Đâu đó tại trấn Hắc Lang
" Tập trung nào. Đỡ này! "
Một thanh niên to lớn lao đến tôi trong khi hét lên.
" Chậc"
Bằng thanh kiếm trên tay, tôi đỡ lấy cú chém đang bay xuống.
Keng!
Phản lực truyền lại khiến tay tôi có chút run rẩy.
Nhưng không dừng lại ở đó, tôi biết tôi không thể giữ tư thế này lâu vì người đứng trước mặt tôi sắp tung ra vài đòn tấn công khó lường nào đấy.
Quyết phải chiếm thế chủ động, tôi khom người húc vào người đó, mượn đà tôi chộp lấy tay cầm kiếm của của kẻ to lớn này.
Cả hai đều ngã xuống.
Nhưng không sao, vì vũ khí của người đó đã...
Thanh kiếm đang chĩa vào cổ tôi. Chà. Tôi quên mất tay còn lại, người này đã đổi kiếm qua cánh tay mà tôi không để ý trong nháy mắt.
" Bất cẩn quá đấy, Al. Lẽ ra nhóc nên giữ khoảng cách, tuy có sức mạnh to lớn nhưng nhóc vẫn còn quá nhỏ, hãy thử việc dùng tốc độ để tấn công vào các khớp. Nó sẽ hiệu quả hơn đấy. "
Thôi, mệt rồi. Có lẽ về thôi.
" Tại Ethan mạnh quá ấy chứ, vả lại em không nghĩ mình đủ nhanh để chiến đấu với những người nhạy bén như anh đâu. Với lại cũng trễ rồi, ta tới đây thôi nhỉ. Em về đây. "
" Đứng đấy! "
Ethan quát lên khi thấy tôi rón rén bước về.
Lại nữa ư. Phiền phức thật. Lẽ ra tôi nên học với Vol.
" Này, anh không mệt à? "
" Nhóc đang bị nhiễm cái tính lười biếng của Lucy đấy. Vung kiếm một trăm lần nữa đi! "
" V-Vâng..."
...
...
...
Cuối cùng cũng xong...
Mệt thật.
Dù nói là chỉ vung kiếm, Ethan bắt tôi phải vung hết sức cho mỗi lần. Điều đó khiến tay tôi tê liệt rồi.
Giờ thì phải đi về nữa.
...
Được bao lâu rồi nhỉ?
Tôi không biết nữa. Hai năm chăng? À, hai năm là khoảng thời gian tôi sống ở đây. Nhanh phết, mới ngày nào tôi còn là một tên nhóc không biết bất cứ điều gì mà giờ đây đã biết nói và cư xử như một con người.
Không. Tôi không thắc mắc điều đó. Là khoảng thời gian tôi được huấn luyện cơ.
Tôi không nhớ rõ, vài tháng trước ư?
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Tự dưng một hôm Lucy mang tôi đến cái nơi lúc nãy và nhờ Ethan chỉ dạy tôi.
Lúc đầu Ethan bắt tôi chạy vòng quanh hoặc vung kiếm. Dần dần tôi còn phải thuộc những thứ gọi là "kiếm thuật" .
Thật là...
...
Hửm?
Có chút gì đó... Quái lạ...
Tôi nhìn xung quanh. Chà...
Tôi chẳng biết nữa. Hình như hôm nay hơi vắng nhỉ. Không. Vẫn có người. Chỉ là không nhiều. Có một cảm giác bất an trong tôi... Mọi người đi đâu hết rồi vậy? Những người tôi quen biết hầu hết biến mất rồi.
Tôi cứ đi như thế. Nhìn ngó xung quanh rồi về đến nhà lúc nào không hay.
Không ổn. Cửa khóa ư? Nhưng hôm nay Lucy ở nhà mà. Lucy. Chị ấy đâu rồi?
Tôi làm gì đây? Đứng đây đợi? Hay là...
" Này."
Một lực tác động vào đầu khiến tôi đau đớn. Tôi quay lại nhìn kẻ vừa đánh tôi. Ồ, Ethan.
" Mọi người, đâu cả rồi? Và Lucy nữa. Có chuyện gì xảy ra à? "
" Vol tổ chức một cuộc họp khẩn vào sáng nay, ta vừa mới biết thôi. "
Hóa ra là vậy. Mà "họp" là gì? Chắc để lát hỏi Lucy sau.
" Vậy, anh tới đây làm gì? "
" Chẳng là nhóc cũng phải tới cuộc họp đấy, ta không biết chi tiết nhưng với giọng điệu của Vol thì việc này khá quan trọng đó. Đừng chậm trễ, theo ta. "
" V-Vâng..."
Tôi cũng phải tới ư? Nghĩ lại thì Vol chưa yêu cầu tôi phải làm gì cả. Hẳn lần này phải là điều gì đó rất quan trọng.
Tôi im lặng đi theo sau Ethan.
Chà. Nhìn kĩ thì tôi đã cao lên rất nhiều đó. Trước đây, Ethan cao gấp ba lần tôi, bây giờ tôi đã đứng ngang vai anh ấy rồi.
À nhân tiện thì tôi cũng cao ngang Lucy đấy. Không biết vì tôi cao hay chị ấy lùn nhỉ?
" Đến rồi. Cứ tự nhiên thôi. Đều là người quen cả, không cần quá lịch sự đâu."
Chúng tôi đã đến nơi. Một tòa nhà lớn. À, không đúng. Nếu phải miêu tả thì nơi này giống một chiếc lều khổng lồ hơn. Có các hoa văn trang trí kì lạ bên ngoài và...
" Sao vậy? Có gì à? " Ethan hỏi.
" Không. "
Tôi bước vào khi Ethan ra hiệu.
...
Tôi nghe thấy tiếng ai đó từ bên trong.
" Phản đối! Al vẫn còn quá nhỏ, thằng bé thậm chí chỉ vừa được học kiếm gần đây, sẽ ra sao nếu Al chạm trán với lũ ma thú chứ? Thật vô lý khi anh bảo thằng bé phải ra ngoài chiến tuyến. Xin hãy hủy bỏ nhiệm vụ này! "
Tôi và Ethan sững lại ngoài cửa lều.
Là giọng của Lucy. Chị ấy nói như thể đang quát ai đó. Tôi có chút rùng mình vì lần đầu cảm thấy Lucy tức giận.
" Al là một thiên tài, thằng bé có thể chất và tiềm năng phi thường, ta đã quan sát thằng bé, những kiếm kĩ không còn phù hợp với nó nữa. Thứ Al cần bây giờ là kinh nghiệm từ những cuộc chiến thật sự. "
Người bình tĩnh đáp lại Lucy là Vol. Với giọng của ông ấy hình như đang có nhiều phiền muộn.
" Dù vậy nhưng chẳng phải là quá mạo hiểm sao? Chúng ta..."
" Lucy. Ta không dồn Al vào đường chết. Đương nhiên những người mạnh nhất sẽ đi cùng thằng bé. Ethan, Kate và Grim. Nếu không yên tâm, em có thể đi cùng. Tuy trinh thám không cần tư tế nhưng em đã lo lắng đến vậy thì ta sẽ đồng ý để em đi. "
Bọn họ đang nói gì đó có liên quan đến tôi. Vậy ra đây là lí do tôi phải đến à?
Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ thì Ethan dắt tay tôi đi vào.
" Chào, bọn tôi đến trễ rồi nhỉ? " (Ethan)
" Không. Rất đúng lúc. " (Vol)
Mọi người đang ngồi dưới đất. Có một người ngồi đối diện tách biệt với đám đông là Vol.
Bây giờ ai cũng nhìn tôi. Như thể nhìn thấy thứ gì đó quan trọng vậy.
Khoan, bên đó có ai đang vẫy tay chào tôi. Một cô gái. Là Kate. Tôi vẫy tay chào lại.
Còn một người nổi bậc nữa. Là Lucy, chị ấy đang đứng, chắc là khi nãy chất vấn Vol đã khiến Lucy có chút kích động nhỉ? Không biết đã có chuyện gì nhưng vẻ mặt Lucy đang không ổn. "
" Nè, Lucy. Có chuyện gì vậy? Nhìn chị thẫn thờ quá đấy. Chị không sao chứ? " Tôi hỏi.
" Đâu có. Chuyện của người lớn thôi, em không nên hỏi đâu. "
" Fu." Kate bịt miệng như đang nhịn cười.
Lucy cúi gầm mặt xuống. Tôi còn thấy mặt chị ấy có hơi đỏ lại sau câu đó.
Khi tôi còn bao điều thắc mắc thì Vol lên tiếng khiến sự chú ý của mọi người đổ dồn về ông ấy, tất nhiên là bao gồm cả tôi.
" Này Al. "
" Vâng?"
Giọng Vol khá nghiêm nghị, nó khiến tôi cảm thấy đôi chút áp lực. Nhưng Ethan đã bảo cứ tự nhiên nên tôi cố tỏ ra bình thường nhất có thể.
" Cuộc sống bây giờ của cậu như thế nào?"
Hả? Ông ấy hỏi thăm thôi ư?
" À nô, nói ra thì... Rất tốt ạ. Nhưng có gì chuyện không? " Tôi gãi đầu gượng gạo trả lời.
" Cậu thấy ổn là được rồi. Ta vào vấn đề chính nhé. "
" Vậy... Có chuyện gì thế? Lúc nãy từ bên ngoài tôi có nghe chị Lucy lớn tiếng. Nên là... Có lẽ tôi không thể ủng hộ ông nếu Lucy phản đối đâu. "
" Này, Al. Đừng nói chuyện như thế. " Lucy cau mày nói với tôi.
" Khà khà. Không sao. Không sao. Đừng khắc khe với Al quá chứ. Cứ tự nhiên nói ra những gì cậu nghĩ đi, ta không phiền đâu. Thật tốt khi thấy cậu đứng về phía Lucy. Ta còn lo rằng cậu không thích con bé đấy. " Vol cười với dáng vẻ thong thả, khác hẳn với giọng điệu cứng rắn của ông ấy.
" Anh lo xa quá đấy đội trưởng à. " (Lucy)
" Thế... Cậu đã hài lòng với Hắc Lang trấn. Liệu rằng cậu muốn bảo vệ nơi đây chứ? " Vol nhìn tôi dò xét. Một ánh mắt không hề có tí đùa cợt nào, nó đâm thẳng vào tôi đầy đáng sợ.
Nhưng. Chuyện này còn phải hỏi ư.
" Đương nhiên. Nếu có thể. À không. Tôi sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình để bảo vệ nơi này. "
Tôi nhìn vào Vol. Tuy có hơi không muốn nhưng tôi nghĩ đây là điều tôi cần làm.
" Tốt lắm! Vậy thì...
Ta có một yêu cầu. Không, là một nhiệm vụ dành cho cậu. "
" Nhiệm vụ ư? "
Đừng nói là vung kiếm một trăm lần đấy. Hoặc chạy quanh trấn hàng chục vòng?
" Phải. Một nhiệm vụ mà cậu có thể từ chối. Nhưng hãy nghe ta kể chi tiết. "
" V-Vâng."
Có thể từ chối? Nếu nó là vung kiếm hay điều gì đó tương tự thì tôi chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức. Đấy thật sự là hình phạt rồi.
" Lucy có kể cho cậu về "Ma tộc" chứ? "
Ma tộc ư? À.
" Vâng. Có phải những sinh vật độc ác và mạnh mẽ? "
" Đúng. Ma tộc rất nguy hiểm. Chúng sẽ giết bất cứ thứ gì cản đường... Và... Gần đây, có tin đồn rằng ma tộc đang lập doanh trại phía tây, không xa Hắc Lang trấn này. "
Ma tộc đang ở gần? Vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao? Lỡ đâu đang ngủ mà bọn chúng tấn công thì sao?
" Vậy, chúng ta sẽ tiêu diệt chúng ư? "
" Không. Ít nhất thì bây giờ chưa phải lúc. Ta phải viện trợ đoàn thánh kỵ binh ở chiến tuyến phía bắc. Không thể mạo hiểm khi ta không ở đây được. Việc ta muốn cậu làm đơn giản hơn nhiều.
Chỉ cần xác nhận tin đồn có đúng không. Nếu đúng thì cậu hãy theo dõi chúng, báo cáo binh số, sức mạnh tổng thể của chúng. "
" Vậy là... Theo dõi ư? " Tôi hỏi.
" Có thể nói là vậy. Tất nhiên, ta không để cậu đi một mình đâu. Ethan, Kate và Grim sẽ đồng hành với cậu. À, cả Lucy nữa nhỉ? " Vol nhìn qua Lucy – người đang rất bất mãn về nhiệm vụ này.
Chị ấy thể hiện vẻ bực tức ngay trên mặt luôn kìa.
" Này Lucy... Đâu có tệ đến thế... " Tôi nói.
Ôi thôi, Lucy liếc qua tôi... Nhìn đáng sợ quá. Tôi nói gì sai à.
" Rồi. Rồi. Hai người đang ép thằng bé đấy. " Kate bước tới khoác vai tôi. Cô ấy cao hơn tôi cả cái đầu nên có lẽ tôi trông như một đứa trẻ vậy.
" Vậy. Quyết định của nhóc là gì? " (Kate)
...
Thật là. Có lẽ tôi sẽ bị Lucy mắng. Nhưng an toàn của trấn... Đương nhiên là quan trọng hơn việc không bị mắng.
" Tôi... Sẽ nhận nhiệm vụ này. "
...
Lucy nhìn tức giận hơn cả lúc nãy. Tối nay... Thật khó để nghĩ ra kết cục của tôi.
...
" Vậy được rồi. Tới đây thôi. Nhiệm vụ của cậu sẽ bắt đầu vào tuần tới, cứ nghỉ ngơi đi. " (Vol)
" Vâng..."
...
Chúng tôi ra về. Bước ra ngoài lòng tôi như nhẹ đi hẳn. Thoải mái làm sao... Không.
Người đi sau tôi đang tỏa ra thứ sát khí đáng sợ. Đó là Lucy.
" Này. Em xin lỗi, nhưng việc bảo vệ trấn rất quan trọng cơ mà. "
Nghe thấy thế, Lucy gõ vào lưng tôi liên tục.
" Em không nhận thức được! Ma tộc cực kỳ nguy hiểm đấy! Bất cẩn một chút là em sẽ mất mạng ngay lập tức! Thằng nhóc ngu ngốc này! Em... Phải suy nghĩ thấu đáo hơn chứ! "
Tệ thật.
" Thôi nào, em không tin tưởng bọn anh à? " Ethan tự tin nói.
" Sao mà tin được cậu chứ, nhưng chị thì khác nha, cứ yên tâm giao Al cho chị. " Kate vỗ vai Lucy – người gần như sắp khóc.
" À, bọn chị có việc rồi, phải không Ethan?"
" Việc gì cơ?! Ơ, này! Cô kéo tôi đi đâu vậy?!"
...
Tôi và Lucy cầm tay nhau mà đi. Giờ đây thật khó để mở lời.
" Em không nghĩ là chị lo đến thế... Nhưng có Ethan đi cùng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, đừng bận tâm nữa. "
...
Lucy nắm chặt tay tôi.
" Em luôn làm chị lo lắng. Nghịch dao, biến mất khỏi nhà không rõ lý do, đi lạc gần ra khỏi trấn. Giờ đây em lại nhận nhiệm vụ đó. Chị chưa bao giờ có thể ngừng lo cho em... Em ngốc thật đấy. Thật sự ngu ngốc... "
Lucy khóc thật rồi. Chị ấy đứng đấy cúi mặt xuống đất. Tệ quá mà.
Tôi lau đi những giọt nước mắt trên mặt Lucy.
" Sẽ ổn cả thôi mà. Em tin mọi người. Sẽ không có chuyện gì xấu đâu, hứa đó. "
...
Đây là lần đầu tiên Lucy khóc. Theo trí nhớ của tôi là vậy. Mỗi lần Lucy nấc lên là vai chị ấy lại rung theo. Cảm giác thật tội lỗi.
Tôi ôm lấy Lucy. Giờ đây tôi có để đứng ngang với chị ấy chứ không còn trong lòng nữa.
Lucy nhỏ thật. Không. Là vì chị ấy đang khóc chứ bình thường cũng ngang tôi. Chắc vậy. Rồi bằng một giọng dịu dàng, tôi lên tiếng:
" Xin chị hãy đi cùng em, nếu có chị thì chắc chắn chúng ta sẽ trở về an toàn. "
...
Lucy véo tôi. Vì đau nên tôi hơi giật người lại.
" Thằng bé ngốc này. Còn nói nữa à? Đương nhiên... C-Chị cũng đi..."
" Ta về nhé? " Tôi hỏi vì bụng tôi đang gào thét.
Lucy gật đầu sau khi tôi gạt hết nước mắt trên mặt chị ấy đi.
Thế rồi chúng tôi cùng về.
...
Mệt quá.
Tôi nhảy thẳng lên giường. Lucy cũng vậy. Có quá nhiều chuyện cho một ngày rồi. Dù bây giờ tôi đang đói nhưng cũng quá lười để ăn. Giờ tôi chỉ muốn đi ngủ thôi.
" Nè. " (Lucy)
" Gì vậy? "
" Hứa đi, rằng em sẽ trở về an toàn với chị. "
" Em hứa mà. "
...
Có gì đó trong tôi. Một cảm giác bất an khó tả. Tôi không biết, nhưng cũng không muốn biết. Bây giờ tôi mệt rồi, không nghĩ nữa.
—Còn Tiếp—