Vùng đất mà tôi muốn đến bao nhiêu lâu nay thuộc khu vực an toàn, đường đi đến đó cũng khá êm xuôi. Tuy vậy nhưng suốt bao nhiêu năm đã trôi qua? Không phải một năm hai năm, không phải mười năm mà hàng trăm năm.. Cha tôi có bảo nó đã ẩn mình để tồn tại đến ngày nay hoặc do mực nước giảm mạnh, hoặc nó từ đâu đó trên vũ trụ xuất hiện. Hiện tại các nhà khoa học đang cố gắng tìm hiểu, lần này cho phép trẻ con đi theo cũng chỉ để phục vụ cho nghiên cứu.
-"cho nghiên cứu ạ? Bọn con giúp ích được gì sao ạ?" Tôi nghe điều này và cảm thấy hưng phấn nhiều lắm cơ. Cảm giác như trên mình đang gánh vác nhiệm vụ quan trọng vậy.
-"Phải..bởi vì họ đã phát hiện trên hòn đảo có sự sống, tụi trẻ sẽ nhạy cảm hơn khi ở nơi xa lạ vì thích thú hoặc sợ hãi." Cha chậm rãi giải thích tôi nghe, nhưng tôi thấy trong giọng nói nhẹ nhàng đó có chút buồn rầu.."nhưng quan trọng, ta muốn con đi với tư cách là trải nghiệm hơn thử nghiệm cho các nghiên cứu".
Tôi thì chẳng quan tâm nhiều về vụ việc này..dù sao tôi còn nghĩ nó rất đáng tự hào.
-"Cũng là vì con muốn đi ạ!" Tôi hí hửng nói lớn.
-"Có thể chúng ta sau này sẽ có thành viên mới trong nhà.." cha tôi nhìn tôi rồi nói ra vấn đề đáng lo ngại đối với ông.
-"thành viên mới á? Ý cha là sao ạ?"
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong đầu tôi chỉ có vo ve tiếng nói của cha, cái gì mà "thành viên mới"? Tôi không hiểu...tôi không nghĩ mình cần một ai đó thêm trong căn nhà.
-"Các nhà khoa học, bọn họ đã tìm thấy dấu vết của sự sống... và của con người."
-"Kha khá nhiều vết tích chứng minh sự sống vẫn còn đó. Nhưng nó quá nguy hiểm với trẻ con, con biết mà."
-"Tại sao nguy hiểm nhưng vẫn cho trẻ con đi đến nơi như vậy cha nhỉ?"
-"..." Cha tôi ngập ngừng rồi lại im bặt.
-"...con nghĩ là vì bọn con có thể nhạy cảm hơn về thế giới mới lạ xung quanh? Hoặc đơn giản là vì họ muốn xem điều gì đó từ bọn con chăng?"
-"Theo cha đoán họ sẽ quan sát phản ứng của sinh vật trên hòn đảo đối với cả trẻ con lẫn người lớn, suy cho cùng chúng ta sẽ là mẫu vật cho họ kiểm chứng một số giả thuyết."