Chapter 2 - Chương 2.

1.

1.

 -"Rein, xuống đây cha bảo" cha nói lớn.

....

 -"con xuống ngay đây ạ.."

 Từng bậc.. từng bậc thang nhuộm sắc xanh của lá, sắc vàng của hoa và nỗi buồn của tôi..khiến cho xung quanh cầu thang toát vẻ ảm đạm buồn bã. Có lẽ do khi nãy tôi đã khóc khá nhiều, nên hiện tại đôi mắt này đang bị dày vò bởi hai phần thịt đang sưng nóng lên, nó sưng tới nỗi cha tôi còn phải giật mình cơ..

 -"Con vẫn khóc đấy à? Thành tích lần này của con rất tốt!" cha tôi lại cười, ông cười thoạt qua có vẻ rất tự hào nhưng tôi dám chắc ông rất thất vọng về nó..

 -"Con không sao ạ." Nói xong câu mà họng tôi cứ rát rát...có lẽ tôi muốn khóc thêm lần nữa chẳng hạn? Nhưng tôi không muốn thế và những giọt nước mắt cứ thế bị ngừng lại đôi chút..

 *lách tách* Chúng nỗ lực khiến tôi trông thật thảm hại, chính cái cảm xúc kia lại khiến nước mắt tôi nặng trĩu rồi rơi xuống sàn gạch. Được rồi..tôi không kìm được nước mắt nữa.

  -"Con trai ta, thôi nào chẳng phải ta đã nói rằng ta sẽ cho con đi cùng ta khi con đạt điểm cao sao?" Cha tôi là người rất ấm áp. Thật đấy..ông là người tôi yêu thương nhất sau khi hơi ấm của mẹ biến mất khỏi trần thế.

  -"Vâng, nhưng con chỉ đạt điểm 7.." Khi tôi thốt lên câu này cũng là lúc cha ôm thật chặt tôi.

 -"Con đã rất cố gắng phải không? Như vậy chứng tỏ con đã luôn giữ lời hứa" Cha tôi vẫn giữ nguyên nụ cười ấy ngay trên miệng ông, như thể nụ cười đấy của ông đang an ủi một người mít ướt như tôi.

 Nhưng biết sao bây giờ? Tôi vì thế rồi càng được nước lấn tới nên khóc to hơn hay sao ấy. Chính tôi không thể kìm được bản thân mà khóc nấc lên rồi thật to..vì tiếc nuối, vì mong ước được bên cạnh bố nhiều hơn. Vì bản thân tôi luôn muốn đi xa nhà một lần, đúng hơn thì tôi muốn đi phiêu lưu. Mong ước của một đứa trẻ 10 tuổi rất mãnh liệt, bạn biết đấy.

 -"Cha không thể nào bất ngờ hơn về thành tích của con, nó thật tuyệt..Rein. Con đã thỏa mãn điều kiện của cha và tất nhiên con có thể đi cùng cha ra đảo." Cha tôi khiến tôi ngạc nhiên lắm, chỉ cần một lời nói thôi mà đã khiến tôi không còn cảm nhận được nước mắt tôi đang rơi.

 -"Cha ơi..con chỉ đạt điểm 7, con.." tôi mím chặt môi khẽ cất tiếng nói.

 -"Nó là điều đáng tự hào, con trai. Khi trước con chỉ đạt điểm 6.5 nhưng con đã học rất nhiều và lên điểm 7, khi trước con chỉ làm vài bài tập và con đã hoàn thành toàn bộ rồi làm thêm bài tập khác. Con luôn cố gắng như vậy, cha đã công nhận nó 'hãy tự hào vì nổ lực của chính mình' nhé con"

 Cha tôi đã đồng ý cho tôi đi, cha đã luôn công nhận nổ lực của tôi, cha..người yêu thương tôi rất nhiều có khi tôi còn sợ ông chiều hư tôi mất..

  -"Nhưng con trai" ông lại cất tiếng, lần này có vẻ ông nghiêm túc hơn "Có vài vấn đề sẽ liên quan đến con, sau khi nghe hãy nói cho cha biết con còn muốn đi hay không."

  -"..vâng" Tim tôi chợt đập một cái thật mạnh rồi dần tôi không còn có thể chú tâm vào trái tim đang đập nhanh vì lo sợ nữa. Cảm giác như trái tim lẫn các giác quan không còn thuộc về chính tôi nữa rồi..