Chereads / Liệu có tồn tại hạnh phúc / Chapter 2 - Chương 2 HẠNH PHÚC KHÔNG TRỌN VẸN

Chapter 2 - Chương 2 HẠNH PHÚC KHÔNG TRỌN VẸN

Người ta vẫn bảo Omicron nhẹ lắm triệu chứng chỉ như mắc cảm thông thường thôi chẳng có gì đáng sợ, không như Delta dính vào là chết chắc. Những điều đúng với đại đa số thì cũng không phải là đúng với tất cả, không có con số tuyệt đối 100%.

Gia đình Lệ Thu mắc covid vào dịp Tết. Thật biết cách chọn ngày để ốm. Vì đại dịch thành phố bị phong tỏa lại cộng thêm dịp nghỉ lễ nên với chính sách cách li tại nhà mỗi nhà gần như biến thành một ốc đảo cô đơn.

Người đầu tiên bị bệnh trong gia đình là mẹ của Lệ Thu, bà Lệ Minh. Đúng là mẹ chị bị rất nhẹ chỉ bốn ngày đã khỏi, không sốt chẳng mệt mỏi lắm trong khi bình thường nhiễm cảm bà cũng phải bị không dưới một tuần. Vậy là ai cũng chủ quan.

Kế đến là bố Lệ Thu khi mẹ chị gần khỏi thì tới lượt ông. Bệnh tình trở nặng rất nhanh, chỉ mới ba ngày ông đã mất vì viêm phổi. Lúc ấy Lệ Thu đã bị covid được một ngày đang nằm mê man trong cơn sốt chẳng hay biết gì xung quanh.

Một mình mẹ chị tất tả chăm sóc cho cả hai người và bà cũng tận mắt chứng kiến những giây phút cuối đời của chồng.

Lệ Thu có một người em gái thua chị ba tuổi Thúy Vy. Vợ chồng em gái Lệ Thu hiếm muộn khó khăn lắm mới có được một đứa con trai. Và rồi đại dịch quét qua giật thằng bé khỏi vòng tay gia đình cũng đúng vào ngày bố Lệ Thu mất, mùng một Tết.

Chị đã từng đọc bài báo nói về nhiều nạn nhân sống sót sau những trận thiên tai lớn, tai nạn kinh hoàng hay những vụ thảm sát bị ám ảnh vì mặc cảm tội lỗi. Tại sao mình lại có cơ hội để sống tiếp chứ không phải người khác?

Lệ Thu hiểu điều ấy một cách sâu sắc nhất sau khi khỏi covid. Và giờ đây lúc đã thoát khỏi cả căn bệnh ung thư quái ác cảm giác mặc cảm càng tăng lên gấp bội.

Theo như khuyến cáo thì những người đã có sẵn bệnh nền như chị lẽ ra phải có nguy cơ tử vong cao hơn người khỏe mạnh bình thường chứ. Vả lại bệnh của Lệ Thu đã tới giai đoạn cuối rồi chết vì nguyên do gì cũng như nhau cả thôi.

Ấy vậy mà cả hai lần thần chết ghé thăm đều từ chối lấy mạng chị. Thay vào đó là hai người thân trong gia đình không qua khỏi. Chẳng phải đấy là vì Lệ Thu đã cướp đi sự may mắn của những người xung quanh hay sao?

Bà Lệ Minh đã ở nhà Thúy Vy hai hôm nay rồi quên cả lịch tái khám của Lệ Thu. Ắt hẳn bên nhà em gái chị phải có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Đi lang thang một mình trong căn biệt thự rộng lớn Lệ Thu đã bấm máy nhiều lần rồi cuối cùng cũng chẳng thể gọi nổi cho mẹ và em gái. Cứ có một cảm giác e ngại vô hình nào đấy ngăn chị lại.

Covid qua đi những gì nó để lại không chỉ là bệnh tật chết chóc mà còn là những tổn thương về tâm lý. Cái gia đình vốn rất thân thiết mọi thứ đều có thể chia xẻ với nhau giữa các thành viên của Lệ Thu giờ không còn nữa. Như một tấm gương bị quăng mạnh xuống đất vỡ thành nhiều mảnh văng đi khắp nơi cách nhau xa nhất có thể, không còn chút kết nối nào, mọi người dù ai cũng đều ôm trong lòng tâm tư nặng nề nhưng lại cố vùi sâu chôn chặt chứ không bộc lộ ra.

Người khiến Lệ Thu lo lắng nhất có lẽ là mẹ. Bà Lệ Minh tận mắt chứng kiến cái chết của người chồng mình rất mực yêu thương, bất lực gọi điện cầu cứu khắp nơi nhưng vô ích, bố Lệ Thu ra đi quá nhanh.

Sau chuyện khủng khiếp ấy mẹ chị cư xử hoàn toàn bình thường như thể chưa từng có biến cố lớn nào xảy ra trong đời. Vậy thử hỏi chị không lo làm sao được. Liệu có phải vì quá đau đớn bởi mất chồng nên mẹ Lệ Thu đối phó bằng cách không chấp nhận sự thực không? Hay vì gia đình đã có quá nhiều nỗi đau chất chồng nên nỗi đau của riêng mình bà giấu kín đi không gợi lên làm gì?

Em gái Lệ Thu tình trạng cũng thật đáng ngại. Mất đi đứa con trai bé bỏng mà nó quí như vàng như ngọc Thúy Vy như muốn phát điên phát dại. Và đáng ra trong tình cảnh ấy vợ chồng em gái Lệ Thu phải dựa vào nhau để cùng vượt qua nỗi đau thì ngược lại, họ quay ra chửi rủa, trách móc, đổ lỗi cho nhau.

Bấy lâu bà Lệ Minh luôn theo sát chị để cùng Lệ Thu chống chọi lại bệnh ung thư. Nhưng dạo gần đây bà chuyển tới sống phần lớn thời gian ở nhà vợ chồng Thúy Vy. Còn cách nào khác được, phải có người ở bên chăm lo cho hai thân xác vật vờ sống không bằng chết ấy chứ.

Họ thì còn cả tương lai đằng trước trong khi Lệ Thu đã đi tới gần cuối con đường rồi. Đáng lẽ chị sắp xuống lỗ đến nơi chắc do sai sót trong khâu đánh máy nên tên chị mới không có trong sổ tử thần.

Cũng có đôi lúc Lệ Thu cảm thấy chạnh lòng. Việc khỏi ung thư là điều hoàn toàn bất ngờ ngoài kế hoạch chưa ai biết, mẹ chị tất nhiên không. Vậy tức là chị chẳng còn mấy ngày để sống nhưng mẹ của Lệ Thu quên khuấy mất rồi.

Nghĩ tới lúc nói cho mọi người đều biết mình đã khỏi bệnh chẳng hiểu sao chị lại thấy ngại. Sao Lệ Thu luôn có cảm giác chẳng được hoan nghênh nhỉ, chắc chị cả nghĩ quá thôi.

Đứng trong sân nâng lên hạ xuống cành vạn niên thanh Lệ Thu cố tính xem nên cho cây bò về hướng nào thì hợp lí. Đột ngột cái đầu của Michael ló ra, cười tươi rói cậu ta hỏi:

- Đói chưa, đi ăn không? Đi cùng tôi rồi tiện thể em giới thiệu vài quán ngon của Hà Nội cho tôi luôn.

Đứng ngẩn ra nhìn Michael một lúc rồi chị vào nhà sửa soạn để đi ra ngoài. Lệ Thu đã tự cách ly bản thân với xung quanh lâu rồi, giờ chẳng phải là lúc nên hòa nhập lại sao?

Sau khi biết mình mắc ung thư Lệ Thu cắt dần liên lạc với những người quen. Nhưng lúc chị tránh xa thế giới bên ngoài nhất là khi Quốc Long chồng cũ của chị đòi li hôn. Ngay thời điểm ấy chị chỉ muốn xóa đi tất cả tên trong danh sách liên lạc. Cắt đứt và biến mất.

- Ăn đi, ngon lắm đấy!

Đưa thìa cháo cá lên miệng Michael nói với Lệ Thu. Đây đã là quán thứ ba hai người ghé qua rồi mà cái thằng nhóc ăn như hổ đói này vẫn chưa no thì phải.

- Tôi ăn ít lắm! - Chị trả lời chiếu lệ. Dù đã khỏi bệnh Lệ Thu vẫn chưa có cảm giác ngon miệng.

- Thảo nào, gầy như con mắm!

Chị trợn mắt nhìn Michael. Thằng nhóc thô lỗ này dám chê bai chị thẳng thừng như vậy. Nó muốn ám chỉ rằng chị phẳng lì đúng không? Lệ Thu đang tính nói gì đấy đáp trả thì chuông điện thoại reo vang. Mẹ chị gọi, bà đã về nhà và đang phát hoảng khi không thấy chị đâu.

Bảo Michael dừng xe gần ngõ rồi Lệ Thu xuống khỏi ô tô đi bộ về. Bà Lệ Minh hốt hoảng lao ra:

- Con đi đâu thế hả?

- Đi loanh quanh cho đầu óc thoải mái thôi mẹ, con nói trên điện thoại rồi mà.

Bà Lệ Minh tính nói gì rồi lại thôi. Lặng lẽ bà đi theo sau con gái vào nhà.

- Xin lỗi vì hôm kia không tới bệnh viện với con được. Kết quả có khả quan hơn chút nào không, đưa mẹ xem!

Lệ Thu cứng người khi nghe yêu cầu của mẹ. Chẳng hiểu vì sao chị lại không muốn cho ai biết mình đã hết bệnh. Nặng nhọc bước lên cầu thang Lệ Thu lấy giấy tờ xét nghiệm xuống.

Nhìn biểu hiện của con bà Lệ Minh biết có chuyện không bình thường. Một nỗi ân hận dâng lên trong lòng bà. Lệ Thu chẳng còn nhiều thời gian, nhẽ ra bà phải ở bên con những lúc này mới đúng.

Đọc đi đọc lại hồ sơ bệnh án của Lệ Thu rồi bà Lệ Minh sửng sốt hỏi:

- Sao lại có thể thế này được? Có chính xác không?

- Chính xác, các bác sỹ đã kiểm tra rất nhiều lần không chỉ một.

- Tốt rồi!

Buông một câu gọn lỏn sau đó bà Lệ Minh im lặng chẳng nói thêm bất cứ điều gì khiến Lệ Thu có chút bất ngờ. Mẹ không vui hả mẹ? chị cay đắng nghĩ. Đang còn nghĩ ngợi vẩn vơ chị tròn mắt thấy mẹ lại đeo khẩu trang đi găng tay vào.

- Mẹ lại đi đâu?

- Đến nhà vợ chồng cái Vy. - Bà Lệ Minh đáp lạnh lùng rồi từ từ tiến về phía cổng.

Đứng như trời trồng nhìn theo bóng mẹ Lệ Thu sửng sốt. Một cảm giác tủi hờn dâng lên làm cổ họng nghẹn ứ, chị bật khóc: Mẹ à, biết tin con thoát chết mà mẹ không vui sao?