Chereads / The Radiant Light - [Vietnamese Version] / Chapter 24 - Người bạn mới của Ami

Chapter 24 - Người bạn mới của Ami

Trong một cánh rừng, hai đứa trẻ nắm tay nhau vui đùa bao gồm 1 cậu bé và một cô bé.

 

Ami: ..... ..... ....... ... .....?

Cậu bé: Tôi không hiểu? (cậu vừa lắc đầu vừa trả lời)

Ami: ...... ! ....... ..... .

 

Ami nói với cậu điều gì đó và rồi lại dẫn cậu đi tới một ngôi nhà trong làng của cô.

 

Ami: Ông Rakam ơi!!! Ông có nhà không?

 

Từ bên trong một tiếng đáp lại vang lên.

 

Rakam: Chuyện gì đó, Ami?

Ami: Con có việc muốn nhờ ông.

 

Cánh cửa của căn phòng dần dần mở ra, một người đàn ông tộc Elf bước ra đứng trước mặt hai đứa trẻ. Ông ấy có chiều cao rơi vào khoảng 1m8, vẻ bề ngoài trông giống với một người đàn ông nhân loại chừng khoảng 30-40 tuổi, nhưng đối với tộc Elf thì có lẽ ông ấy đã vài trăm tuổi.

 

Rakam: Ôi Ami dễ thương. Con muốn nhờ ta chuyện gì? (ông ngồi xuống nhìn vào Ami mà hỏi)

Ami: Con muốn ông dùng phép thuật giúp cậu ấy hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, có được không? (khi cô nói, tay cô cũng chỉ về hướng của cậu bé)

Rakam: Cậu bé nhân loại này là ai?

Ami: Bạn của con.

Rakam: Ồh, Ami của chúng ta ... . . Được rồi, nếu con đã nhờ thì ta sẽ giúp.

 

Rakam quay sang nói chuyện với cậu bé.

 

Rakam: Tại sao cậu lại ở đây, cậu bé?

Cậu bé: "Ông ấy cũng biết ngôn ngữ của mình sao?" (suy nghĩ)

Cậu bé: Con được cô ấy dắt đến đây.

Rakam: Hả???!!

Rakam: Ami, con đi bắt cóc người ta về à????

Ami: Con không có!!! Con cứu cậu ấy từ cái vực thẳm ở rìa khu rừng đối diện chúng ta. Thấy cậu ấy ngơ ngơ rồi nên con mới mang cậu ấy về đây. Ông bảo cậu ấy mất trí nhớ rồi!

Rakam: Hahaa, vậy à. Ta hiểu lầm con ha. Cho ta xin lỗi. Thế ông ấy có bảo rằng sẽ giải quyết chuyện này như thế nào không?

Ami: Ông bảo sẽ để cậu ở lại đây.

Rakam: Hmmmm....Con đợi ở đây. Còn cậu, theo ta vào trong.

 

Rakam dẫn cậu bé vào trong nhà, còn Ami thì ở đó đợi.

 

Trong khi thực hiện làm phép cho cậu bé có khả năng hiểu được ngôn ngữ của loài Elf thì trong tâm trí Rakam hiện lên một vài suy nghĩ

Rakam: "Đây chắc hẳn là chuyện tốt cho con, Ami. Nhưng rồi, một ngày nào đó cậu ấy vẫn sẽ phải rời đi. Ta hi vọng đến lúc đó con sẽ không qua đau buồn."(suy nghĩ)

Rakam: Ta hy vọng cậu có thể trở thành bạn tốt với Ami, cậu bé.

Cậu bé: Con thấy chú rất quan tâm đến cô ấy. Chú là gì của cô ấy?

Rakam: Ta ư?

Rakam: "Ta là gì của Ami sao? Có lẽ ta chẳng là gì của con bé cả."(suy nghĩ)

Rakam: Ta và con bé chỉ là bạn, cũng như cậu.

Cậu bé: Con thấy chú rất thân thiết với cô ấy mà. Hai người có lẽ có thể gọi nhau là người thân.

Rakam: Người thân ư?

 

Một lúc sau khoảng chừng 30 phút, cậu bé bước ra khỏi căn nhà đó. Ami ngay lập tức chạy lại hỏi han cậu, có lẽ cô ấy đã lủi thủi một mình chơi xung quanh ngôi nhà trong lúc chờ đợi.

 

Ami: Này, cậu có nghe hiểu những gì tôi nói không? Này !! Này !!

Cậu bé: Ừmm, có.

Ami: Tuyệt quá!!! Hahaha!! Yay!!

Ami: Ông Rakam đâu rồi, sao ông ấy không ra đây cùng với cậu.

Cậu bé: Tớ không biết.

Ami: Hmm,....

Ami: Cảm ơn ông rất nhiều, ông Rakam. Con rất biết ơn ông.

Ami: Chúng ta đi thôi!

Cậu bé: Chúng ta đi đâu?

Ami: Chúng ta đi chơi.

 

Ami dẫn cậu đi tham quan khắp khu rừng của tộc cô. Suốt cả quảng đường, cô nói chuyện với cậu rất vui vẻ và luôn nở nụ cười trên môi.

 

Ami: Tớ tên là Ami, còn khu rừng này là nhà của tớ, rừng Apat.

Cậu bé: Ami.

Ami: Đúng, đúng rồi!

Ami: Cậu bị mất trí nhớ rồi nên chắc hẳn là không thể nhớ được tên của bản thân. Khi nào chúng ta về, tớ sẽ kêu ông đặt cho cậu một cái tên mới.

Ami: Này chúng ta qua đó đi.

 

Họ bỗng nhìn thấy một vài người lính tộc Elf đang đi tuần tra. Ami liền nắm tay cậu trốn vào một bụi cây gần đó mà nhìn ra.

 

Ami: Cậu thấy những người đó không?

Cậu bé: Có, tớ có thấy.

Ami: Đừng lại gần họ, họ không thích con người đâu.

Cậu bé: Còn cậu thì sao, tại sao cậu lại quan tâm đến tớ như vậy?

Ami: Chúng ta là bạn mà, đã là bạn thì phải luôn quan tâm đến nhau, đúng không?

 

Cậu bé gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

 

Ami: Được rồi, tớ mệt rồi. Chúng ta quay về chỗ của ông tớ đi, ông ấy sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu. Nhà tớ không có phòng trống nên có lẽ chúng ta sẽ phải ngủ cùng nhau. Cậu có vui không?

Cậu bé: À ừm, vui....

Ami: Chúng ta về nhà thôi.

 

Hai đứa trẻ đi đến một cái cây khá to.

 

Ami: Cậu không có cánh nhỉ? Làm thế nào đây. Aa!! Thử cách này xem.

 

Ami bung đôi cánh từ sau lưng ra và bay lên cao một chút so với cậu.

 

Ami: Nắm lấy chân tớ đi.

Cậu bé: Như này hả.

Ami: Nắm chặt vào nha. Chúng ta bay đây.

Cậu: Aaaa!!!

 

Bay lên được chỉ một chút thì cả hai rớt xuống. Khi đó, một người từ từ đi tới.

 

Oga: Hai đứa làm trò gì thế hả?

Ami: Ông, con muốn đưa cậu ấy lên nhà.

Oga: Bằng đôi cánh mỏng manh bé tí đó sao?

Ami: Con ..... đâu còn cách nào khác. (cô tỏ vẻ ấm ức)

Oga: Con quay về trước đi. Ông sẽ mang cậu ấy lên sau.

Ami: Dạ!

 

Ami bay lên ngôi nhà trên cây trước, sau đso, Oga cũng bế cậu bé lên đó.

 

Ami: Giới thiệu với cậu, đây là nhà của tớ.

 

Ngôi nhà được gắn cố định vào thân cây to lớn. Nhìn từ bên ngoài cứ như một quả cầu lá cây vậy, rất khó phát hiện. Bên trong ngôi nhà có đủ đồ nội thất và đồ trang trí, diện tích cũng khá rộng rãi.

 

Ami: Ông ơi, cho cậu ấy ngủ chung với con được không?

Oga: Được.

Ami: Yay!!

Oga: Từ giờ, chúng ta sẽ gọi cậu là Amai, cậu bé. Cậu thấy sao?

Cậu bé: Amai.

Ami: Tên rất đẹp, giống tên con ha!

Oga: Ta sẽ chuẩn bị bữa tối, hai đứa lên phòng chơi đi.

Ami: Chúng ta đi thôi, Amai.