Reefairn là một vùng đất màu mỡ và giàu nguồn tài nguyên, nó nằm phía dưới Thiên Đường khoảng vài tầng mây. Trước kia nó vốn không có bất kỳ một sự sống nào, những người dân nơi đây khi xưa từng sống ở một khu vực phía Bắc nơi này. Nhưng thật đáng tiếc khi nó lại trở thành địa điểm xảy ra cuộc Đại hỗn chiến đầy đẫm máu và đau thương.
Trafar, một hổ nhân vương trẻ tuổi trị vì vùng đất ấy đã góp công lớn cho cuộc chiến. Các vị thần tối cao quyết định trao cho Ngài một chức vị cao quý trên Thiên Đường. Nhưng vị vua ấy đã quả quyết từ chối, thay vào đó là cho những con dân của Ngài một nơi mới để sinh sống và lập nghiệp, không bao giờ để họ phải rơi vào vòng xoáy của chiến tranh nữa.
Kể từ đó trở đi, nhờ sự ban phước của Đấng Tối Cao cùng sự cần cù và góp sức của người dân mà từ một mảnh đất cằn cỗi nay đã trở thành một đế chế phồn vinh, giàu sức sống của hầu hết những người tộc Thú Nhân và một số người chủng tộc khác du nhập vào.
Nhưng không phải vì thế mà đế chế này sẽ hoàn toàn nghiêng mình về cán cân phía Thiên Đường. Trafar có cách để giữ được quan hệ chặt chẽ với phe Địa Ngục mà không làm mất lòng tin bên thứ ba và ngược lại. Đó là một quyết định sáng suốt và có tính ảnh hưởng lớn đến sự tồn vong của đế chế, theo các bậc bô lão nhận xét...
Lại là câu chuyện đó, Vyarna thở dài một cách mệt nhọc. Cô đã nghe nó quá nhiều lần rồi, mà những lần đó lại trùng với những lúc cô đến nhà Jaenros. Cô bạn nai ấy lúc nào cũng luyên thuyên về chuyện đó cho mấy đứa nhỏ nghe. Điều đó lặp lại nhiều đến mức cô còn nghĩ rằng Jaenros đang châm chọc cô vậy.
" Và đó chính là câu chuyện xảy ra ba mươi năm về trước." Jaenros nói, cuối cùng cũng xong rồi, Vyarna đứng dậy ưỡn lưng sau một hồi phải ngồi lâu một chỗ. "Các em phải biết ơn Ngài và các vị thần, những người đã cho chúng ta một cuộc sống ấm no và bình yên ngày nay. Thế mấy đứa có câu hỏi gì không?"
Một loạt các câu hỏi được đưa ra, hầu hết tất cả đều là về vị vua của họ. Bọn trẻ đều thể hiện rõ sự tôn kính và hâm phục của mình tới Ngài. Có một số khác thì tự hỏi cuộc Đại hỗn chiến ấy là gì. Chính Vyarna cũng không biết, các vị tiền bối ít khi nói về nó, hay đúng hơn là không muốn nói đến. Hầu hết đều cho rằng đó là cuộc chiến giữa Thiên Đường và Địa Ngục.
Nhưng dù nó là gì đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy thật tốt khi không phải tham gia hay là sinh ra trong thời kỳ đó. Bởi cô đã nhìn thấy vô vàn các vết thương lớn từ các vị anh hùng đã tham gia trận chiến đó, nó sâu, rộng, nhìn rất ghê và còn để lại nhiều đi chứng nữa. Vyarna lắc nhẹ đầu như để quên đi những hình ảnh đó.
Bỗng có một đứa trẻ giơ tay lên, dõng dạc nói.
" Chị ơi! Liệu bọn em có thể gặp Ngài ấy không ạ?"
Lập tức cả đám bọn trẻ đều hưởng ứng theo. Jaenros ra hiệu cho bọn trẻ im lặng rồi từ tốn nói.
" Về việc đó thì các em hãy nói với chị miêu nữ xinh đẹp đang đứng ở góc đó. Chị ấy sẽ đáp ứng yêu cầu của các em." Chợt Jaenros cười ranh mãnh, cúi xuống thì thầm với lũ trẻ, "Chị ấy là cục cưng của Ngài ấy đấy."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vyarna. Một lần nữa, Jaenros lại chơi cô một lần nữa. Chẳng còn cách nào khác, dù có thấy tê tái cả người, cô vẫn sẵn sàng đón nhận. Cô làm cử chỉ như muốn bọn trẻ lại chỗ cô, thế là cả đám đổ xô đi tới. Vì cô nhớ tên của hầu hết những người dân trong xứ nên việc này cũng dễ dàng thôi.
Chẳng mấy chốc đã xong rồi. Lũ trẻ cảm ơn Vyarna, chào tạm biệt rồi ra về. Trong túp lều nhỏ ấy chỉ còn mỗi hai người họ. Jaenros vỗ tay nồng nhiệt như là một lời khen ngợi cho sự nhẫn nại và lòng tốt của Vyarna.
" Cậu thật sự là một người hiếm có đấy. Tớ chưa từng gặp ai lại có thể đối tốt với bọn trẻ sau khi phải chờ đợi quá lâu. Cũng chẳng ai có thể nhớ được hết tên của bọn nó cả."
" Đừng ca tụng tớ nữa," Vyarna nói, trong lòng có phần xấu hổ, " đó chỉ là một việc bình thường thôi. Thế cậu đã làm xong chưa?"
" Tất nhiên là rồi!" Jaenros lấy trong túi áo ra một cuộn giấy cói rồi đưa cho Vyarna. Cô mở nó ra và mỉm cười đắc chí, đó là tấm bản đồ vẽ phía Tây đế chế Reefairn.
" Nhớ là đừng vượt qua ranh giới đấy nhé." Jaenros nhắc nhở, " Mấy người Goblin mà nhìn thấy cậu là không hay đâu."
" Tớ biết rồi. Thế thôi, chào nhé!" Cô vui vẻ cầm cuộn giấy rồi đi, nhưng lại bị Jaenros kéo tay lại.
" Cậu định đi bây giờ luôn sao? Nguy hiểm lắm đấy! Bây giờ đang là ban ngày, quân lính Goblin đang tập huấn ở gần đó đấy."
" Có sao đâu, tớ giỏi ẩn thân lắm. Nếu cậu lo cho tớ thì sao không đi cùng nhau cho vui."
" Thôi đi! Tớ thà ở nhà ngủ còn hơn là đi hái hoa hoè." Bỗng Jaenros cười gian, cô càng lúc càng tiến gần đến Vyarna. Cảm thấy rùng mình, cô lùi về phía sau nhưng lại đụng trúng tường lều.
" Không phải đã đến lúc cậu nên tìm cho mình một đấng nam nhi rồi hay sao? Cậu cũng đã mười lăm tuổi rồi." Jaenros nói, Vyarna nhìn cô đầy bất lực, đẩy nhẹ cô rồi nói.
" Khi nào cậu có thì tớ sẽ tìm."
" Tốt nhất là cậu nên tìm sớm đi trước khi chẳng còn một chàng trai nào tốt nữa đâu. Để tớ đề cử nhé : Thái tử Furwei xứ Namfor thì sao?"
" Không được!" Vyarna và một ai đó chùm mũ choàng ở ngoài kêu lên. Người đó bước vào và cởi mũ ra, để lộ một khuôn mặt điển trai rám nắng với ánh mắt sắc sảo, mái tóc xanh mượt. Thân hình anh ta toát lên một sự uy thế mà một ông vua vốn có. Nhìn thấy người đó, Vyarna vội đưa tay cầm cuộn giấy về phía sau.
" Tham kiến Đại thái tử!" Jaenros trịnh trọng nói.
" Chào em, Jaenros. Không cần phải dùng kính ngữ đâu, nhưng lần sau mong em đừng nói với Vy về mấy chuyện như thế. Còn Vy, anh tưởng em đang tập đấu kiếm."
" Em tập xong rồi" Cô lúng túng, " Còn anh thì sao, Hawlins?"
" À, anh chỉ đang tản bộ quanh đây, xem xem người dân thế nào thôi." Đột nhiên một cận vệ đi đến, thì thào với Hawlins. Sau khi nói xong, anh liền nói với vẻ nghiêm nghị.
" Vậy thôi, anh có công chuyện phải đi rồi. Mấy đứa cứ nói chuyện tiếp đi ha."
Sau khi bóng vị thái tử xứ Reefairn hoàn toàn khuất đi, Jaenros thốt lên.
" Ôi! Quả là một người đẹp trai và tốt bụng làm sao."
" Lại bắt đầu nữa rồi." Vyarna lẩm bẩm
" Giọng nói, tư thế ấy quả đúng là của một vị vua tương lai. Tớ còn biết rằng ngài ấy còn có khả năng lãnh đạo tài tình cùng sức mạnh phi thường nữa cơ. Phải không, Vy?"
" ... Ừ." Cô tự hỏi có nên gọi bản thân mình là ghen tị hay không. Cô không hề có ác cảm với anh trai mình, cũng như thừa nhận những điều mà Jaenros nói. Dù vậy, đôi lúc cô cảm thấy mình còn chẳng bằng một nửa của anh ấy. Sự mặc cảm bỗng dưng trỗi dậy, cô muốn kết thúc cuộc nói chuyện chẳng mấy hay ho này.
" Thôi, tớ cũng đi đây."
" Ờ, nhớ cẩn thận đấy nhé! Mà cậu vẫn chưa nói cho họ biết sao?"
"... Vẫn chưa đến lúc, Jen à. Nhưng có lẽ là không bao giờ."
Khi Vyarna rời khỏi túp lều nhỏ ấy, Jaenros dõi theo cô mà lắc đầu một cách buồn bã.
" Không được đâu, Vy à. Bởi cậu vốn là Nhị công chúa xứ Reefairn mà."