Chereads / Số Mệnh Của Anh Hùng(Tiền Truyện) / Chapter 9 - Ngày Kỵ Sĩ Ra Đời (Phần 2)

Chapter 9 - Ngày Kỵ Sĩ Ra Đời (Phần 2)

" Đi cẩn thận!! "

Chuyến đi bắt đầu khởi hành.

-Nhiệm vụ: Xác nhận và báo cáo về tin đồn ma tộc xuất hiện phía tây, gần trấn Hắc Lang- bắt đầu.

Chúng tôi ngày càng đi xa khỏi trấn. Cụ thể là tiến vào rừng, hướng thẳng về phía tây. Thú thật thì bên ngoài này khá mới lạ với tôi, vì bình thường tôi sẽ bị cấm đến gần cổng trấn.

À, còn về cả nhóm. Đầu tiên là Lucy, chị ấy mặc chiếc áo choàng đen và cầm một cái trượng, vai mang túi hành lý nhỏ, có lẽ là thuốc hay thứ gì đó đại loại vậy.

Người đi đầu là Ethan, anh ta cũng khoác chiếc áo choàng đen, eo trái là trường kiếm, sau lưng là đoản đao. Anh ta đi ung dung không tí gì lo sợ, cứ như đã làm chuyện này hàng nghìn lần rồi vậy.

Kate thì di chuyển gần Lucy, cô ấy có nhiệm vụ bảo vệ tư tế và hỗ trợ tuyến đầu. Tiện thì Kate chỉ đội chiếc mũ vành rộng và bộ đồ bình thường của cô ấy. Tôi tự hỏi liệu Kate không định ngụy trang à. Nhưng. Chà, với tính cách của cô ấy có lẽ là không rồi...

Còn một người nữa. Không phải tôi. Đó là một thanh niên trông khá uể oải, có mái tóc đen, mặt mày nhợt nhạt, mắt hiện lên quầng thâm. Anh ta cũng mặc chiếc áo choàng đen như Ethan và Lucy nhưng nhìn rách rưới hơn. Phải. Đây là người được Vol yêu cầu đi cùng tôi – Grim. Tôi nghe đồn hình như anh ta là triệu hồi sư thì phải. Grim sẽ hỗ trợ tôi hoặc Lucy và Kate khi có nguy hiểm.

Còn tôi. Tôi thì đi ở cuối. Nhiệm vụ của tôi là quan sát xung quanh, hỗ trợ tuyến sau và kiểm tra mọi người. Còn... Vác hành lý nữa... Không nhiều lắm đâu.

Ethan đã sắp xếp đội hình vậy đấy.

Được rồi. Tóm tắt lại thì. Ethan là tiên phong, sẽ dọn đường và đi đầu. Kate - Lucy là chủ lực của toàn đội, đi sau Ethan. Grim là hỗ trợ tuyến sau, anh ấy sẽ đảm bảo an toàn cho Lucy và Kate, Grim có thể tách đội hình để giúp tôi. Còn tôi đi sau Grim, quan sát và thông báo xung quanh cho cả nhóm theo định kỳ.

Nôn na là vậy đấy. Và chúng tôi đi được khoảng hơn ba tiếng rồi.

Tất cả nghe rất ổn. Mọi thứ diễn ra cũng đang rất ổn... Nhưng...

Cỏ trong rừng rậm rạp thế này à? Chúng cao đến thắt lưng tôi luôn này. May mà Ethan đã chém phăng đi những thứ gây ngứa ngáy này để mở đường cho chúng tôi. Thật khó để tưởng tượng ra việc mọi người luôn phải làm những nhiệm vụ gian khổ thế này.

" Nè, mọi người đã trải qua những chuyện này suốt ư? Có vẻ không dễ như em tưởng tượng đấy. " Tôi lên tiếng hỏi.

" Có thể nói là vậy. " (Ethan)

" Ừm, không hẳn đâu. Nhưng đại khái là vậy đấy. Cẩn thận đó Al. " (Lucy)

" Đó là lý do chúng ta nên đốt cháy hết đi. Thiêu rụi toàn bộ. Đốt hết. Đốt hết. Đốt hết. Đốt hết..." (Grim)

Đốt? Đốt gì?

" Hể? Đốt gì vậy? "

" Đừng để ý đến hắn, Al. Bọn chị thường không làm những nhiệm vụ như này đâu vì Vol sẽ lo hết. Cỏ cây gây ngứa và một số còn mang độc nên hãy cẩn thận nha. À, cả lũ côn trùng nữa. " Kate nói rồi giơ ngón cái lên cao.

Cỏ cũng có độc á? Mà khoan, côn trùng ư? Những sinh vật bé nhỏ vô hại à...

Hửm!?

Xẹt xẹt*

Từ khóe mắt bên trái. Một thứ gì đó lao đến tôi.

Vút*

Tôi nhảy bậc về sau né được. Thứ đó lao vào bụi cỏ rồi biến mất.

" Có gì đó!! " Tôi hét lên, rút ra thanh đoản kiếm đeo bên hông.

" Al! Bình tĩnh, chị ở ngay đây!"

" Lucy! Giữ nguyên đội hình! Grim hãy hỗ trợ Al! Tôi sẽ ở yên đây kiểm soát phía trước. " Ethan lớn giọng cảnh báo cho cả nhóm.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Kết hợp việc lắng nghe.

Xoạc*

...

Nó. Là bên phải. Không do dự, bằng một động tác đã tập cả nghìn lần, tôi vung kiếm đầy dứt khoát khi cảm giác được có thứ gì đó đã vào tầm.

Thanh kiếm của tôi cắt bay đi một lùm cỏ. Máu văng tóe ra từ xác sinh vật kia nhuốm đậm khắp nơi. Rồi hai mảnh của nó rơi xuống đất.

Bịch*

Tôi tiến đến gần nhìn.

" Cẩn thận đấy." (Grim)

Đó là bọ. Nhưng hơi to, chắc cỡ một cái nồi ấy. Không biết đây có phải lần đầu tôi thấy con bọ này không nhưng tôi có cảm giác nó khá quen.

" Bọ Đầu à? Đáng chết. Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi. " Grim lẩm bẩm trong khi giẫm lên xác con bọ.

" Không sao chứ? Có vẻ chỉ có một con nhỉ?" (Ethan)

" À, không sao ạ. Nhưng Bọ Đầu là gì vậy?"

" Một loại bọ cực kỳ nguy hiểm, chúng thường lao vào đầu của những sinh vật khác rồi xé toạc hộp sọ ra mà ăn đấy. " (Lucy)

" Thôi nào Lucy, đâu đến mức vậy chứ. Lũ này chỉ nguy hiểm với trẻ con bình thường thôi, siêu trẻ con như Al thì không thể gây ra vết thương nguy hiểm nào đâu. " (Kate)

" Gì chứ? Quá nguy hiểm là đằng khác ấy. Đổi lại đội hình đi Ethan, Al chỉ tham gia nhiệm vụ với mục đích học hỏi chứ đâu phải trinh sát!" Lucy khó chịu lớn tiếng chỉ trích Ethan – người đang gật gù đồng ý nhận lỗi.

Nhìn Ethan mà tôi thấy tội anh ấy quá.

...

Kư... Buồn nôn quá...

" Al? " ( Lucy)

Mùi này... Kinh tởm. Đây là... một mùi hương quen thuộc. Máu... Thật kinh tởm

Có gì đó không ổn. Tôi ghét cái cảm giác này.

Tôi bịt mũi lại.

Là từ con bọ kia? Grim giẫm nó bấy nhầy làm máu văng ra xung quanh.

Khó chịu quá. Có gì đó...

" Al, từ từ nào, qua đây. " Lucy dùng một chiếc khăn bịt mũi tôi rồi kéo tôi đi.

... Có lẽ ổn rồi.

Một thứ mùi kỳ lạ từ chiếc khăn khiến mùi máu dần phai đi. Nó nồng quá. Nhưng. Có lẽ tốt hơn...

" Có hơi nặng đấy. " (Kate)

" Ừ, bình thường thì tân binh sẽ rất nhạy cảm với mùi máu, nhưng không đến mức này đâu." (Ethan)

...

Hình như tôi không nghe rõ lời họ nói...

" Có lẽ bị ám ảnh, các người không nhớ lần đầu gặp thằng nhóc à? " (Grim)

" Phải nhỉ?"

...Họ nói chuyện với nhau mà tôi không nghe thấy nữa.

Có vẻ là chúng tôi sẽ dừng chân tại đây... Vì tôi... Tôi... Xin lỗi...

" Hít sâu vào. "

*

*

*

Lucy một tay đỡ lưng Al, cô lo lắng vỗ nhẹ cậu vài cái trong khi tay còn lại vẫn giữ chiếc khăn tẩm hương dược trên mũi cậu.

" Thật là. Ổn chứ Al? " Kate tiến đến, cô ngồi xuống quan sát tình hình.

" Al choáng rồi, trông khá tệ đấy. Có lẽ dừng tại đây thôi. " Lucy nói khi dìu Al đi một đoạn, đến một gốc cây thì cô cẩn thận để Al ngồi xuống.

" Ethan, tôi đốt đống cỏ này nhá? " (Grim)

" Ừ, từ từ thôi đấy, nếu để lộ vị trí của chúng ta thì sẽ rất nguy hiểm. Hãy đốt hết cỏ trong phạm vi một trăm mét xung quanh, chí ít là để tránh đám côn trùng. " Ethan trả lời rồi đi gom củi ở nơi không xa điểm dừng chân.

Trong khi đó Grim bắt đầu niệm phép.

" Ta nguyền rủa các ngươi, ta căm hận các ngươi, cháy hết đi, tàn lụi đi! Hoả cầu! " Theo lời niệm, tay Grim sáng lên rồi phóng ra một ngọn lửa với sức nóng khủng khiếp. Ngọn lửa đó bay đến đống cỏ trước tay Grim và thiêu cháy chúng ngay lập tức. Không để lại tro và cũng chẳng bốc khói, chỉ đơn giản là bị cháy mất.

Về phía Al, lúc này cậu đã dần ổn định lại. Nhưng dù vậy thì...

" Em. Xin lỗi mọi người. C-Chúng ta chỉ vừa đi không xa... "

Lucy cốc đầu Al.

" Ngốc ạ, ta đi cũng được một lúc lâu rồi, không ảnh hưởng gì mấy đâu. Vả lại bây giờ cũng sắp chiều rồi, đi thêm thì cũng chẳng được bao xa. Nghỉ ngơi đi. Mà đáng nhẽ em nên đi sát với chị hoặc đi trước Grim. Ethan quá mạo hiểm rồi. "

" Nhưng. Như vậy chẳng phải Grim sẽ dễ bị tấn công sao, anh ấy... "

" Hể? Thật luôn à? Nhóc nghĩ vậy sao? Ahahaha..." Kate cười phá lên khi Al chưa dứt câu.

" Sao vậy ạ?"

" Này nhá, có thể em không biết nhưng Grim mạnh lắm đó, anh ta phản xạ nhanh như Ethan vậy. Chỉ là có chút quái gở nhưng đừng bận tâm. " Lucy nhỏ giọng giải thích.

Al sững người. Từ đầu cậu nghĩ vị trí của mình không an toàn mấy nhưng có lẽ là cậu sai rồi.

" Anh ta mạnh lắm hả? " Al hỏi khi hướng mắt về người đang đốt cỏ phía xa.

" Ừ, siêu mạnh luôn. Nhưng không ai trong tổ đội này có khả năng bảo vệ người khác khi gặp kẻ địch mạnh cả. Đó là điều chị lo đấy. Sẽ thật nguy hiểm khi ta vô tình phải đối mặt với lũ ma tộc, chị thậm chí còn khó bảo vệ bản thân huống hồ gì là luôn phải để mắt đến em chứ. "

" Chị tưởng em bỏ cuộc rồi chứ, Lucy. Đến giờ em vẫn cố doạ Al à? Trẻ con quá đấy." (Kate)

" Gì chứ, đây hoàn toàn là sự thật mà!" Lucy bực dọc phản bác Kate.

" Al đâu có yếu, Vol cũng đã đánh giá cao về Al mà. Chị biết em rất lo, nhưng đừng quá khắc khe với thằng bé chứ." Bình tĩnh đáp lại Lucy, Kate bắt đầu chuyển chủ đề về Al.

" Thế. Al này, nhóc học được bao nhiêu kiếm kĩ rồi? " (Kate)

" Kiếm kĩ ư? À, chỉ mới hai thôi. Nhưng Ethan nói nó sẽ bớt đi phần nào hiệu quả khi dùng với những kẻ địch không phải con người. "

" Hai ư? "Vũ Tiến Trảm" và cái bài dưỡng sinh ấy à? " Kate bất ngờ hỏi.

" Xin đừng gọi nó là dưỡng sinh ạ." (Al)

" Ahahahahaha. Giống hệt Ethan luôn kìa." Kate một tay chỉ vào Al ôm bụng cười.

" T-Trông... Khá là giống. " Lucy nhịn cười đáp lại.

" Sao mọi người lại có định kiến với cái thế võ đó vậy. Chẳng phải nó rất hiệu quả sao?" Al nheo mắt hỏi.

" Em biết đó, nó khá là... " (Lucy)

" Tuy rất hiệu quả và toàn diện nhưng chẳng phải nó rất giống mấy bài tập dưỡng sinh sao. " (Kate)

" Nói xấu gì tôi đấy? Ethan bước đến, hai tay ôm hai đống củi vừa nhặt về.

" Không có gì. " Lucy và Kate đồng thanh trả lời.

" Họ nói gì đó về những kĩ thuật của anh trông giống các bài tập dưỡng sinh của mấy lão già trong trấn. Tôi nghe loáng thoáng vậy thôi. " Grim nói khi phủi tay áo tiến đến. Anh ta nhìn trông có sức sống hơn lúc nãy, đi đứng cũng thẳng người hơn. Cứ như đã trở thành người khác vậy.

" Sao thế? " Grim hỏi khi thấy Al cứ nhìn chằm chằm vào mình với gương mặt ngơ ngác.

" Grim nhìn... Lạ vậy? "

" Cậu ta vừa xả phép ấy mà." (Kate)

" Xả phép ư? "

" Nếu ta không dùng phép mỗi ngày, linh hồn quỷ dữ sẽ chiếm đoạt lấy cơ thể này. Chuyện là vậy đấy nhóc. " (Grim)

" Đừng tin, cậu ta xạo đấy. Chẳng có quỷ gì cả, chỉ là tên này quá tự kỷ thôi. " Ethan trỏ ngón cái vào mặt Grim khi giải thích.

" Cậu vẫn chưa tin à? " (Grim)

" Ừ ừ. Sao cũng được. " Ethan ngoáy tai ngồi xuống nhóm lửa mặc kệ Grim bám theo giải thích.

" Ăn nhanh rồi ngủ sớm nhé, ngày mai ta sẽ di chuyển nhanh hơn, có lẽ là không ngủ vào buổi tối đấy. " (Ethan)

" Vậy để em gác cho, dù sao em cũng không quen ngủ sớm thế này. " (Al)

" Không cần, Grim là triệu hồi sư cơ mà." Kate chỉ tay vào Grim, người đang giơ ngón cái lên.

" Vậy đó là lý do mọi người không dựng lều à?"

" Phải, Grim sẽ lo hết về vấn đề an toàn khi chúng ta ngủ. Nên đừng lo quá nhé." (Lucy)

Thế rồi bằng những chiếc lá lớn và đống cỏ, cả đội ngủ qua đêm trong rừng một cách an toàn khi quái vật Grim triệu hồi canh gác cho họ.

*

Xột xoạt*

" Gì vậy?" Lucy khẽ hỏi.

" Em hơi khó ngủ tí thôi. " (Al)

" Cũng phải. Bình thường em còn chẳng ngủ trưa cơ mà. Mới chiều như vậy thì cũng hơi khó ngủ thật. "

...

" Hay là chị kể chuyện cho em nhé, câu chuyện về kỵ sĩ và rồng. "

...

" Này. Ngủ rồi à? Thật luôn? Mới đây mà?! "

" Lucy, im lặng nào." Kate – người nằm kế Lucy mơ màng lên tiếng.

...