Satsuki DG9 0QG, Đông Bắc đảo Sashihara.
Màn đêm hoà cùng tiếng sóng xô dập dìu, bao trùm một dinh thự sang trọng nằm trên mỏm đá ven biển Amano, thuộc khu vực biệt lập mang tên Satsuki. Mảnh đất 766 héc ta này đã được thu mua sạch sẽ, bảo mật và an ninh luôn ở mức cao nhất. Và chủ nhân của nơi này không ai khác ngoài Takeru.
Vừa dịch chuyển về nhà là anh vội vàng lao đến hồ bơi, ôm người cá và nhảy vào làn nước lạnh. Nước hồ bắn lên tung toé, xối mạnh vào cơ thể cả hai. Gương mặt Takeru không giấu nổi vẻ lo lắng. Người cá trong vòng tay anh sớm đã bất tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền không chút dao động. Do thiếu nước trong một thời gian dài, lại bị tra tấn bằng độc và súng điện, sinh vật này còn sống đã là một kì tích.
Bất chợt, tiếng báo động inh ỏi vang lên. Chiếc đèn phát sáng đỏ lừ gắn ở góc tường nhấp nháy không ngừng.
"Bacon? Mày đâu rồi? Là tao đây, tắt ngay báo động đi, tao đau đầu quá!" Takeru quát lớn, hướng mắt nhìn vào bên trong.
Lời vừa dứt, âm thanh nhức óc và đèn cảnh báo cũng dừng lại.
Mặt khác, dinh thự tăm tối bỗng chốc lại bừng sáng, hệ thống đèn điện đột nhiên hoạt động trở lại. Ánh sáng vàng và trắng từ trong nhà hắt lên mặt hồ bơi vô cực. Mặt nước lấp lánh, lung linh như bầu trời đêm đầy sao. Đi theo sau ánh đèn là một quả cầu bay vụt ra ngoài, nó dừng lại ngay trước mặt Takeru.
"Chủ nhân!"
Cái thứ đang lơ lửng ấy là AI, tên Bacon. Nó được tích hợp vào một quả cầu, có gắn hai mảnh kim loại trông như tai chó. Phía trên màn hình biểu thị cảm xúc còn đính một chữ "B" phát sáng xanh lam.
"Hai tháng rồi ông mới về nhà đấy ông chủ! Cái ông quan tâm đầu tiên lại là tắm hả? Ba giờ sáng rồi sao còn vác xác ra đây làm gì vậy?" Quả cầu phát ra một giọng nam gấp gáp, đầy bực dọc.
"Không phải, tao đang cứu con cá này, nó bị thiếu nước!" Takeru thanh minh, chỉ tay vào cái đuôi lấp lánh vảy bạc, lửng lơ trong làn nước lạnh giá.
Thấy chủ nhân đem theo thứ gì đó lạ về nhà, Bacon cũng ngừng bù lu bù loa. Bay sát lại gần chỗ Takeru chỉ, đôi mắt phát sáng của nó cẩn thận quan sát. Các hình ảnh chạy vào bộ nhớ thật nhanh, cho Bacon biết cái gì đang diễn ra.
Trong vòng tay Takeru, một sinh vật nửa người nửa cá đang say giấc nồng, trông nàng ta khá gầy và ốm yếu. Dẫu vậy, vẻ đẹp tuyệt mỹ vẫn chưa tàn phai. Gương mặt toát lên vẻ trong sáng, thanh thoát với hàng mi cong dài, bờ môi căng mọng quyến rũ như đoá hồng. Mái tóc nâu dài bung xoã, hòa vào nước hồ đen như mực. Quan trọng hơn tất cả, lấp ló dưới làn nước là chiếc đuôi cá màu xanh ánh tím, vảy bạc sáng lấp lánh tựa kim ngân.
"Người cá?"
Màn hình quả cầu thay đổi biểu cảm, chiếc miệng hình đường kẻ ngang biến đổi sang hình tam giác cân. Tất cả những hình ảnh vừa thu vào bộ nhớ khiến Bacon thấy khó tin.
"Tôi tưởng sinh vật này chỉ có trong phim ảnh và tưởng tượng thôi chứ? Ngài kiếm đâu ra vậy?" Bacon hoảng hốt.
Dựa vào mọi thông tin nó có được thì ngoài Vetalaxiem ra, chưa từng phát hiện giống loài siêu nhiên nào khác. Nếu có thì đã sớm bị SGS hốt đi, chẳng tới lượt Takeru mua về.
"Mua ở chợ đen đấy. Mày kiểm tra cơ thể của cô ấy đi, xem có mảnh Toge trong tim không?" Takeru ra lệnh.
Không chần chừ thêm, Bacon bật chức năng quét vật thể lên. Màn hình quả cầu phát ra một nguồn sáng, rọi lên người cá từ đầu đến đuôi, rồi lại từ đuôi lên đầu. Khác với mọi bữa, nó phải quét lặp đi lặp lại đến tận bảy lần. Có vẻ như Bacon đã phát hiện ra vấn đề nào đó.
Trong lúc AI bận quét cơ thể người cá, Takeru nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác ngoài và ném lên bờ. Ngâm mình trong hồ mà lại mặc nhiều lớp áo thì chẳng dễ chịu chút nào cả. Thấy Bacon đã ngừng kiểm tra, anh liền hỏi:
"Sao rồi?"
"Ông chủ, máy quét của tôi không thể quét được sinh vật này. Giống như nó tàng hình khỏi bộ quét của tôi... Sinh vật này rất lạ!" Bacon dè dặt báo cáo, cứ như vừa bị cái gì đó đập cho chập mạch.
Thấy sự bất lực của con trai cưng, Takeru khẽ nhíu mày đầy hoài nghi. Thà bảo rằng Bacon rà soát thiếu bộ phận cơ thể, hoặc lỡ bỏ sót căn bệnh nào đó thì còn tạm chấp nhận. Chứ một cơ thể sống đang nằm sờ sờ mà lại tàng hình trước bộ quét, nghe vô lý khủng khiếp.
"Ừ lạ thật. Có thể né tránh khỏi công nghệ quét tân tiến như mày..." Takeru xoa xoa cằm, nhìn quả cầu AI chằm chằm:
"Do bé cá này kì lạ hay do mày hỏng hóc chỗ nào thế Bacon? Tao vắng nhà lâu quá nên cũng chưa có dịp kiểm tra mày. Hay là—"
"Chủ nhân, tôi hoàn toàn bình thường. Có cái con cá này mới bất thường nè!" Bacon hét toáng lên.
Thấy màn hình quả cầu liên tục thay đổi biểu cảm từ mím môi cáu kỉnh, phồng má giận dỗi, Takeru bật cười khanh khách. Sống một mình đã lâu, mỗi khi về nhà anh chỉ có thể xua tan nỗi cô độc bằng cách đùa giỡn với đám AI mình tạo ra.
"Không quét được cơ thể thì đành nhìn bằng mắt thường thôi." Bacon vừa nói vừa lượn qua lượn lại cơ thể nhân ngư, quan sát từng li từng tí như đánh giá hàng hoá. Một lát sau, âm thanh máy móc chốt lại:
"Nói chung thì cô ấy vẫn còn trẻ, chắc khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Cái sừng và chuỗi ngọc cài trên tóc có vẻ đáng giá. Nhưng hình như màu tóc nâu này không hợp với cô ấy... à không..."
Bacon bỗng ngừng lại khi thấy ông chủ cầm một lọn tóc nhân ngư lên. Màu nâu dần dần phai đi từ ngọn tóc đến chân tóc, để lộ màu sắc bị che giấu ngay từ đầu.
"Tóc vàng. Cô ta biết ngụy trang." Takeru miết miết ngón tay trượt trên vài sợi tóc đang đổi màu sắc. Tóc người cá không chỉ mượt mà còn thơm ngát hương hoa, khiến anh nhất thời không thể dứt ra.
Vì một lý do nào đó, màu nâu Chocolate dần dần trôi đi mất. Chỉ còn lại mái tóc vàng óng, mềm mại như lớp nhung vàng tan chảy. Cả quá trình kéo dài vỏn vẹn bảy giây, trông cứ như vừa thanh tẩy cho người cá.
Chứng kiến sự biến đổi đột ngột không rõ nguyên nhân, Bacon xoay xoay rối rít vài vòng. Nhân ngư kia tàng hình trước bộ thăm dò, vì vậy nó chẳng có cách nào hiểu được cấu tạo cơ thể cô ta. Do vậy, màu tóc biến đổi vì cái gì, Bacon không thể lí giải nổi. Nó lắp bắp cảm thán:
"Tóc vàng... thật không thể tin được. Sinh vật này có mọi đặc điểm không tồn tại trên thế giới... Vậy... cô ta là cái thứ gì, đến từ đâu đây?"
Nghe câu hỏi khó nhằn này, Takeru chợt thấy nhức đầu.
Utherworld... à?
Tuy đã cố không nghĩ đến cái tên đó, nhưng nó đã lởn vởn trong đầu anh... suốt từ lúc chạm tay với người cá. Mặc dù mọi dữ liệu đã bị chính phủ Sashihara xoá sổ, nhưng vẫn có bằng chứng cho thấy thế giới ấy tồn tại nhiều sinh vật trong thần thoại. Dựa vào mối quan hệ "đặc biệt", không khó để Takeru mò ra những vật kì quái thuộc về Utherworld mà lão Mikami Maeda đang cất giữ.
"Sếp? Ngài ổn chứ?" Bacon ân cần hỏi han khi thấy sắc mặt khó chịu của ông chủ.
"Tao ổn. Chỉ là tao đang không biết... cô ta cố ý làm thế hay may mắn ngẫu nhiên. Chứ nếu để lộ ra là tóc vàng thì bị mổ xẻ nghiên cứu từ lâu rồi."
Tóc vàng, tóc đỏ, tóc đen, mắt xanh dương và mắt vàng tự nhiên. Trừ tộc Akazaka sở hữu tóc đen ra, những đặc điểm kia không tồn tại, nếu có thì chỉ là nhuộm tóc hoặc đeo kính áp tròng. Thực ra chẳng ai dám làm vậy vì rất dễ ăn đạn. Hoặc cũng có thể là bị bế vào chỗ thí nghiệm nào đó, cắt thành từng khúc nghiên cứu. Bởi lẽ có nhiều lời đồn cho rằng, nếu sở hữu một trong những đặc điểm kia, chủ thể sẽ có sức mạnh vượt trội hơn Vetalaxiem bình thường.
"Hy vọng là có tác dụng.''
Takeru áp tay mình ra sau đầu của người cá. Ánh sáng đỏ tươi bùng lên từ lòng bàn tay anh, nhanh chóng lan ra toàn thân cô gái kia. Luồng sức mạnh như một ngọn đèn, rọi vào cơ thể nhân ngư khiến các cơ quan tuần hoàn hiện rõ.
"Cô bé này không có mảnh Toge trong cơ thể. Vậy không phải Vetalaxiem rồi."
Takeru kết luận sau khi đích thân kiểm chứng, ánh sáng đỏ trong tay anh cũng lụi tàn.
Mọi Vetalaxiem đều có Toge - mảnh vụn từ vụ nổ thiên thạch Reality bám chặt ở tâm thất trái. Thứ đó như kí sinh trùng, không thể gỡ bỏ bằng bất kì biện pháp nào. Bù lại, mảnh thiên thạch ấy có vai trò như một lõi chuyển hoá, giúp chủ thể biến đổi năng lượng trong cơ thể thành sức mạnh siêu nhiên, điều khiển được các nguyên tố tự nhiên. Ngoài ra Toge còn biến đổi màu tóc và màu mắt, khiến cho Vetalaxiem thường có vẻ ngoài lạ lùng hơn người thường.
"Không phải Vetalaxiem thì thôi vậy."
Takeru bật cười thành tiếng. Ngón tay anh chạm vào mặt nhân ngư. Làn da trắng muốt, mềm mại như lụa và cũng lạnh lẽo giống băng tuyết.
"Em ấy trông cũng dễ thương đó chứ. Có khi là một nàng tiên cá từ thế giới khác đi lạc đến đây cũng nên."
Trong mắt những kẻ tại buổi đấu giá, sinh vật này là quái thú hung tợn và nguy hiểm. Gã MC cũng đã giới thiệu rằng người cá có độc, lỡ tay động vào là tiêu đời liền. Nhưng tiếc thay, độc tố đối với Takeru chỉ như đồ giải khát.
"Ý ngài là... cô ta... đến từ nơi đó... Utherworld?" Bacon ấp úng, cứ như đang lo lắng một cái gì đó.
"Ừ, tao đoán thế thôi vì không có gì hợp lí hơn nó cả."
Tuy Takeru đang cười toe toét, nhưng sâu trong lòng đã lăn tăn vài gợn sóng nhức nhối.
Mỗi lần nhớ tới nơi đó, Utherworld, tâm trí anh đều dâng lên cơn bứt rứt đến nghẹt thở. Trên ngọn núi thuộc quyền sở hữu của tộc Akazaka, có một lỗ hổng không gian kết nối đến Utherworld. Đây là bí mật chỉ có Thủ tướng Mikami Maeda, Takeru và đội đặc nhiệm SWR phụ trách canh giữ cánh cổng nắm được. Bên cạnh đó, bất kì ai khác biết đến sự tồn tại của lỗ hổng không gian và Utherworld... đều bị loại bỏ.
"Điều đó... không thể nào vì... khu vực đó bị phong toả chín năm rồi sếp à!"
Đúng như Bacon đã nói, lỗ hổng không gian luôn được canh giữ suốt ngần ấy năm. Số lượng thông tin về Utherworld vô cùng ít ỏi, Takeru hoàn toàn không thăm dò được. Anh có thể đến bất kì đâu, trừ thế giới ấy.
"Bỏ đi."
Thở dài một tiếng bất lực cho qua chuyện, Takeru vuốt mái tóc rối bù ra sau. Cặp mắt xanh trầm tư chuyển sang nhìn sinh vật đuôi cá. Đột nhiên, mắt anh loé lên một tia bất ngờ như vừa phát hiện gì đó. Xong, Takeru liếc Bacon một cái và hỏi:
"Mày có nhìn thấy cái đó không?"
"Dạ?" Bacon nhấp nháy cặp đèn xanh, hai chiếc tai kim loại rung nhẹ một cái.
"Thì vết mổ này... Có vẻ như cô ấy mới sinh con xong?"
Takeru thò tay xuống nước, vòng qua eo người cá và nâng lên khỏi mặt nước.
"Đường cắt và cách khâu chỉ đều hoàn hảo, kỹ thuật của bác sĩ nhận ca này rất tốt. Tỉ mỉ như vậy thì chỉ có thể là mổ lấy thai thôi."
Trên bụng nàng có một vết sẹo từ dưới rốn đến vùng xương vệ, chạy dọc theo đường trắng. Với trình độ công nghệ hiện tại, rất hiếm khi có ca mổ dọc, đại đa số đều mổ ngang vì có tính thẩm mỹ cao hơn. Còn mổ dọc thì thường dành cho những trường hợp nguy kịch như sinh non, vỡ tử cung, mất nhiều máu,... Với đường cắt chuẩn xác kia, dễ thấy được người đã thực hiện phẫu thuật cho nhân ngư có tay nghề rất tuyệt đỉnh.
"Để tôi xem nào."
Bay sát lại gần bụng người cá, Bacon thận trọng quan sát. Thậm chí mắt nó còn tăng mức sáng mạnh hơn bình thường. Tuy nhiên, sau một hồi kiểm tra thì quả cầu lại chất vấn chủ của nó:
"Sếp quáng gà nên hoang tưởng à? Tôi có thấy gì đâu?"
"Thật mà! Tao thấy có một vết rạch khá mới đó, mày không thấy gì thật hả?''
Takeru phản bác ngay lập tức, chỉ tay vào đường mổ. Lớp da của thương tích đã se lại, chỉ khâu thì tiêu bớt đi một phần. Mà thời gian để chỉ tự tiêu tan hết lâu nhất là mười ngày. Vậy thì có thể người cá đã sinh con tầm khoảng một tuần.
Khoan đã, cô ấy có thể tái tạo và phục hồi thần tốc mà?
Đó là những thông tin bên chợ đen đã cung cấp. Hơn nữa, Takeru đã tận mắt chứng kiến các đốm lửa nhỏ ngũ sắc khiến mọi thương tích trên cơ thể nhân ngư biến mất. Vậy thì đường mổ anh đang nhìn thấy là sao?
"Không? Làm gì có cái vết thương nào? Tôi chẳng thấy gì cả, chắc ngài đi làm nhiệm vụ nhiều quá nên đầu óc hồ đồ rồi." Bacon khẳng định một lần nữa.
Những hình ảnh thu vào bộ nhớ của quả cầu AI chẳng có gì ngoài làn da trắng không tì vết. Bacon không hiểu nổi là do nó bị hỏng chỗ nào, hay là mắt ông chủ bị gì mà nhìn ra như vậy. Tiếp đó, màn hình hiển thị cảm xúc của Bacon hiện ra một cái giường và ba chữ "Z", ân cần khuyên nhủ:
"Dù gì trông cô ấy vẫn còn quá non trẻ, bảo là sinh con thì có hơi... Tóm lại, tôi nghĩ ngài nên nghỉ ngơi đi sếp!"
Đây là lần đầu tiên phát hiện người cá, không đủ thông tin để đối chiếu với con người. Có suy đoán thêm thì cũng như mò kim đáy bể, chỉ thêm phiền não. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra sinh vật này đến từ nơi đâu, không phải chuyện cô ta sinh nở thế nào.
"Thôi được rồi. Bacon, mày bật rào chắn cấp hai lên. Tao không muốn ai phát hiện ra cô ấy. Nếu lão già hay bất kì ai hỏi thì bảo tao đang tu sửa nhà cửa, không tiếp khách. Cần thiết thì bật cả Potato lên."
"Vâng thưa ông chủ."
Bacon vừa dứt lời, trên màn hình liền chạy những chuỗi kí tự chằng chịt đan vào nhau. Đồng thời, một trường năng lượng màu xanh dương khổng lồ lập tức bao bọc toàn bộ vùng đất Satsuki. Bề mặt bức tường chắn này là những gợn sóng mềm mại chuyển động liên tục. Nếu không có sự cho phép của hệ thống an ninh, bất kì ai cũng không thể xâm nhập.
Mặc dù lãnh địa của mình đã được đảm bảo an ninh, Takeru chẳng thấy dễ chịu hơn là bao. Cái thứ này chỉ để đề phòng đám "thợ săn", còn nếu là đặc vụ SGS thì khiên chắn hoàn toàn vô dụng. Thân là một thành viên của tổ chức, anh buộc phải giơ cờ trắng nếu có lệnh khám xét. Phải kiếm chỗ giấu con cá kia càng sớm càng tốt.
Từ từ bước ra khỏi hồ bơi, Takeru khẽ hít vào một hơi thật sâu. Những giọt nước còn đọng trên cơ thể, các đường nét cơ bắp săn chắc dán vào lớp vải trắng. Áo sơ mi và quần đều bị ướt nhưng có vẻ như anh chẳng mấy quan tâm. Thay vào đó, mọi sự chú ý của Takeru đều đổ dồn vào con cá trong hồ bơi.
"Giờ tao đi mua ít trang phục cho cô ấy. Mày nấu cơm đi. Nhớ trông nhà cho cẩn thận."
Đang tính dịch chuyển đi thì anh khựng lại một chút như chợt nhớ ra gì đó.
"À! Liên lạc với Natsu, nhắn với nó là tao đang rất nhớ nó."
"Dạ." Bacon lắc mình cúi một cái, biểu thị sẽ chấp hành nhiệm vụ.
Như thông tin Madden đã cung cấp, người cá đã bị tóm ở gần khu thí nghiệm thuộc về công ty dược phẩm Naosaki do gia tộc Yamamoto thành lập. Mà Yamamoto Natsu lại là con trai độc nhất của trưởng tộc, không có gì hợp lí hơn moi móc thông tin từ cậu ta. Chỉ tiếc rằng cậu bạn quý hóa này thường xuyên đi du lịch khắp quả đất, số lần có mặt ở Sashihara chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy muốn gặp chỉ có thể hẹn trước.
Dặn dò xong, Takeru thong thả dịch chuyển đến nơi khác. Khung cảnh xung quanh đổi thành một ngã ba đường. Xung quanh vắng vẻ, tối như hũ nút. Chỉ có ánh sáng vàng nhợt nhạt từ đèn đường rọi lên một biển chỉ dẫn. Trên đó in "Cửa hàng tiện lợi Barbossa - Rẽ trái đi thẳng 0,3 dặm".
"Mình không tới nhầm chỗ, may quá." Takeru thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù thông thạo dịch chuyển, nhưng chỉ dùng được khi nhớ chính xác khung cảnh chi tiết của vị trí cần đến. Ngã ba này là nơi gần Barbossa nhất mà Takeru có thể nhớ được. Tại hiếm khi về nhà, lại không mấy khi đi mua đồ, nên anh chẳng nhớ chi tiết cửa hàng tiện lợi trông thế nào.
Dầu gội, sữa tắm, xà phòng,... Mấy cái này trong nhà có sẵn rồi, mình có cần mua riêng loại cho nữ không nhỉ?
Vừa đi, Takeru vừa suy nghĩ xem cần mua những gì. Ngoài quần áo, con gái cần sử dụng cái gì thì anh cũng không biết nữa.
Trong khu đất của Takeru có một cửa hàng tiện lợi đặc biệt. Gọi là "đặc biệt" vì nó được mở ra chỉ để bán hàng cho anh. Đi bộ được một lát, cửa hàng tiện lợi Barbossa dần dần hiện ra trong tầm mắt.
"Bear with it, baby, 'cause you're fine. And you're mine, and you look so divine."
Tiếng nhạc xập xình vang lên từ loa nhỏ gắn ở góc tường, đèn neon chiếu sáng xoay vòng vòng, phủ lên những kệ hàng ngăn nắp. Nếu không có biển hiệu "Cửa hàng tiện lợi Barbossa" thì trông như cái vũ trường.
Cửa ra vào làm từ kính cường lực, cho phép bên ngoài nhìn thấy mọi thứ bên trong. Có một người phụ nữ với mái tóc nâu dài tới eo, thân hình mảnh mai và cao khoảng 1m65, đang cầm chổi và nhảy nhót vui vẻ. Cô hoàn toàn nhập tâm vào điệu nhảy của mình, đến mức không nhận ra cửa chính đã tự động mở, tiếng bíp báo hiệu vang lên.
"Ở đây vui nhỉ? Lắp hẳn dàn loa và đèn nháy để quẩy cơ. Mốt cô có định rủ thêm bạn bè nào tới không, để tôi chuẩn bị trước cho đỡ bỡ ngỡ."
Nghe thấy giọng nam xen ngang, người phụ nữ giật mình làm rơi cả cây chổi.
"Cậu Akazaka?" Kaya lẩm bẩm, quay đầu lại nhìn.
Chàng trai tóc đen từng bước đi đến trước mặt cô. Từ ngực đến chân anh ta ướt như chuột lột, cứ như vừa lội nước đến. Áo sơ mi dính vào cơ thể làm lộ những đường nét vạm vỡ, săn chắc khiến Kaya khó mà rời mắt.
"Nhìn đủ chưa?" Takeru vẫy tay qua vẫy tay lại trước mắt chủ cửa hàng.
Phải mất vài giây sau Kaya mới kịp phản ứng lại:
"Lâu lắm rồi mới thấy cậu đến đó, tôi nhớ cậu quá đi mất."
Cô cuống cuồng chạy đi cất chổi, tắt nhạc và đèn disco. Bộ dáng tíu tít nhìn khá giống trẻ con thấy mẹ đi chợ về. Gương mặt điểm những đốm tàn nhang quanh má và chóp mũi tỏ rõ sự vui mừng.
"Cậu chủ, cậu muốn mua gì nào? Cậu có mệt không? Cần thay đồ không? Cậu về khi nào vậy?"
Kaya hỏi một tràng. Nụ cười tươi tắn, rạng rỡ của cô khiến hoa quỳnh nở rộ trong đêm cũng phải ghen tị.
"Ừ, tôi cũng mới về thôi, mai lại đi rồi." Takeru gật đầu, mỉm cười thân thiện.
Nghe vậy vẻ mặt Kaya có thoáng chút tò mò. Nhưng rồi cô lại che miệng cười khúc khích, châm chọc:
"Chà, bận rộn như thế chắc cậu không có thời gian riêng đâu ha?"
Trước câu hỏi của chủ cửa hàng, Takeru trầm ngâm mất một lúc. Nếu Kaya không đề cập tới thì anh cũng chẳng nhớ cái gì gọi là "thời gian riêng tư". Tuy vậy, Takeru nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh thường trực trên mặt:
"Barbossa, phiền cô lựa giúp tôi mấy bộ đồ nữ nhé. Đồ mặc thường ngày, đồ ngủ, đồ lót. Nói chung là mấy thứ cần thiết cho phụ nữ, số lượng bao nhiêu cũng được, thoải mái. Tôi cũng không rành mấy cái này nên là..."
"Ồ!" Kaya thốt lên, đôi mắt nâu vàng mở to vì ngạc nhiên.
Quen nhau sáu năm trời, cô và Takeru có một sự thân thiết và thấu hiểu nhất định. Chỉ là cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe, vội vàng tra hỏi:
"Cậu có bạn gái rồi hả?"
Cặp mắt hổ phách của Kaya long lanh như bắt được tin nóng. Nếu đại chủ nhân của tộc Akazaka thực sự có người yêu, đây sẽ là tin tức tuyệt vời nhất trong năm.
Trái ngược với sự mong đợi của chủ cửa hàng, Takeru nhanh chóng phủ nhận:
"À không, công việc tiếp theo của tôi cần tiếp xúc... với phụ nữ, vậy tôi mới muốn tìm hiểu nhiều hơn một chút ấy mà."
"Vậy à?" Kaya nhướn mày nghi hoặc.
Dù có nhìn lâu hơn nữa thì cô cũng chẳng đào ra điểm bất thường nào. Gương mặt Takeru vẫn thế, điềm tĩnh như mọi lần gặp. Dường như không có ai thấu hiểu được tên điên này cả, gã kiểm soát cảm xúc tốt đến mức đáng sợ.
Gác lại hoài nghi qua một bên, Kaya vỗ tay một cái "bốp". Tiếp đó, cô vênh mặt lên cười tít cả mắt:
"Ừ nghĩ cũng đúng. Cô hồn dã quỷ như cậu thì đứa chó nào thèm yêu, cậu mà có bạn gái thì tôi là tỷ phú rồi!"
Đặt thẻ tín dụng lên bàn, Takeru thúc giục:
"Mau soạn đồ cho tôi đi, tôi không ở lại lâu được."
"Được rồi, được rồi." Kaya nhún vai, nháy mắt tinh nghịch:
"Cứ tin vào con mắt của tôi đây. Đảm bảo đối tác của cậu Akazaka sẽ không thất vọng."
Nói xong Kaya liền cầm xe đẩy chạy đi thu xếp. Dáng người thanh mảnh thoắt ẩn thoắt hiện, lượn qua lượn lại khắp các kệ hàng. Bàn tay thoăn thoắt sắp xếp đồ vào xe. Cô đảo mắt nhìn qua một lượt, cẩn thận xem xét coi đã đủ những thứ thiết yếu hay chưa.
Sau khi hoàn tất việc sửa soạn, Kaya đẩy xe đi đến quầy thanh toán. Cô nhanh tay đóng gói tất cả lại. Nào là mỹ phẩm, quần áo bình thường, đồ ngủ, đồ lót, bàn chải đánh răng, sữa tắm, dầu gội, sữa rửa mặt, dung dịch vệ sinh,... cũng đóng được bốn thùng các tông.
Xong xuôi, Kaya quẹt thẻ thanh toán mà Takeru đã để sẵn trên bàn từ lâu. Nhìn mấy thùng hàng, cô tỏ ra ngưỡng mộ:
"Đồ tôi chọn đều là thứ tốt nhất đấy. Cô gái trong nhiệm vụ của anh đúng là số hưởng mà. Ước gì tôi cũng được như cô ấy. "
"Cảm ơn cô, Barbossa."
Nhìn hoá đơn trải dài như sớ, Takeru thấy yên tâm hơn vài phần. Nếu không có Kaya, chắc giờ này anh đang tự lập danh sách, mò mẫm ở từng kệ hàng. Mới nghĩ đến thôi đã thấy đau cả đầu. Lập ra cửa hàng này, giao cho Kaya quản lí quả là một điều sáng suốt.
Thấy Kaya tính cầm thẻ trả lại cho mình, Takeru bèn nói:
"Cái thẻ đó cứ cầm đi. Nếu hết thì tôi đưa cái khác, cô cứ làm việc cho tốt là được."
Do tính chất công việc, Takeru không thể vào trung tâm để mua vật tư. Mà Satsuki, khu vực anh sống là ven biển, cách xa thành phố. Vì vậy, Takeru đã xây cửa hàng tiện lợi, để Kaya Barbossa tiếp quản. Thiếu cái gì chỉ việc ra đây hoặc gọi cô ta giao đến. Vấn đề nhập thêm vật tư mới hàng tháng đều do Kaya thu xếp, không phải lo nghĩ gì nhiều.
"Ái chà! Cậu cho tôi luôn cơ đấy Nếu tôi có tiêu xài linh tinh thì đừng hối hận nha..."
"Trong thời gian cậu đi vắng thì Maeda đã giảm bớt hai đặc vụ theo dõi khu vực này. Nhưng cũng đừng vì thế mà mất cảnh giác."
Nghe vậy Takeru chớp mắt nhẹ, ra hiệu như đã hiểu ý. Xong anh chồng bốn thùng hàng lên nhau, bưng lên nhẹ tênh như chẳng có gì to tát. Và Takeru cũng không quên chào tạm biệt chủ cửa hàng:
"Buôn may bán đắt nhé, tôi về đây!"
"Cậu là khách hàng duy nhất của tôi mà. Cậu đi rồi thì tôi bán cho ai, chúc cái gì mà chúc!" Kaya chống nạnh làu bàu.
Dẫu vậy, cô vẫn không thể che giấu ý cười xao xuyến trên môi. Chẳng mấy khi mới gặp Takeru, vậy mà chưa hỏi thăm được mấy câu thì người đã đi. Chưa bao giờ tên cô hồn này chịu nán lại cả. Quen biết sáu năm là thế nhưng thực ra không khác người dưng nước lã là bao.
"Chà chà, khách hàng duy nhất cơ đấy!"
Âm cười thô ráp, khàn đục bất chợt cất lên từ phía sau, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng.
Kaya giật thót, mắt cô mở to, tính quay lại kiểm tra nhưng không dám. Bởi lẽ, ngoài hơi thở nóng bừng của người ở phía sau phả vào gáy cổ, cô còn cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại áp vào thái dương mình.
Không sai, cái mạng Kaya đang treo sát họng súng.
"Ta không ngờ, một đứa con gái mà ta từng nghĩ là vô hại, chỉ phụ trách hàng hoá lại có nhiều tâm tư đến thế. Cô để ý đến cả động tĩnh của các đặc vụ theo dõi Takeru, đúng là ta đã đánh giá thấp cô rồi."
Tiếng cười của gã cầm súng nghe như con dao cọ vào tấm sắt rỉ.
Giọng nói này...
Tim Kaya đập thình thịch, một cái tên hiện lên trong đầu cô. Nếu hay xem tin tức trên tivi mỗi ngày thì hầu như ai cũng từng nghe qua giọng nói này. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Kaya khẽ nuốt nước bọt:
"Ngài Mikami, ngài làm g—"
Không để cô kịp nói hết, gã kia đã ra lệnh:
"Thằng nhóc kia đã mua những gì, trình bày ta nghe coi nào, Kaya Barbossa."