Đã hơn hai tuần rồi mẹ của Lệ Thu ở lại nhà em gái chị chưa về. Ngày nào hai mẹ con cũng gọi điện cho nhau như điểm danh, chỉ toàn nói những câu khuôn mẫu sáo rỗng như thể nếu nói câu nào chứa đựng sự quan tâm hay mang nhiều tình cảm trong đó thì tất cả sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát vậy.
Đáng lẽ ra chị phải tới thăm Thúy Vy lâu rồi mới phải nhưng Lệ Thu cứ lần lữa mãi. Đến rồi thể hiện ra thế nào đây? Tỏ vẻ đau khổ đáng thương ư, nghe thật đạo đức giả. Đến với tâm trạng vui vẻ và tuyên bố mình đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi ư, thế có khác nào nhảy múa trên mộ người ta?
Dạo này chị rảnh rỗi quá thể. Khi còn bị bệnh tật bủa vây trong đầu ngập tràn những suy nghĩ theo kiểu: "Đau quá!", "Mệt quá!", "Thuốc đắng quá!", chẳng còn cái gì khác để chen vào. Nay thì những suy nghĩ ấy đã bị đóng hộp gửi chuyển phát nhanh ra ngoài bãi rác rồi bộ óc của Lệ Thu hình như có quá nhiều chỗ trống thì phải, cần tìm công việc để làm thôi.
Đi loanh quanh trong nhà chị bắt tay vào dọn dẹp sửa sang. Từ giờ mọi thứ sẽ phải được thay mới giống như Lệ Thu vừa có khởi đầu mới vậy. Vừa phấn khích với những ý nghĩ tích cực chị vừa đẩy cái thang đến sát tường. Nhìn lên cái đèn bảo hộ bị cháy Lệ Thu ngần ngừ không biết có nên tự trèo lên thay không, chị vốn sợ độ cao.
Giá bây giờ trong nhà có đàn ông có phải tốt không? Lệ Thu nghĩ và hình ảnh Michael hiện lên trong đầu. Đúng rồi nhỉ, mấy hôm nay không thấy mặt thằng nhóc tóc vàng ấy, bình thường toàn chạy lăng xăng quẩn quanh chân chị.
Ôm cái cột nhà Michael đập đầu mình vào tường ngán ngẩm. Sao có thể phạm một lỗi sơ đẳng đến vậy kia chứ, rủ người bị ung thư đi ăn hết lần này tới lần khác. Cô ấy còn cảm nhận được gì nơi đầu lưỡi hay sao? Muốn làm thân với người ta mà còn không hiểu rõ về cô ấy, chắc Lệ Thu bực mình lắm dù chẳng nói ra.
Vẫn còn mải mê suy nghĩ Michael hơi giật mình khi thấy chị bước vào. Tròn mắt ngạc nhiên không hiểu Michael đang giở trò gì, thử độ cứng của bê tông thì phải, Lệ Thu bảo:
- Này, nếu rảnh sang giúp tôi thay cái bóng đèn được không?
Mắt Michael sáng rỡ gật đầu lia lịa, có ai được nhờ vả mà vui đến thế không?
Chỉ cái đèn phía trên cao chị nói:
- Kia kìa, tôi kéo thang ra đây rồi!
Trợn mắt lên nhìn Lệ Thu Michael hỏi giọng lo lắng:
- Em tự kéo? Lần sau có việc nặng nhọc gì phải gọi tôi, không được tự xoay sở, nghe chưa?
Thay xong bóng đèn Micheal đi vòng quanh nhà 1 lượt kiểm tra hết đồ điện để có gì hỏng sửa luôn. Nhìn Michael với vẻ biết ơn, chị hỏi:
- Ăn nem cuốn không?
Quan sát Lệ Thu xếp các đĩa thức ăn lên bàn, ngập ngừng một hồi Michael nói:
- Tôi... thật vụng về!
- Đâu có, anh sửa hộ tôi hết cả đồ điện trong nhà còn gì, nhiều thứ lâu rồi chưa đụng tới!
Ấp úng định nói câu gì sau đó Michael ngồi im. Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cậu ta chị lờ mờ hiểu ra Michael muốn ám chỉ cái gì. Không biết là không có tội, có phải điều gì to tát đâu mà thằng nhóc này phải băn khoăn thế. Đẩy đĩa nem cuốn đến trước mặt Michael Lệ Thu dịu dàng bảo:
- Anh thấy đấy, tôi chẳng có bạn bè gì, cảm ơn vì đã là bạn của tôi và ở bên khi tôi cần.
Thế là đủ để Michael hết buồn ngay. Cười rạng rỡ cậu ta bắt tay vào công cuộc chinh phục đám thức ăn.
Nhìn mái tóc lởm chởm của mình trong gương mà Lệ Thu thấy thật hoan hỉ. Tuy giờ tóc của chị trông chẳng khác nào của một thằng đầu đinh nhưng khởi đầu thế này đâu có tệ. Rõ ràng mấy thứ có chứa collagen đã phát huy tác dụng.
Bị ung thư mái tóc vừa dài vừa dày của chị cứ rụng dần. Có lúc Lệ Thu chẳng còn dám chạm vào tóc vì một cái chạm nhẹ cũng lôi theo cả mớ tóc. Rồi cũng tới ngày chị phải cạo trọc vì nếu không cũng chẳng còn lại gì mấy. Lệ Thu có cả chục mái tóc giả mà Quốc Long chồng cũ của chị mua cho. Chắc là sắp tới đây sẽ chẳng cần dùng đến nữa.
Chị đã từng là một phụ nữ sắc nước hương trời. Nhưng thời gian và bệnh tật cứ lấy đi dần dần từng chút một. Nay có lẽ chị phải lo trùng tu nhan sắc thôi. Nghĩ vậy Lệ Thu vớ lấy cái túi quyết định đi spa.
Khi chị quay về thì Michael đang đứng cùng mấy người bạn trước cửa phòng mình. Nhìn thấy Lệ Thu cả lũ đều ngẩn mặt ra, một gã thốt lên: Ô! Michael cũng thoáng chút ngạc nhiên. Hôm nay trông chị rạng ngời hơn hẳn. Không hiểu vì sao tự dưng Michael cảm thấy thật tự hào khi bạn bè mình nhìn Lệ Thu đầy ngưỡng mộ. Thật mong tới ngày Michael được giới thiệu chị với mọi người.
Nhìn cả một bàn la liệt đồ ăn hồi lâu rồi Lệ Thu mang cái cặp lồng năm ngăn ra cẩn thận xếp vào. Phải lấy hết can đảm chị mới hạ được quyết tâm hôm nay sẽ tới nhà em gái. Đâu thể trốn tránh mãi được, rồi cũng phải đối mặt thôi.
Nghe tiếng chuông bà Lệ Minh chạy ra cổng. Nhìn thấy đứa con gái lớn bà có hơi giật mình. Đã định bảo với Lệ Thu đưa đồ ăn bà mang vào rồi về đi nhưng nghĩ lại bà mở rộng cánh cửa cho con vào.
Nhìn vẻ mặt đầy khó xử của mẹ khi mình xuất hiện chị hiểu chẳng ai hoan nghênh sự hiện diện của mình. Lỡ tới rồi thì biết làm sao. Lệ Thu lí nhí:
- Con mang đồ ăn tới!
Vừa nói chị vừa vội vã lấy các thứ đặt lên bàn. Khi chuẩn bị rời đi Lệ Thu nghe giọng nói cao vút của em gái cất lên:
- Ôi, quí hóa quá, ai đến nhà tôi thế này?
Rồi tiến sát chị Thúy Vy nhìn Lệ Thu chòng chọc:
- Sao, chị đã chuẩn bị để chết chưa? Xuống âm phủ rồi sống cùng con trai em cho đỡ cô đơn!
Lệ Thu nhìn em gái mình trân trối. Nói xong câu điên khùng Thúy Vy cười lên sằng sặc. Nhanh như chớp cô ta gạt tất cả chỗ thức ăn trên bàn xuống đất.
- Cái thứ cho người chết này mà để tôi ăn sao? - Thúy Vy gào lên the thé.
Lệ Thu đứng nhìn đồ ăn chị đã kì công nấu nướng cả ngày rơi tung tóe trên sàn nghe tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng mà tưởng như trong lòng có cái gì cũng vừa vỡ nát. Cắn chặt môi, chị xoay người bước vội ra cửa.
Thúy Vy nhảy chồm theo giữ tay chị gái lại:
- Tôi đang nói chuyện với chị ai cho chị bỏ đi?
Bà Lệ Minh hoảng hốt nhảy vào giữa ngăn hai đứa con gái của mình. Bà quát:
- Đủ rồi!
Quay sang Lệ Thu bà nói với giọng lạnh băng:
- Về đi, không có việc gì thì ở yên trong nhà đừng có đi lung tung gây chuyện!
Chị ngỡ ngàng nhìn mẹ. Việc vừa xảy ra là lỗi của chị sao? Dường như trái tim Lệ Thu vừa vỡ nát rồi.