『 "D2" là tên của những quái vật tới từ không gian khác hoặc từ trên trời rơi xuống trái . Cách đây khoảng 1000 năm "D2" đã bắt đầu xuất hiện trên thế giới và tấn công con người, mỗi nơi chúng đi tới là máu chảy thành sông. Khi ấy hỏa lực của con người tiến triển rất mạnh mẽ nhưng vẫn không thể địch lại số lượng có chúng, công nghệ tiên tiến đối đầu với sức mạnh nguyên tố hay còn biết tới là "Ma Pháp" nó thật ngu xuẩn, chỉ nhưng kẻ mất não mới muốn đối đầu với thứ gọi là sức mạnh bá đạo đó, một thứ mà loài người chúng ta luôn nghĩ nó không tồn tại cho tới khi "D2" xuất hiện và mang cái thứ gọi là "Ma Pháp" ra đe dọa xâm lược loài người. 』
『Và, một kẻ hèn nhát hoặc gọi là người sáng suốt hèn nhát nhất lịch đã nghĩ đến việc tập hợp những người còn sống lại một nơi cùng nhau dựng một căn cứ cuối cùng để bảo vệ niềm hy vọng đời sau cho loài ngươi.! Chắc hẳn đó đã là biệt phá cuối cùng của họ, họ đã xây lên một tòa thành khổng lồ để bảo vệ bản thân, tưởng chỉ cần sống trong thành là không còn gì có thể đe dọa tới họ vậy mà "D2" vẫn có thể tìm ra và phá nát bức tường thành kiên cố ấy! Lại đổ máu! Lại chiến tranh phản kháng không hồi kết.』
『Thật vô nghĩa, đã quá hàng ấy thời gian mà chẳng có một "Vị Thần" hay "Anh Hùng" nào đáp xuống từ thiên đường để cứu rỗi nhân loại, cứ thế, 100-200-500 rồi đến 1000 năm con người trên thứ gọi là trái đất đã chẳng còn bao nhiêu, diệt tích sống thu hẹp lại theo thời gian "D2" xâm lược!』
『Để rồi nỗi sợ đám súc sinh ấy đã reo vào trong những người con người còn sống sót đó, họ chiến đấu để làm gì chứ, cái thứ sức mạnh đi lệch quỹ đạo, tư duy của loài người! Chúng đến xâm lược một cách tàn nhẫn và ra đi một cách đầy bí ẩn! 25 năm! Sống trong thời bình, cuộc chiến thế giới đã kết thúc được 25 năm, loài người thất bại trước sức mạnh quỷ dị ấy và không có cách phản công, có lẽ chúng đã để lại cho con người một hy vọng cuối cùng! 』
"Vậy lên các em, hãy học tập thật tốt phát triển bản thân trở lên mạnh mẽ để mở lại nền văn minh vốn có trước đây!"
Ngày đầu nhập học trên bục giảng là giảng viên của lớp tôi đang nói về lịch sử loài người, còn chúng tôi những học sinh ngày đầu vào học đang rất chán nản mà nằm dài ra chiếc bàn đá nhìn bán nguyệt.! Rất áp lực, bài thuyết giảng về lịch sử con người ai cũng biết, tôi chỉ biết một điều rằng bản thân tôi rất căm ghét "D2" vì chúng mà con người phải sống trong bức tường thành này, tôi rất ghét chúng"
Mả thôi bỏ đi em ấy còn đọc đi đọc lại và bây giờ còn chăm chú nghe giảng viên lải nhại được suốt như vậy khiến tôi cũng không còn cảm thấy khó chịu cho lắm.
"Roxy, chiều nay chúng ta ăn gì"
"Touka.....a, chúng ta đang trong giờ học đó, mau tróng quên việc ăn uống đi cho tớ, súp nhé"
"À...ừm..."
Việc đã chốt, hai đứa tôi sau giờ học đã chạy về để nấu bữa trưa yêu thích của cả hai. Em ấy trong chiếc tạp dề khiến tôi luôn mê đắm mà nhìn em ấy nấu.
"Để tớ giúp cậu"
Cũng phải trổ tài thôi không thể để em ấy nghĩ mình vô dụng được, ước gì giây phút này sẽ dừng lại mãi mãi, cả hai cùng nhau nấu ăn và nhìn nhau một cách đầy tình cảm, tôi rất thích.
"Để tớ làm cho, mẹ đã dậy con gái lên nấu ăn cho ngươi mình yêu nhất đó"
"T-Thật sao, Roxy!?"
"Thì tớ yêu Touka nhất mà"
Tôi muốn nghe câu này mỗi ngày, tôi muốn nghe em ấy nói "thích tôi" mỗi ngày.
Cứ thế thời gian tôi ở bên em trôi qua nhanh tróng, mới đó đã 4 năm, ngày sinh nhật thứ 16 của em tôi đã xin bố nuôi một khoản tiền để mua cho em ấy một chiếc đàn."Em ấy rất thích đàn!" người nhà Anosefor cũng gọi là "quý tộc" lên là ngày sinh nhật rất nhiều người tới chúc mừng. Bữa tiệc rất não nhiệt, ánh đèn vàng màu lắp ló qua khuôn mặt sinh đẹp của em khiến tôi càng mê đắm em ấy hơn cả trước " thật xinh đẹp " và cả tiếng chuông cũng rất to vào não nhiệt.
Tiếng chuông???!!! cảm giác được gì đó tôi vội hét lên với tất "Tiếng chuông, nó có phải là tiếng chuống cảnh báo không" tôi được sinh và sống trong thời bình lên chỉ biết tiếng chuông là điềm xấu là lúc "D2" tấn công, nhưng tại sao chúng lại tấn công, chẳng phải trong sách nói "D2" đã biến mất rồi ư.
"Không còn thời gian nữa ta đi thôi, Roxy!!"
"Roxy, mau lên"
Phải mất một lúc mọi ngươi mới tá hỏa mà chạy loạn lên, tôi đã bỏ lại mọi người và đưa em vào xâu khu rừng. Tôi là vậy chẳng gì quan trọng bằng em!.
"Cha và em chúng ta còn chưa đi mà"
"Không còn thời gian đâu bây giờ chúng ta phải tìm nơi chốn, chắc hẳn họ cũng không muốn chúng ta quay lại tìm chết!".
"Nhưng mà..."
"Đi thôi chúng ta cũng chẳng làm được gì, quay lại chỉ vuống chân họ thôi"
Khó lắm tôi mới kiềm chế ý địch quay lại nơi đó của em ấy, ngày vui thành ngày buồn thật nhảm nhí.
"Chết tiệt, mình thật vô dụng và không ra gì mà!"
Bỏ lại người đã đưa mình từ nơi ổ chuột về và nuôi dưỡng chăm sóc mình, thế vậy mà mình lại bỏ lại họ mà chạy giữ mạng. Giữ cả con gái của họ.
"Thật chẳng ra gì, tên vô dụng"
"HaHaHaHaHaHaHa"
Thật sảng khoái, bây giờ mang thức ăn về cho em ấy thôi, chắc là mình phải giữ em ấy ở lại trong rừng này với tên giả tạo rồi!
"Tất cả là vì an toàn của em ấy thôi"