỏa Vân chưởng đẩy ra, hỏa hệ linh lực làm cho không gian xung quanh bốc hơi, đẩy mạnh về thân thể đầy vết thương của Dã Trư.
Dã Trư không cam lòng chờ chết, cố nén đau xoay người đứng dậy, răng nanh hướng về phía Lâm Vũ đâm thẳng.
Lâm Vũ sắc mặt lạnh lùng, nhìn cặp nanh như cốt đao từ phía trước lao tới, hắn nửa bước không lùi, thế công không giảm một chưởng hướng về phía Dã Trư đập mạnh.
Răng nanh va chạm Hỏa thủ.
Răng rắc
Âm thanh đứt gãy vang lên, chỉ thấy cặp nanh cứng rắn như thép của lợn rừng gãy thành hai khúc, lực phản chấn đem nó tiếp tục hất bay, cơ thể bị hỏa linh lực thiêu đốt.
Nhìn thấy nhị giai hậu kỳ Dã Trư đã chết đến không thể chết lại, Lâm Vũ hài lòng nhìn bên trong đan điền, hai kiện đồ vật đang xoay tròn liên tục hấp thu linh khí chuyển hóa thành linh lực cung cấp cho Lâm Vũ.
"Đặt tên ngươi là Viêm Linh Kiếm cùng Thủy Linh Thương đi" Lâm Vũ lẩm bẩm đặt tên cho hai kiện đồ vật trong đan điền.
Nhìn thi thể lợn rừng, con mắt bên phải của Lâm Vũ lấp lóe ánh sáng tà dị, linh hồn chưa tiêu tán của Dã Trư không có sức kháng cự bị hút vào bên trong.
Đây là con mắt mà Lâm Vũ triệu hoán được khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn của hệ thống, một Thiên cấp Pháp bảo dạng con mắt [ Vạn Huyết Luân Hồi Nhãn ], có con ngươi màu đỏ bên trong con ngươi có ba vòng tròn nhỏ cùng sáu chấm phẩy màu bạc gồm ba chấm phẩy ở vòng nhỏ nhất và ba chấm phẩy ở vòng ngoài và một chấm nhỏ chính giữa.
"Cường độ linh hồn quá thấp" Lâm Vũ thất vọng lắc đầu, linh hồn của Dã Trư nhị giai chỉ khiến tu vi hồn tu của hắn tiến lên một bước rất nhỏ mà thôi.
Đoạt Hồn
Một trong những khả năng của Vạn Huyết Luân Hồi Nhãn. Bất quá chỉ có thể thôn phệ linh hồn của những kẻ địch thấp hơn hoặc cùng cấp với bản thân, hấp thu kẻ có tu vi lớn hơn rất dễ bị cắn trả hoặc phản phệ, gây trọng thương linh hồn.
Thu liễm khí tức, Lâm Vũ nhìn qua như một phàm nhân tiếp tục băng qua tầng tầng lớp lớp cây cối, muốn nhanh chóng thoát khỏi khu rừng này.
....
Một tháng trôi qua.
Lâm Vũ vẫn loanh quanh trong khu rừng rậm, trên đường di chuyển tiện tay săn yêu thú từ tam giai trở xuống, vừa rèn luyện tích lũy kinh nghiệm vừa củng cố lại tu vi do đột phá quá nhanh, khả năng điều động linh lực cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Vũ kỹ hiện tại của ta chỉ có mỗi Hỏa Vân Chưởng, đối với Thủy hệ linh lực mặc dù có thể điều động nhưng không có vũ kỹ thích hợp để thi triển"
Lâm Vũ nêu ra điểm yếu của bản thân, thủ đoạn chiến đấu của hắn hiện tại quá ít, lại thiếu thốn Vũ kỹ phòng ngự, thân pháp dẫn đến không ít lần thua thiệt khi chiến đấu với loại yêu thú có lực công kích cường đại cùng tốc độ linh hoạt.
Nếu không có Vạn Huyết Luân Hồi Nhãn có công dụng nhìn thấu yếu điểm của kẻ địch, Lâm Vũ có thể đã trọng thương nghiêm trọng.
"Hệ thống vẫn chưa cấp nhiệm vụ mới, xem ra cần phải tìm cách rời khỏi khu rừng này" Lâm Vũ thầm nghĩ, đứng dậy xuất phát.
"Nguyệt Nhi, phải khi nào hệ thống mới đủ điều kiện tăng cấp?"
Lâm Vũ vừa di chuyển vừa hỏi thăm, hắn bức thiết gia tăng công năng của hệ thống, chỉ với chức năng cung cấp nhiệm vụ hiện tại của hệ thống hoàn toàn không đủ nhìn.
Thân ảnh nhỏ nhắn của Nguyệt Nhi xuất hiện, nàng suy nghĩ mở miệng đáp:
"Muốn hệ thống tăng cấp thì công tử ít nhất phải luyện được Tam linh, hoặc Tứ cảnh hồn tu mới được".
Lâm Vũ gật đầu, bên trong đan điền, Viêm Linh Kiếm và Thủy Linh Thương đang không ngừng nuốt vào phun ra linh khí, gia tăng thực lực của hắn từng chút một, nhờ đó mà một tháng qua hắn chỉ luyện tập chiến đấu mà không phải nhàm chán đã tọa tu luyện.
Bất quá Lâm Vũ biết muốn luyện linh khó khăn vô cùng, Cấm kỵ yêu cầu quá mức hà khắc, chỉ có những tài nguyên vô cùng tinh khiết dồi giàu linh lực mới có thể luyện linh, lần luyện linh sau này chỉ sợ không dễ a.
....
Lại một tháng trôi qua, Lâm Vũ đang tìm đường thoát khỏi khu rừng rậm, Vạn Huyết Luân Hồi Nhãn lấp lánh ánh sáng, gia trì tầm nhìn của Lâm Vũ lúc này lên đến 100 dặm, vô số rừng cây vách đá bị hắn lao vụt qua, rốt cuộc gần xế chiều Lâm Vũ nhìn thấy đám khói nghi ngút phóng lên cao ở khoảng cách không xa, gương mặt hắn vui mừng nhanh chóng tiếp cận.
Chỉ thấy một nhóm bốn người đang ngồi quanh đống lửa, một nam tử trung niên có tu vi Trúc cơ Viên mãn nhàn nhạt tỏa ra, một nam tử trông khá to lớn tu vi Trúc cơ trung kỳ, thanh niên nhìn qua khá trẻ tuổi tu vi đều là Luyện Khí viên mãn, dựa vào trang bị đầy đủ có thể thấy họ tiến vào để săn yêu thú.
Vì Lâm Vũ không có ý định che dấu nên khi đám người lập tức phát hiện ra hắn, cả đám đột ngột đứng dậy đề phòng, bất quá rất nhanh bọn hắn phát hiện ra người trước mắt là một thanh niên trẻ tuổi, cả đám thở phào nhẹ nhõm, thậm chí Lâm Vũ còn nhìn thấy trong ánh mắt của hai thanh niên trong nhóm chứa một tia khinh thường.
"Các vị đạo hữu, tại hạ không cẩn thận bị lạc sâu trong rừng, không biết có thể đi nhờ hay không" Lâm Vũ vừa quan sát nhóm người vừa chắp tay từ tốn nói.
"Tiểu tử ngươi lạc đường? Có biết đây là nơi nào không?" Nam tử trung niên cau mày hỏi, là người có thực lực cao nhất trong nhóm này.
"Ta nhìn kẻ này ăn mặc rách nát, con mắt lại kỳ quái, nhất định không phải loại tốt lành gì" Một thanh niên tuổi chừng hơn 20, mặc trường sam màu xanh, cặp mắt bén nhọn khinh thường nhìn Lâm Vũ nói.
Lâm Vũ lúc này mới nhận ra y phục trên thân xuất hiện vài vết rách, hơn hai tháng rèn luyện trong rừng không ít lần bị yêu thú tấn công dẫn đến y phục bị rách, quả thật có chút dơ bẩn, hắn ra vẻ vô hại thật thà nói:
"Tại hạ thật sự lạc đường, vốn định ở ngoại vi khu rừng rèn luyện, không ngờ trong lúc vô ý xâm nhập hơi sâu, nói ra thật đáng xấu hổ, mong các vị giúp đỡ".
"Lực huynh, chúng ta có thể giúp hắn sau đó kêu hắn trả thù lao là được" Nam tử có thân hình to lớn trong nhóm hướng nam tử trung niên đề nghị.
Lâm Vũ hướng nam tử gật đầu cảm kích, đây là một nam tử tuổi chừng 30, thân hình to lớn, gương mặt hiện lên vẻ ôn hòa hàm hậu, sau lưng có vác một thanh đại đao lớn, tu vi Trúc cơ trung kỳ.
"Địa huynh đừng để hắn lừa gạt, ta nhìn mắt kẻ này quái dị, hoàn toàn xa lạ, tốt nhất đừng đếm xỉa đến hắn" Một thanh niên khác trong nhóm, thân hình cao gầy, thân mặc y phục màu lục nhíu mày nói, tu vi bằng thanh niên áo xanh, cũng là Luyện khí Viên mãn.
Lúc này nam tử trung niên nhìn Lâm Vũ chằm chằm nói: "Đưa ngươi ra khỏi Hắc Mộc lâm cũng được, chỉ cần ngươi có khả năng trả thù lao".
"Đội trưởng..." Hai thanh niên bực mình muốn lên tiếng, bất quá bị nam tử trung niên ngăn cản.
"Không thành vấn đề, không biết các vị muốn gì?" Lâm Vũ không để ý đến hai thanh niên đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, hướng nam tử trung niên nói.
Lâm Vũ biết lính đánh thuê có hai loại, loại thứ nhất là nhóm lâu năm hoạt động cùng nhau có kỹ thuật chặt chẽ, loại còn lại là các cá nhân tạm thời kết thành đội làm nhiệm vụ cùng nhau.
Dựa vào số lượng thành viên ít ỏi cùng thái độ không mấy hòa hợp của nhóm người, Lâm Vũ đoán đây là trường hợp thứ hai.
"Hai mươi linh thạch hạ phẩm là được" Nam tử trung niên đưa ra mức thù lao, ba người còn lại cũng không dị nghị.
"Được" Lâm Vũ gật đầu đồng ý, linh thạch là tài nguyên tu luyện bên trong chứa linh khí, tu sĩ bất kể thuộc tính gì đều có thể hấp thu.
Linh thạch được chia làm bốn loại gồm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Mặc dù Lâm Vũ không có linh thạch, tuy nhiên xác yêu thú giết được trong lúc rèn luyện hắn có thu lại, hiện đang cất giữ bên trong Huyền Giới Châu, thi thể của yêu thú tam giai giá trị rất cao, sau khi ra ngoài trực tiếp làm thù lao cho bọn họ cũng không tệ.
"Không biết các vị còn làm gì không? Hay lập tức đưa ta ra khỏi Hắc Mộc lâm" Lâm Vũ suy nghĩ một chút mở miệng nói.
"Buổi tối hành tẩu trong rừng rất nguy hiểm, bọn ta nhận nhiệm vụ săn giết một Nhị giai hậu kỳ yêu thú, hiện đã hoàn thành, sau đêm nay sẽ rời khỏi Hắc Mộc lâm, khi đó sẽ đưa ngươi theo". Nam tử thân hình to lớn cười đáp.
"Được rồi, tiểu tử ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, chắc cũng đói rồi phải không?" Nam tử trung niên ra hiệu mọi người ngồi xuống đống lửa.
"Ta tên Lực Hùng, ngươi có thể gọi ta là Lực thúc cũng được, còn ngươi tên gì?" Nam tử trung niên vừa nướng thịt vừa quay sang hỏi Lâm Vũ.
"Ta tên Tiểu Vũ" Lâm Vũ bước đến đống lửa ngồi xuống nói.
"Còn ta tên Địa Mục, hai người còn lại lần lượt là Lưu Quảng và Vũ Sơn" Nam tử to lớn tên Địa Mục cười cười nói, mà thanh niên mặc trường sam màu xanh tên Lưu Quảng mặt không vui nhìn Lâm Vũ, Vũ Sơn người còn lại không để ý đến hắn.
Nhóm người đang trò chuyện giới thiệu bản thân, thì...
Đúng lúc này, có một đoàn người gồm sáu người được dẫn đầu bởi một nam tử tiến đến.