Chereads / 2501/Sirelis (Vietnamese) / Chapter 4 - Make Hay While The Sun Shines - Việc Hôm Nay Chớ Để Ngày Mai

Chapter 4 - Make Hay While The Sun Shines - Việc Hôm Nay Chớ Để Ngày Mai

Hắn kiên nhẫn, cần mẫn và tập trung tinh thần... một cách điên cuồng.

Trở về nhà với thùng đồ dùng cồng kềnh, Takeru phân loại, sắp xếp tất cả vào phòng ngủ dành cho khách. Căn phòng này nằm ở tầng hai, có bồn tắm lớn tầm 1625 mét vuông. Nhờ Bacon dọn dẹp mỗi ngày mà mọi ngóc ngách đều sạch sẽ, ngăn nắp đến mức không thể tin được chủ nhân luôn đi vắng.

Cởi bỏ bộ suit đã ướt sũng, anh thay một chiếc áo phông trắng và quần đùi ống rộng vào. Mặc đồ mới thơm tho, sạch sẽ cũng khiến tâm trạng tiêu bớt vài phần phiền muộn. Bước đến bên cửa sổ, cặp mắt xanh trầm lặng dõi xuống dưới. Đi theo sau là tiếng thở dài:

"Vẫn chưa tỉnh à trời?"

Một sinh vật đẹp đẽ tựa mình vào bờ hồ say giấc. Làn da trắng như tuyết, cái sừng lạc quẻ nhô lên khỏi mái tóc vàng óng ướt sũng. Chiếc đuôi vảy bạc sáng lung linh, khẽ rung rinh trong làn nước. Nhìn kĩ thì đôi tai nhọn kia giống yêu tinh hơn là nhân ngư.

Yêu tinh hay nhân ngư thì đều là những sinh vật trong lời đồn, phim ảnh. Chẳng có thông tin chính xác nào về dáng vẻ bề ngoài của các sinh vật này... cho tới khi một người cá thực sự xuất hiện.

"Hử?"

Một mùi tươi mát kéo Takeru rời khỏi mớ suy nghĩ. Cơn gió đột ngột băng qua khiến các tán lá xao động, cỏ cây bị thổi vẹo sang một bên. Bầu không khí trở nên thoáng đãng hơn, sự ngột ngạt dần dần bị đẩy lùi. Có lẽ là dấu hiệu trời sắp mưa. Rào chắn năng lượng chỉ cản những thứ được xác định là nguy hiểm, còn mưa gió bình thường thì vẫn xuyên qua được.

"Lại nữa."

Dịch chuyển ra ngoài hồ bơi vô cực, anh bế người cá lên. Cơ thể hao gầy lạnh toát, mềm oặt không chút sức sống. Nếu để cô ấy nằm ngoài đây ngâm nước, hứng trọn mưa gió thì có nguy cơ tiêu đời luôn không chừng.

Dịch chuyển vào nhà, Takeru thả sinh vật kia vào bồn tắm và thở dài một hơi. Không phải do anh mệt mỏi, mà thấy phiền vì phải thay đồ một lần nữa. Mỗi lần bế con cá này là quần áo bị ngấm nước ngay. Mà cũng không thể bắt cô ta tự leo lên bờ, trườn vào trong nhà được.

"Sao nãy mình không để ý tới nó nhỉ?"

Takeru chợt nhận thấy chuỗi ngọc trai cài trên tóc, kéo dài từ sừng đến sau tai người cá. Mắt anh bị những viên ngọc ấy cuốn lấy, không thể dứt ra. Ngón tay vô thức chạm vào, sự mát lạnh và trơn láng lập tức chạy đến từng dây thần kinh.

"Hình như nó đen quá thì phải?"

Takeru nheo mắt lại. Có hai mươi lăm viên ngọc, kích thước không đồng đều, hẳn là ngọc tự nhiên chưa qua xử lý. Hầu hết chúng đều bóng mịn, trắng sáng, pha chút ánh hồng ngọt. Tuy nhiên, bảy viên từ trên xuống đã mất đi màu trắng tinh khôi, trông như là đang đánh dấu một điều gì đó. Phải chăng để càng lâu thì các viên ngọc sẽ chuyển qua màu đen?

Nhưng lý do là gì nhỉ?

Bỗng nhiên, một sự ma sát nhẹ lướt ngang qua tay khiến Takeru giật mình. Vừa thoát ra khỏi suy nghĩ về chuỗi ngọc, anh lại va vào một đôi mắt xanh lạnh lùng. Đúng vậy, nhân ngư kia đã tỉnh lại.

"A... a..."

Người cá cố nói chuyện nhưng chẳng có gì ngoài âm thanh vô nghĩa. Tuy vậy, Takeru lại thấy chất giọng này nhẹ nhàng, thanh thoát như nốt nhạc nảy ra từ đàn hạc. Chỉ mới nghe qua một chút, trong lòng liền thấy dễ chịu đến lạ.

"Em có muốn ăn gì không? Người cá thì ăn gì nhỉ? Tôm? Rong biển? Em ăn được hải sản không? Hay là ăn đồ trên mặt đất?"

Trái ngược với sự mong đợi của anh, nhân ngư lắc đầu nguầy nguậy. Bờ môi căng mọng mím lại, gò má đỏ bừng như hoa đào nở. Nãy giờ cô đã cố gắng nói chuyện nhưng chẳng có kết quả gì, gã kia hẳn cũng đã hiểu tình hình. Vậy mắc gì anh ta lại đặt câu hỏi với một đứa câm?

Thấy điệu bộ giận dỗi của bé cá, Takeru cười xuề xòa ngớ ngẩn:

"À... Lẽ ra tôi không nên hỏi em, tôi quên mất em không nói chuyện được. Nhưng chẳng sao hết, mình tôi nói cũng được..." Nói tới đây anh dừng lại, xoa xoa chiếc cằm lởm chởm râu. Nghĩ ngợi xong xuôi, Takeru nói tiếp:

"Lát nữa tôi sẽ cho em một bảng vẽ, cần gì thì vẽ mô tả coi sao. Cứ yên tâm nghỉ ngơi, đây sẽ là phòng của em."

Nghe vậy, người cá liền cẩn thận quan sát xung quanh. Khác hẳn với chiếc lồng chim chật hẹp trước đó, căn phòng mà người đàn ông này chuẩn bị cho cô vô cùng rộng rãi. Thiết kế chủ đạo là các đường cong mềm mại, kết hợp với những cửa sổ hình oval. Ánh sáng ấm áp từ đèn LED viền dọc theo các góc tường, tạo nên cảm giác thư thái, dễ chịu. Hơn thế nữa, trần nhà còn được lắp một tấm kính lớn, cho phép nhìn ra bên ngoài.

"A... u... a"

Nhân ngư bất giác kêu lên. Đôi mắt long lanh như giọt sương sớm dán chặt vào tấm kính khổng lồ. Đã từ rất lâu rồi, ở một mốc thời gian không rõ... cho đến hôm nay cô mới thấy bầu trời. Dẫu cho đó chỉ là màn đêm đen kịt, lất phất những hạt mưa khiến mặt kính nhoè đi.

"Có cái gì ở đó à?" Takeru hỏi, ngẩng đầu nhìn lên.

Chưa thấy bầu trời bao giờ à ta?

Trong buổi đấu giá, Madden chỉ nói Kamni Duncokret bắt được người cá ở khu thí nghiệm Yamamoto, không hề đề cập đến thời gian cụ thể. Do vậy, chẳng một ai biết họ đã giam cầm cô gái này trong bao lâu...

"Cá này, em kì lạ thật đấy." Takeru vừa nói, vừa nâng cằm nhân ngư lên. Đầu anh hơi cúi xuống, khoé môi cong lên đầy vẻ thích thú: ''Có sừng, tai nhọn và ngực phủ vảy cứng hơn cả kim loại. Mấy thứ đó và cái đuôi cá chẳng ăn nhập với nhau tí nào cả. Chắc em không thực sự là người cá đâu nhỉ? Rốt cuộc em là con gì vậy bé?"

"A... gi... io..."

Thay vì nhìn Takeru, người cá tập trung vào một thứ khác. Cánh tay mang màu da nhợt nhạt, phủ vài chiếc vảy mỏng ánh xà cừ vươn đến. Cô ta đang cố chạm tới sợi dây đeo ở cổ anh.

Nét mặt căng thẳng của cô bé khiến Takeru thấy mắc cười. Bắt lấy chiếc cổ tay nhỏ nhắn, anh tò mò hỏi:

"Làm trò gì thế?"

Tuy bị khống chế một tay, nhân ngư vẫn cố chấp giơ tay còn lại ra. Không biết vì lí do gì mà cô lại muốn tóm cái dây chuyền kia đến thế. Không muốn làm khó con cá nhỏ, Takeru đành cầm tay cô chạm vào sợi dây chuyền. Đó chỉ là một sợi dây bện màu đen, gắn viên đá Sapphire xanh như ôm trọn lấy biển sâu.

"Vừa ý em chưa?" Takeru lặng lẽ quan sát biểu hiện của sinh vật.

Người cá không kêu gì. Cô ngây ngốc quan sát viên đá xanh, rồi lại nhìn người đàn ông đang nắm tay mình. Tuy đã đạt được điều bản thân muốn, nhân ngư lại không phản ứng gì. Bởi lẽ sau khoảng thời gian bị cầm tù, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có người đối tốt với mình.

"Em thích cái này lắm hả?"

Gỡ sợi dây ra, Takeru ngắm viên đá xanh một hồi. Thứ gì đó giống nỗi buồn phảng phất trong đôi mắt anh. Vẻ trầm lặng, suy tư ấy nhanh chóng trôi mất vì tiếng nước dội xối xả.

Người cá nhổm lên, ôm lấy cánh tay Takeru. Chiếc đuôi lấp lánh vẫy qua vẫy lại khiến hồ nước nổi gợn sóng, nước bắn lên um tùm. Điệu bộ trông giống con cún đang chờ được tặng quà.

Ai nói con nhỏ này giống cá chết liền...

Takeru thầm nghĩ.

Sinh vật này có vẻ như rất quan tâm đến dây chuyền của anh, cụ thể là viên ngọc lam. Tuy không phải hàng hiệu đắt đỏ, nhưng lại chẳng có gì thay thế được. Bởi lẽ, nó là tài sản duy nhất của Takeru kể từ biến cố tám năm trước...

Lúc ấy, anh tỉnh lại trong khu chợ đổ nát, hoang tàn. Dưới màn mưa dày đặc tát mạnh vào cơ thể đầy thương tích, Takeru lang thang khắp nơi với cái đầu trống rỗng. Không kí ức, không người thân và không có nơi để về. Chỉ có sợi dây chuyền gắn viên Sapphire là hy vọng, manh mối duy nhất để anh tiếp tục bước đi.

Đắn đo một hồi, Takeru đành cam chịu đưa dây chuyền Sapphire cho nhân ngư, nghiêm túc dặn dò:

"Cho em mượn một lát thôi đấy!"

Nhận được món đồ, người cá trân trọng ôm vào lồng ngực. Đôi mắt cô nhắm lại, gương mặt ngây ngô lập tức trở nên tập trung hết mức. Ngay sau đó, những vệt sáng xanh lam pha ánh tím, lấp lánh như kim tuyến tuồn ra từ các kẽ ngón tay xám xịt. Dường như nhân ngư đang cố thi triển một cái gì đó thông qua viên đá.

"Ê cá... hình như..."

Takeru sững sờ, cặp mắt xanh mở to trước những gì đang diễn ra.

Làn bụi xanh lấp lánh từ viên Sapphire quét qua chuỗi ngọc trai. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những viên ngọc nhuốm sắc đen u tối chuyển sang xám, rồi hoàn toàn nhường lại chỗ cho màu trắng ngà.

"Mấy viên đen biến thành trắng rồi kìa!"

Takeru kinh ngạc, vội cầm chuỗi ngọc trai lên xem. Anh thực sự không hiểu nổi cục đá xanh của mình sao lại "thanh tẩy" được ngọc trai.

Không chỉ dừng lại ở đó, đuôi cá còn phát sáng, khiến cả hồ bơi bừng lên ánh hào quang đa sắc đầy mê hoặc. Các lớp vảy phai dần theo từng đường bụi xanh quét qua, phần da hồng hào bên dưới nhanh chóng lộ diện. Chưa hết, lớp vảy dần dần hoà tan vào nước. Dưới lớp vỏ trong veo như giọt sương, một đôi chân thon dài hiện ra...

"Đuôi của em—"

"Takeru, mở cửa!"

Tiếng gọi khàn khàn vang lên từ bên ngoài khiến Takeru giật mình, bàn tay vô thức xiết lại. Chuỗi ngọc trai anh đang cầm cứ vậy mà vỡ nát, hóa thành bột mịn.

"Lão già?" Takeru khẽ rùng mình, quay đầu về hướng âm thanh phát ra.

Không chút do dự, Takeru lấy lại sợi dây chuyền trong sự ngỡ ngàng của người cá. Cùng với đó, đôi chân vừa xuất hiện đã trở lại hình dạng đuôi cá. Nhân ngư tròn xoe con mắt, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Xin lỗi em, lúc khác chúng ta thử lại được không? Bây giờ tôi phải lấy lại dây chuyền rồi. Còn chuỗi ngọc trai, tôi sẽ đền cho em sau."

Takeru đặt tay lên đầu nhân ngư rồi vuốt vuốt nhẹ, đẩy lùi nỗi hoang mang trên gương mặt cô. Thực ra anh mới là người đang hoảng loạn, cần được xoa dịu hơn bất kì ai. Gương mặt điển trai tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán dù điều hoà đang mở.

"Không muốn bị bế đi mổ thịt thì phải giữ im lặng nhé, ở yên trong đây, hiểu chưa?"

Dứt lời, Takeru vội rời khỏi phòng tắm và búng tay một cái. Lớp rèm được dệt từ các hạt ánh sáng hiện ra, che khuất mọi thứ trong phòng tắm. Không chỉ vậy, bề mặt rèm còn trình chiếu video khung cảnh mùa xuân, ngập tràn sắc hồng ngọt.

Chắc sẽ ổn thôi.

Takeru hít một hơi thật sâu. Giọng người vừa gọi cửa chẳng xa lạ gì đối với anh. Đến đây vào giờ này thì cũng thật là trùng hợp, chắc hẳn "lão" đã đánh hơi được sự tình.

Sẽ không sao đâu... nhỉ?

Vừa mở cửa ra thì một dáng dấp cao, hơi gầy, tay đang cầm máy tính bảng hiện ngay trong mắt Takeru. Tuy nhiên, người đàn ông kia chỉ cao 1m80, thấp hơn anh 9 centimet. Bộ vest đen lịch lãm, may đo tỉ mỉ đã bù thêm sự phong độ cho lão. Trong khi đó, Takeru lại đang mặc áo phông và quần đùi, thậm chí còn bị ướt từ bụng đến chân. Tổng thể trông luộm thuộm, vô cùng khó coi.

"Sao ông lại tới đây giờ này? Có việc gì à?" Takeru che cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài.

"Món đồ đó đâu?"

Giọng lão khàn đục như lớp mây mù, mắt phải in những vết chân chim hằn sâu như rễ cây bám vào đất. Ánh đèn trắng rọi xuống mái tóc xanh dương nhạt, tô đậm vẻ lãnh đạm của người đàn ông đã năm mươi tư. Nửa khuôn mặt bên phải đầy những nếp nhăn, trong khi nửa trái lại trơn láng như thiếu niên đôi mươi. Có lẽ những mảnh kim loại hằn sâu quanh mắt trái đã giúp ông ta có diện mạo nửa nạc, nửa mỡ như vậy.

''Nó đâu?"

Câu hỏi lặp lại nhưng ngắn gọn hơn trước. Dù lời lẽ không hề gay gắt, nhưng lại khiến tâm trí Takeru quay cuồng, chẳng khác nào áp tai vào máy xay lúa. Khí thế nghiêm nghị, áp bức từ lão già khiến anh vô thức lùi lại một bước. Trên đời này, chỉ duy nhất một người khiến Takeru dè chừng đến vậy – Thủ tướng đương nhiệm, Maeda Mikami.

"À... đây!" Takeru chìa tay ra.

Từ trong tay Takeru, một chiếc hộp nhỏ hiện ra– là thứ anh đã mua lại từ chỗ Madden. Chiếc hộp gỗ cũ kĩ, không có khóa nhưng lại chẳng thể mở ra. Bề mặt hộp khắc hoa văn về mặt trời, các vì sao trông vừa đẹp mắt lại vừa toát lên vẻ bí ẩn khó lường.

"Bên trong là gì thế? Ông đừng nói nó là đồ rơi rớt từ U—"

"Phải thì sao?" Maeda ngắt lời. Dường như ông rất dị ứng với cái tên Takeru sắp nhắc đến, "Ta ngừng cử SIE giám sát con, không có nghĩa là ta đã cho phép con hỏi về thế giới đó."

Thấy ánh mắt Takeru trùng xuống, Maeda vẫn không hề nhượng bộ. Mỗi lời ông nói ra đều nặng nề như những cú đấm vô hình giáng vào tâm trí: "Mỗi lần nghĩ đến nó là con lại phân tâm, hiệu suất làm việc giảm đi rất nhiều. Bị điều chuyển đơn vị mà vẫn chưa rút ra gì à?"

"Chuyện đó chỉ là sự cố ngoài dự tính." Takeru hơi nghiến răng, bàn tay siết chặt lại.

Từ tận đáy lòng, anh không muốn bất kỳ ai nhắc đến chuyện đó– không chỉ vì thất bại ấy khiến anh bị điều từ Sreča 04 xuống Sreča 32, mà đó còn là một nỗi đau nhức nhối, sự dằn vặt bám chặt trong tâm trí suốt thời gian qua. Từng câu, từng chữ của Maeda đều cố ý dồn Takeru vào chân tường. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, anh bức xúc nhìn thẳng vào mắt lão già:

"Ông đừng quên, nhiệm vụ đó thất bại... ông cũng có một phần trách nhiệm. Đừng tưởng đổ hết lên đầu tôi rồi muốn nói gì thì nói."

"Nhóc con, chú ý từ ngữ." Maeda nghiêm nghị cảnh cáo.

Ông đã dạy dỗ thằng bé này gần như tất cả mọi thứ, từ kỹ năng chiến đấu đến hành xử, nhưng chưa bao giờ dạy nó lối ăn nói ngông cuồng với người đã nuôi nấng mình. Nhưng cũng chẳng trách được, ngay cả khi là Vetalaxiem - những dị nhân với sức chịu đựng thể xác, tinh thần vượt trội cũng có thời kỳ bốc đồng. Maeda đã dùng đủ mọi cách để kiềm chế và kiểm soát Takeru từ thuở thiếu niên. Tuy giờ anh đã 18 tuổi, cái mốc của sự trưởng thành thì vẫn phải nằm trong xiềng xích của cha nuôi. Việc đột ngột lên cơn nổi loạn, phá hại cũng chưa có gì đáng ngạc nhiên. Maeda hiểu điều đó nhưng không có ý định buông lỏng.

Dù mạnh mẽ đến đâu thì vẫn còn là một tác phẩm chưa hoàn thiện, cần phải được rà soát ở mọi phương diện.

Cầm lấy chiếc hộp trong tay Takeru, đôi mắt cam đỏ của Maeda trầm ngâm, suy tư một hồi. Ngón tay chai sạn khẽ lướt qua những hoa văn tinh xảo khắc trên bề mặt hộp.

"Đây là điều kiện cuối cùng... ta đã thu thập đủ các mảnh ghép..." Ông dừng lại, nhìn thẳng vào Takeru, sự toan tính dịu đi vài phần, "Khi tất cả hoàn thiện, ta sẽ cho con biết những điều con luôn tìm kiếm. Nhưng trước hết thì... Dọn rác đi!"

Lão nói xong thì ném máy tính bảng của mình cho Takeru. Đón lấy máy, anh chớp mắt tò mò không biết "rác" cần dọn là gì. Màn hình đang hiện hồ sơ về một chàng trai, những đặc điểm nhận diện nhanh chóng lọt vào đầu Takeru: Gương mặt thô gầy, làn da rám nắng, nụ cười kênh kiệu toát lên vẻ tự tin. Mái tóc xơ xác nâu đất, cặp mắt lồi màu mật ong. Ngay dưới ảnh chân dung là cái tên quen thuộc - "Madden Blanschetta".

Đúng là cái tính của Madden khiến người ta dễ mất thiện cảm, nhưng tới mức bị Maeda Mikami đích thân ra lệnh loại bỏ thì Takeru chưa nghĩ đến. Huống hồ cậu ta còn là đối tác lâu năm, lão già kia cứ vậy mà qua cầu rút ván ư?

"Vụ này cần thiết à? Dù gì Madden cũng đã—"

"Diệt trừ sớm tránh hậu hoạ." Maeda ngắt lời, giọng trầm xuống, "Hợp tác lâu đến vậy rồi, kiểu gì thằng nhóc đó cũng nắm trong tay vài thứ của SGS, sớm muộn gì sẽ lộ ra thôi!"

Nghe vậy Takeru chỉ nhún vai, chẳng bận tâm chút nào:

"À, chuyện vặt vãnh về thông tin thôi mà, chỉ cần ông muốn thì tôi xoá là được."

Anh đã quá quen với những nhiệm vụ như xóa hoặc thu hồi các thông tin bị đánh cắp. Mấy vụ rò rỉ dữ liệu như này chỉ cần một chút thời gian là Takeru xử lý xong, thậm chí đưa cho Bacon giải quyết cũng được.

"Nói đến vậy... tức là con vẫn chưa biết gì?'' Maeda khó chịu trước thái độ của đứa con mình dày công đào tạo. Ông ném cái liếc sắc lẻm như dao về phía Takeru: ''Con càng ngày càng vô tâm với tình hình của SGS đấy."

Dứt lời, Maeda chuyển màn hình máy tính bảng sang một thư mục khác. Trong thư mục có một tệp tin nén với tên "16072126". Con số này vừa xuất hiện đã khiến mắt Takeru khẽ giật nhẹ, cảm giác bất an bỗng len lỏi trong lòng anh.

Khi tệp tin được giải nén, hàng loạt bức ảnh lần lượt nhảy ra. Takeru vội vã kiểm tra, mắt dán chặt vào màn hình. Vừa nhận ra nội dung, toàn thân anh cứng đờ như hóa đá. Bàn tay run rẩy nhưng vẫn cố lướt qua từng tấm ảnh. Mỗi tấm như một nhát dao cứa sâu vào tim, đôi mắt xanh trống rỗng không dám tin vào những gì mình xem.

"Cái... " Họng Takeru nghẹn lại.

Tệp tin chứa loạt ảnh về một phòng sưu tập tiêu bản. Chẳng có gì đáng nói nếu không phải tiêu bản con người. Ba tấm da lớn đã lột gọn và xử lý sạch sẽ, treo trên móc như đồ bán ở chợ. Từng mảng da được khâu lại một cách thô bạo, phản chiếu ánh sáng vàng mờ từ đèn điện. Ngoài ra, có ba bộ tóc màu trắng, tím sẫm và cam hồng đội lên cho ma nơ canh. Sự độc ác của hung thủ vẫn chưa dừng ở đó. Hắn khoét gắn nhãn cầu của người bị hại vào hình nhân, lần lượt là các cặp mắt màu hồng, xanh lá cây và cam.

Cách sắp xếp màu tóc và mắt cho ma nơ canh này khiến tim Takeru đập dồn dập như đang chạy bộ, hàng chân mày nhíu chặt lại.

Quan trọng hơn tất cả, mỗi tiêu bản còn đi kèm với một khẩu súng hoặc con dao— những món đồ mà các nạn nhân sở hữu khi còn sống. Takeru nhận ra tất cả, bởi trên mỗi vũ khí đều khắc biểu tượng của SGS cùng cái tên "Sreča 04".

''Không phải... cả ba đều hy sinh trong vụ nổ sao?'' Takeru trừng mắt nhìn Maeda, mong chờ một lời giải đáp. Nhưng anh chỉ nhận về một cái lắc đầu nặng nề.

Nỗi thất vọng như ngọn lửa bùng lên, trán Takeru nổi rõ từng đường gân, phẫn nộ hét lớn:

"Mấy thứ này là gì? Không phải ông đã cho người điều tra và công bố kết quả là do Vogelium phát nổ à?"

Ngày 16 tháng 07 năm 2126, đội đặc nhiệm Sreča 04 vong mạng trong vụ nổ tại trung tâm thương mại Lasta. Cả đội gồm bốn người, chỉ còn mình Takeru sống sót. Đội điều tra được Maeda cử đi đã điều tra suốt hai tuần, họ kết luận rằng thi thể ba người đồng đội của anh đã tiêu tan trong biển lửa. Người nhà của ba đặc vụ ấy đều được chính phủ Sashihara bồi thường một khoản lớn. Còn Akazaka Takeru bị điều chuyển công tác tới Sreča 32, không được can dự vào việc điều tra vì đó là nguyên tắc đảm bảo tính khách quan.

Rồi tới hôm nay, ngài Thủ tướng đáng kính đến đây, báo với anh chân tướng về cái chết của đồng đội.

"Đó chỉ là cách giảm bi thương cho người nhà của các đặc vụ thôi... và cho con nữa, lời nói dối thiện ý sẽ tốt hơn... so với công bố rằng thi hài Sreča 04 bị đem đi mổ xẻ, làm tiêu bản." Maeda dừng lại một chút, đôi mắt mệt mỏi nhìn xa xăm, "Đội điều tra chỉ mới dò ra sự thật cách đây không lâu, thằng nhãi Blanschetta giấu diếm mọi thứ rất kĩ."

Các bức ảnh chụp cho thấy nơi cất tiêu bản rất ẩm thấp, có các bức tường đá dày phủ đầy rêu xanh. Nước ngầm rỉ ra từ các khe hở, nhỏ giọt xuống nền đất tạo nên những vũng lầy lội. Có lẽ đó là một căn phòng dưới lòng đất, được Madden xây dựng nhằm thỏa mãn thú vui sưu tầm cơ thể Vetalaxiem.

"Xong vụ này thì con phải quan tâm đến Sapientios hơn, con bỏ bê nó lâu quá rồi đấy, lo mà quay về quản lý cho tốt đi." Madea chốt lại vấn đề.

Sapientios là tập đoàn công nghiệp, cũng là tập đoàn công nghệ đa quốc gia đứng thứ tư trên thế giới. Dưới sự dẫn dắt của Akazaka Sayaka, Sapientios đã liên kết chặt chẽ với Bộ Quốc phòng Sashihara. Nó không chỉ phát triển mạnh mẽ về thiết bị điện tử tiêu dùng mà còn vươn xa trong lĩnh vực vũ khí quân sự suốt gần ba thập kỷ. Tuy nhiên, biến cố Exáleipsi cùng vụ hỏa hoạn kinh hoàng tại núi Nebbia chín năm trước đã làm thay đổi mọi thứ. Tất cả Vetalaxiem hạng A trở lên đều biến mất, bao gồm cả Sayaka.

Lợi dụng tình hình hỗn loạn ấy, gia tộc Matsudaira, phía thông gia với Akazaka đã lên kế hoạch chiếm đoạt Sapientios. Do tình hình nguy cấp, Maeda không còn lựa chọn nào khác ngoài... Takeru, tộc nhân cuối cùng còn sống sót. Và lựa chọn ấy đang khiến ông đầu đau như búa bổ.

"Đừng để ta thấy bất kỳ báo cáo tài chính xấu nào vào tháng sau. Từ lúc Sreča 04 tan tành thì con ném hết tất cả cho Bacon quản lý. Nếu hội đồng biết được lâu nay điều hành công ty là một AI, thì họ sẽ nghĩ gì về con, trưởng tộc Akazaka, Akazaka Takeru?"

Maeda đã làm giấy tờ biến Takeru thành con nuôi của Sayaka, trao cho cậu quyền thừa kế danh chính ngôn thuận. Cứ vậy, lưỡi hái của đảo Sashihara được giao cho một đứa trẻ 11 tuổi. Ông nuôi dạy thằng nhóc cẩn thận, vậy mà chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, nó lại lì cái mặt ra như ổ bánh mì. Thật là không ra thể thống gì.

"Cũng không chỉ có mỗi Bacon mà..." Takeru lẩm nhẩm. Thực ra anh vẫn để lại một chút "tâm tư" ở Sapientios chứ không phải vứt hết cho Bacon kiểm soát.

Maeda nhướng mày, sắc mặt càng lúc càng khó coi: "Ta biết, nhưng cái ta cần là bản chính nghiêm túc làm việc, không phải cái phân thân sơ hở tí là tan biến."

Không chỉ mỗi Takeru đang đứng trước mặt ông, ngoài kia còn vô số phân thân sống trong những thân phận khác nhau. Để trở thành một vũ khí hoàn hảo, Takeru cần phải học và làm đủ thứ để Maeda hài lòng. Và thuật phân thân là yêu cầu tối thiểu để thi hành mong muốn ấy.

"Tôi biết rồi. Nếu đã hết chuyện để nói thì ông về đi."

Maeda chưa có ý định rời đi ngay. Ông hơi nghiêng mình, nhìn vào trong phòng một lượt. Đồ đạc bố trí rất ngăn nắp, sạch sẽ và cũng chẳng còn ai khác. Tấm rèm bắt mắt che kín phòng tắm khiến ánh nhìn của Maeda chững lại một chút, nhưng ông không để tâm quá lâu. Bởi lẽ đã có thứ khác thu hút sự chú ý của ông.

"Mà... con có khách à? Ta nhớ đây đâu phải phòng của con? Đúng chứ?"

"Đúng, đây không phải phòng của tôi. Tôi chỉ đang dọn dẹp thôi, lâu rồi mới về nhà nên tranh thủ." Takeru cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại khẽ giật nhẹ.

Trước khi Maeda đến, anh đã cẩn thận sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, đảm bảo không có gì bất thường... trừ chiếc áo thun nữ thêu họa tiết con cún vàng vắt trên ghế. Anh vốn định để cho nhân ngư mặc chiếc áo đó, nhưng rồi lại quên đem vào phòng tắm.

"Ồ? Dọn nhanh lên nhé, cũng không còn sớm sủa gì nữa. Kích cỡ cái áo kia cũng bé quá rồi, con đừng cố mặc vào, nhớ dọn luôn đi!" Maeda nhếch môi cười. Bàn tay thô ráp của ông vỗ vỗ vào má Takeru hai cái, mắt hơi nheo lại: "Che giấu cảm xúc vẫn còn non lắm. Kết thúc cái vụ hát hò kia ngay cho ta, chuyển hướng qua diễn xuất đi. Nào đạt được một trong bốn giải hàn lâm thì ta sẽ cho con một manh mối về... cách đến Utherworld."

Maeda quay lưng rời đi. Nhưng mới bước được một bước, ông dừng lại dặn dò thêm:

"Mà, ta không cấm con yêu đương, muốn bắt cá nhiều tay ta cũng không quản. Miễn sao đừng vượt ranh giới, không thì chúa trời cũng chẳng cứu được cái mạng của con đâu."

"Cứ lo thừa, làm như ai cũng lăng nhăng như ông không bằng." Takeru hừ một tiếng chán chường.

Lần nào cũng vậy, mỗi lần gặp là phải nghe đi nghe lại vấn đề ấy. Cho dù lão không nhắc thì anh cũng tự giác tuân thủ. Một kẻ tối ngày chỉ có công việc như Takeru,lấy đâu ra thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Vị khách của con cũng thật là có phước." Maeda cảm thán một câu rồi cũng chịu rời đi hẳn.

Rõ ràng ông ta thừa biết có người khác trong phòng, cũng hiểu luôn đó là phụ nữ. Nhưng thay vì thẳng thừng vạch trần hoặc nổi cơn thịnh nộ với anh, Maeda lại lơ đi như chưa hay biết gì. Quả thực Takeru không thể hiểu được lão già đang suy tính điều gì.

Đột nhiên, giọng của Bacon vang lên thông qua loa ẩn trong tường nhà:

"Ông chủ, tôi rất tiếc vì đã không cản được ngài Maeda, tôi xi—"

"Bacon, tìm vị trí đi." Takeru lạnh lùng ra lệnh.

Sắc mặt anh tối sầm lại. Bàn tay siết chặt run lên, tưởng chừng như có thể trút hết tất cả vào bức tường bất kỳ lúc nào. Takeru nào có tâm trí để nghĩ đến chuyện Maeda ghé thăm. Trong lòng anh chỉ loanh quanh về những tấm ảnh chụp và... cái cảm giác đau nhói, tội lỗi ập đến như ngàn cây kim cắm vào cơ thể. Vào cái ngày định mệnh ấy, nếu Takeru bỏ qua mệnh lệnh của cấp trên, chỉ cần anh có mặt ở đó thì ba người đồng đội kia đã không bỏ mạng...

Không chỉ vậy, thi hài của cả ba còn phải chịu đựng dày vò, trở thành tiêu bản cho người ta tiêu khiển.

"Ngài muốn đến đó thanh lý nợ ngay bây giờ luôn ư?"

Với vai trò là AI quản gia, Bacon đã nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện giữa chủ nhân và ngài thủ tướng. Nó lập tức truy cập vào hệ thống vệ tinh để dò vị trí người mà Takeru cần. Tuy nhiên, Bacon vẫn không quên nhắc nhở: ''Vậy, buổi biểu diễn ở Alivero Dome thì sao hả sếp?"

"Xong việc tao sẽ đến Alivero luôn, sẽ kịp giờ thôi. À, mày gửi mail cho quản lý của tao đi, chọn từ ngữ cho phù hợp."

"Gửi mail... ngài làm theo định hướng của ngài Maeda luôn ư?"

''Ừ." Takeru gật đầu.

Maeda đã yêu cầu chấm dứt công việc thần tượng, ca hát thì anh buộc phải chấp hành ngay. Lão tới tận nơi để ra chỉ thị, đương nhiên sẽ không cho Takeru thời gian cân nhắc. Hoặc là thi hành mệnh lệnh ngay lập tức, hoặc là lão sẽ đích thân ra tay. Người ép anh dấn thân vào cái nghề này là Maeda, rồi hôm nay cũng là lão bắt anh giải nghệ. Đúng là càng già thì càng khó chiều.

Một thần tượng rời nhóm nhạc, chuyển hướng sang làm diễn viên chưa hẳn đã xấu. Đi trên con đường nghệ sĩ thực thụ là một chuyện đáng mừng. Miễn sao lí do rời nhóm không phải do dính scandal tình ái, hoặc vấn đề về đạo đức và pháp luật, đa phần người hâm mộ sẽ không gây ra gió tanh mưa máu. Tất nhiên sẽ có một bộ phận quay lưng lại với thần tượng, nhưng không đáng bận tâm.

"Đã tìm thấy Madden Blanschetta... Madden chưa rời Ecstralía đâu thưa ngài, hắn đang tạm nghỉ tại khách sạn Pasifik 98."

~~~~~~~~~~OvO~~~~~~~~~~~~~

Tại căn phòng sang trọng nằm ở tầng 163 của khách sạn Pasifik 98, một chàng trai trẻ thong dong ngồi trên ghế bành xem tivi. Chương trình đang phát sóng bài hát "Brats" do nhóm nhạc nam Fortis thể hiện. Giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng văng vẳng khắp phòng. Tới phân đoạn hát của một thành viên tóc trắng, đôi mắt lồi như mắt ếch của chàng trai híp lại. Nụ cười toe toét hiện trên môi hắn, đầu ngón tay vân vê sợi tóc đen một cách say mê, thích thú.

"Sớm muộn gì mấy thứ đó cũng sẽ là của tôi thôi..." Madden lẩm nhẩm.

Trong đầu gã không thể ngừng vẽ ra ảo tưởng về viễn cảnh được nắm trọn bộ tóc đen nhánh, nhét cặp mắt xanh biển vào lọ chứa. Chỉ mới nghĩ tới đó, sự khoan khoái, hưng phấn đã chạy khắp các dây thần kinh của Madden.

Đột nhiên, những tiếng "tinh tinh" ngân nga reo lên, phá tan khoảnh khắc thư giãn ngắn ngủi của hắn.

Madden tóm lấy chiếc điện thoại đang rung nhẹ, cái mặt nhăn lại như khỉ đột. Còn chưa tới năm giờ sáng, là kẻ rảnh hơi chết tiệt nào dám gọi đến làm phiền chứ? Tuy nhiên, cái liếc gay gắt của Madden dịu hẳn xuống khi thấy tên người gọi đến— "Cha".

Hắn cầm điện thoại rồi đi đến bên ban công. Từ đây có thể thấy toàn cảnh thành phố Sédineï còn đang say ngủ, những toà nhà cao sừng sững và bến cảng ẩn mình trong làn sương mỏng. Nơi Madden đang ở là Ecstralía, đất nước cách xa cha hắn cả nửa vòng tinh cầu. Do dự một hồi Madden bắt máy, tựa mình vào thanh chắn và cất lời:

"Bố gọi vào giờ này thì chắc là có việc quan trọng nào hả?"

"Chúc mừng sinh nhật con, Maddy." Đầu dây bên kia đáp.

"Ồ..." Madden ngây ra, đồng tử co lại. Chưa một khắc nào hắn để ý rằng một ngày sẽ có sự kiện gì, dẫu cho hằng năm bố đều gọi điện chúc mừng sinh nhật. Phụ huynh đã có lòng thì hắn cũng đành đón nhận: "Con cảm ơn bố."

Tuy Madden đã cố nâng giọng cao lên, tỏ ra vui vẻ nhưng cha hắn vẫn chất vấn:

"Đừng nói với ta là con không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình nhé? Con vô tâm với bản thân như vậy, làm sao ta yên tâm để con ra ngoài bươn chải được!"

Năm nay chủ tịch của Công ty truyền thông Mak'efi, Ettore Blanschetta đã ngoài sáu mươi. Ở độ tuổi này, hầu hết mọi người đang an hưởng cuộc sống bình yên, vui vẻ. Ấy vậy, mỗi ngày ông phải quay cuồng với công việc ở Mak'efi, chưa thể bàn giao lại cho Madden. Đứa con trai ngỗ nghịch, ham mê cái thú lang bạt khiến nỗi ưu phiền trong lòng Ettore khó mà nguôi ngoai.

"Đâu có! Con nhớ mà!" Madden vội vàng phủ nhận, nói dối mà sắc mặt vẫn tươi như hoa. Ngay sau đó hắn liền bĩu môi càm ràm: "Tại bố gọi điện đúng giờ thiêng, não con làm sao chạy nổi. Mà sinh nhật chỉ là việc nhỏ, cứ phải dậy sớm chúc thì nhọc lắm. Năm sau bố cứ ngủ đến chiều, lúc nào dậy rồi chúc cũng chẳng sao cả."

Nghe vậy thì đầu dây bên kia lặng đi một hồi. Ettore đã không còn ngạc nhiên với sự vô tâm của con mình. Chỉ là mỗi lần như vậy tim ông lại nhói lên, không biết phải làm gì để thay đổi tình hình.

"Bay nhảy khắp nơi như thế... có khiến con vui hơn không?"

"Có ạ." Madden mím môi, hướng ánh mắt nhìn đường phố vắng tanh, "Đôi khi hơi trầy trật chút nhưng tuyệt lắm."

Những năm qua hắn đã quen với cách sống nay đây mai đó, không thích ngồi im trên ghế như cha mình. Nhưng Madden chẳng thể phủ nhận rằng bản thân đi tới đâu là gây rắc rối tùm lum đến đó, cuối cùng lại phải gọi cầu cứu phụ huynh. Ngoài ra, Ettore vốn là một người dễ mềm lòng, chưa bao giờ từ chối thỉnh cầu nào của hắn. Nhiều lần như vậy khiến Madden đã sớm chẳng kiêng dè điều gì.

"Hay là con về Mograny đi, nhà chúng ta không thiếu việc để làm. Ta không muốn con..."

"Bố! Chuyện này... con không đáp ứng được." Madden dứt khoát từ chối.

Biết cái tính ương bướng, khó bảo của con trai đã không thể chữa nổi, Ettore chẳng còn hơi sức để nổi nóng. Ông hạ giọng xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo:

"Ta biết con hận ta, không muốn gặp ta, không muốn về nhà... Con về đi, ta sẽ trao lại toàn bộ mọi thứ cho con, còn ta sẽ đi đến một nơi thật xa để con không chướng mắt."

Biết rõ đầu óc cha mình khá khùng, kiểu gì cũng làm ra mấy chuyện ngốc nghếch, Madden vội la toáng lên:

"Không phải! Con không muốn về là vì—"

Hắn chưa kịp tỏ hết lòng mình thì điện thoại đã rớt khỏi tay. Cũng ngay lúc ấy, một thứ gì đó trông như mớ tóc bay vèo xuống sàn gạch. Cùng với đó là máu văng tung tóe, quét một vệt dài trên cửa kính. Madden quỳ gục xuống nền gạch, biểu cảm trên mặt từ ngỡ ngàng chuyển dần sang kinh hãi. Mắt hắn trợn trừng, lộ rõ các tia máu đỏ như chỉ cần rung nhẹ cái là rớt ra ngoài.

Không thấy con trai trả lời mình, lại thêm tiếng động lạ, Ettore hốt hoảng hét lớn:

"Maddy! Maddy! Có chuyện gì xảy ra thế? Ma—"

"Phòng 2208, khách sạn Pasifik 98." Giọng nam vô cảm, xa lạ đáp. Nhiêu đó vẫn chưa đủ, tiếng nói như lời chào từ ma quỷ bồi thêm một câu nữa: "Ông có thể đến để nhận xác con mình."

Làm thủ tục xong thì chàng trai tóc đen liền ngắt máy, tiện tay vứt điện thoại vào xó xỉnh nào đó. Để mặc cha người ta lo lắng, gọi tên con trong vô vọng thì khá bất lịch sự. Do vậy Takeru đành để lại địa chỉ cho Ettore biết mà tới hội ngộ với Madden.

"Chỉ giết mày thôi là quá nhân từ rồi. Nếu không phải do ý của lão già, tao sẽ cho mày trải nghiệm niềm vui... nhiều hơn những gì mày đã làm với họ." Takeru nghiến răng, tắt lưỡi kiếm ánh sáng và cất phần chuôi vào túi áo. Cặp mắt xanh cẩn thận quét qua tác phẩm mình đã quẹt ra.

Không khí ngập tràn mùi tanh tưởi và ngột ngạt. Đầu Madden bị cắt bay một phần từ đỉnh đến nửa trên trán. Não bộ phơi bày trước mắt Takeru, trông như hoa hồng nở rộ trong tô súp nóng hổi. Máu tươi chầm chậm tràn xuống, ôm lấy gương mặt đang còn in rõ nỗi kinh hoàng, bỡ ngỡ. Đôi mắt màu mật ong vẫn cố chấp nhìn về cái điện thoại nằm chơ vơ trên sàn. Nhưng ánh mắt ấy đã không còn chút tia sáng nào, chỉ còn sự trống rỗng vô tận.

Có bị dắt đến chỗ diêm vương thì chắc Madden Blanschetta vẫn chưa hiểu tại sao mình chết. Có gã cô hồn bất thình lình xuất hiện sau lưng, cầm kiếm dứt khoát chém bay cả một mảng đầu của mình, làm sao hắn kịp phản ứng được?

Để xuất hiện ở đây không quá khó vì Takeru có thuật dịch chuyển. Trước đó, anh chỉ cần tìm số phòng Madden thông qua hack dữ liệu máy tính lễ tân là xong. Mặt khác là vì tên đốn mạt kia không chuẩn bị đội vệ sĩ riêng, hắn đã quá quen với việc hưởng thụ cảm giác thoải mái, hất mặt lên trời chẳng lo sợ gì. Sống lâu cùng thói quen ấy khiến Madden mất đi sự nhạy bén, bỏ qua đề phòng vạn nhất.

Bất chợt, chiếc đồng hồ của Takeru vang lên một giọng máy móc:

"Thưa ngài, tôi nghĩ ngài nên bỏ qua chuyện biểu diễn ở Alivero Dome. Ngài đã không ngủ ba ngày rồi."

"Không sao đâu Tiramisu, tao ổn. Cứ theo kế hoạch cũ mà làm." Takeru đáp rồi nhìn ra ngoài ban công. Vài vệt sáng đã ngoi lên ở đường chân trời, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu.