Hai đứa trẻ bước vào một căn phòng nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc giường và một vài đồ nội thất đơn giản, xung quanh có rất nhiều đồ chơi để lung tung, trên một chiếc bàn có đặt một bức ảnh.
Ami: Áaaaaaaaaaa! Amai, cậu ra ngoài đợi chút đi! (cô đẩy Amai ra ngoài)
Amai: Có chuyện gì thế?
Ami: Đừng hỏi, cứ ra ngoài đi, nhanh đi!
Sau khi đẩy Amai ra ngoài, cô đóng cửa lại ngay lập tức.
Ami: Đợi tớ một tí, tớ cần phải dọn dẹp.
Amai: Đúng rồi.
Ami: Hả? Cậu nói gì cơ?
Amai: Hả, tớ nói đúng rồi.
Ami: Sao cậu lại nói kiểu khó hiểu thế? Chắc do phép thuật mới được thi triển không lâu nên chưa hoàn thiện lắm.
Amai: Tớ hiểu rồi.
Ami: Được rồi, cậu vào đi.
Amai: Ừm.
Amai quay trở lại phòng, căn phòng lúc này đã được dọn đẹp gọn ràng và sạch sẽ. Mọi thứ dường như được cô ấy nhét hết xuống dưới gầm giường.
Amai: Cậu để hết chúng ở đó hả?
Cậu chỉ vào một vài món đồ chơi vẫn chưa được đẩy xâu vào trong, Ami liền đưa chân đá chúng đi.
Ami: Cậu đừng để ý. Chúng ta làm gì trước tiên nhỉ? Đứng rồi, tớ có cái này!!
Ami lục lội dưới giường, cố tìm kiếm thứ gì đó.
Ami: Đây rồi!
Cô bé lấy ra một cuốn sách khá to khá cũ kỹ.
Ami: Đây là cuốn sách tổng hợp vô số điều kỳ diệu trên thế giới và cả những điều đáng sợ nữa. Cậu xem với tớ đi, thú vị lắm.
Cô bé kể với cậu vô vàng thứ từ bên trong cuốn sách, điều đó khiến cậu rất khó để nhớ hết tất cả nhưng có những điều rất nổi bật đã làm cậu chú ý đến. Đó là bản chất sự tồn tại của mọi sinh vật trên thế giới, mỗi sinh vật đều có một mục đích sống và vai trò của riêng mình trên thế giới này. Tiếp đến, cô kể với cậu về con người, về các loài thú đặc biệt có tên gọi là linh thú, về những kẻ lâm le bên ngoài khu rừng và về những con quái vật kinh khủng. Trong lúc hai người chìm đắm trong quyển sách thì một tiếng gọi cắt ngang.
Oga: Hai đứa xuống ăn cơm đi!!!
Ami: Dạ!!
Trên bàn ăn, các món ăn bốc lên hương thơm và làn hơi nước trông rất bắt mắt. Cả ba người ngồi ăn cơm và trò chuyện với nhau.
Oga: Amai, con thấy ở đây thế nào?
Amai: Con cảm thấy rất tốt.
Ami: Ông cứ nói chuyện với cậu ấy bằng ngôn ngữ của chúng ta đi. Cậu ấy có thể hiểu rồi. Con cũng muốn nói chuyện mà.
Oga: Hai đứa đến gặp Rakam rồi sao?
Ami: Vâng!
Oga: Vậy được rồi. Chúng ta tập trung ăn thôi.
Sau bữa cơm, Ami và Amai giúp Oga dọn dẹp chén đĩa.
Oga: Hai đứa nếu có đi chơi thì đừng đi quá xa khu rừng này và đặc biệt đừng lại rừng ngôi đền đó.
Ami: Ngôi đền ở phía bắc ấy ạ?
Oga: Đúng vậy.
Amai: Nơi đó có gì sao ông?
Oga: Nơi đó được xây nên bởi một nhà hiền triết từ rất lâu về trước có lẽ đã 1000 năm, đó là những gì ta được nghe kể lại. Nơi đó được xây nên để cất giữ một quyền năng rất mạnh mẽ. Nhưng có những con quái vật canh giữ chúng được gọi là Guardian Beast. Chúng là những sinh vật mạnh mẽ bao gồm 5 con, nhưng khi ngôi đền bị con người đến quấy phá để chiếm đoạt quyền năng được cất giữ bên trong thì bọn đã giết chết 4 con trong số chúng. Nhưng họ chẳng lấy được gì cả vì chẳng có ai quay trở ra khởi ngôi đền đó.
Amai: Sao ông biết họ đã giết chết 4 con?
Oga: Vì khi đó, người đi ngang qua ngôi đền đấy đã cảm nhận thấy nỗi uất hận, giận dữ, phẫn nộ và sát khí mạnh mẽ phát ra từ bên trong, người đó có khả năng cảm nhận khí tức của sinh vật do ông ấy là một thợ săn tài ba của tộc ta. Điều đó có nghĩa là chỉ còn một con Guardian Beast sống xót.
Ami: Hiện giờ con Guardian Beast đó sao rồi ông?
Oga: Không ai biết cả. Có lẽ nó đã bỏ đi rồi. Nhưng đó là nơi các cháu không được phép lui đến. Ai mà biết được bên trong còn tồn tại thứ gì cơ chứ? Hai đứa phải nhớ kỹ lời ta dặn.
Ami: Daaaaaaaaaaaạ!
Amai: Con hiểu rồi.
Oga: Việc của hai đứa xong rồi, lên phòng ngu đi.
Hai đứa trẻ rời đi và trở về phòng của Ami.
Ami: Ông đã cảnh báo tớ không được đến đó từ lâu rồi nhưng ông chưa từng kể về các Guardian Beast bao giờ cả.
Amai: Vậy sao? Thế tại sao hôm nay ông ấy lại kể nhỉ?
Ami: Tớ cũng không biết! Do cậu chăng?
Amai: Do tớ hả? Sao lại thế được?
Ami: Tớ đùa thôi! Đi ngủ nè. Hihihi.