Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Tận cùng màn đêm

Yami_Kitsune
--
chs / week
--
NOT RATINGS
5.8k
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Mở đầu

Chẳng còn lại gì cả. Trước mắt tôi chỉ là một đống đỗ nát hoang tàn. Tiếng khóc, tiếng gào thét,tiếng súng thật khủng khiếp. Bỗng tui giật mình tỉnh lại, xung quanh vẫn là căn phòng quen thuộc của tôi, tôi thở dài mồ hôi vẫn còn ướt đẫm trên trán.

- "Thật mừng vì đó chỉ là mơ"

Tôi vén chăn ngồi dậy chuẩn bị đến trường như mọi khi, sau khi thực hiện việc vệ sinh cá nhân thì tôi bước vào bàn ăn sáng cùng mẹ, mẹ lúc nào cũng dậy từ rất sớm để lo việc nhà và chuẩn bị bữa sáng cho tôi phải công nhận là món ăn mẹ nấu rất ngon, tôi rất yêu quý bà ấy nên thường làm thêm tại cửa hàng tiện lợi sau buổi học để giúp mẹ giảm bớt gánh nặng về tài chính.Trong lúc tôi đang vội vã ăn xong bữa sáng của mình để nhanh chóng đến trường thì mẹ tôi nấu ăn trong bếp và vừa nói vọng ra

-"Chiều nay đi học về thì nghỉ làm thêm giờ một buổi đi nhé! ba con sẽ về thăm nhà đó"

    - Tôi ngạc nhiên dừng lại một chút và đáp:

-"Chẳng phải lúc đi ba đã nói là có thể là cuối năm ba mới về được mà phải không mẹ?"

 Mẹ đáp:

-"Ba chuẩn bị đến nơi xa hơn để làm nhiệm vụ nên đã xin phép để về nhà đó mà"

  Tôi trả lời:

- " Vâng con sẽ xin ông chủ nghỉ bữa nay".

cha tôi, ông ấy là một chiến binh mạnh mẽ trong quân đội. Do tính chất của công việc này nên cha tôi thường rất ít về thăm nhà. Nhưng tình cảm cha con của chúng tôi vẫn rất bền chặt.

Sau khi ăn sáng xong tui lại vội vã đến trường như bao lần khác, nhưng không ngờ đây là lần cuối.

 Xin tự giới thiệu với mọi người tôi tên là naruyami kihito là một học sinh cấp 3 bình

 thường chả có gì nổi bật, nhưng bên cạnh tôi có những người bạn mà tôi rất thân từ thời thơ ấu đó là hiroshi tatsuya nó là người bạn thân thiết nhất và đang học cùng trường với tui vì tui ngại giao tiếp với người khác nên ngoài nó ra thì tôi chẳng nói chuyện với ai nhiều cả. Cuối cùng là yamamura kiyomi cô ấy là một người dịu dàng và tốt bụng. Luôn là người đứng ra ngăn cản khi tôi và thằng tatsuya xảy ra xích mích. Và kiyomi là người mà tôi rất thích, thích từ hồi còn bé luôn rồi

Vào giờ nghỉ trưa ở trường tui đã kể lại cơn ác mộng hồi sáng cho tatsuya và kiyomi nghe, nghe xong bọn họ đều khuyên và nói:

 -"Có lẽ mày đã làm việc quá sức đó mày nên giành thời gian để nghỉ ngơi đi lớn rồi phải biết lo cho sức khỏe mình chứ!"

-"Tatsuya nói đúng đó làm thêm giờ quá sức không tốt đâu. Cậu nên chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn đi!"

Lời của tatsuya và kiyomi tôi thấy cũng có lý chắc là do mình làm việc quá sức nên mới sinh ra ác mộng "cho đến khi" và tiếng chuông thôi báo vào lớp đã reo lên tôi tạm biệt hai người bạn rồi quay về lớp và học các tiết học nhàm chán còn lại, khi bắt đầu tiết học giáo viên thì chăm chú giảng bài học sinh thì cậm cụi viết bài và tập trung nghe thầy giảng chỉ có tôi là lơ đểnh nhìn ra ngoài cửa sổ thì bổng nhiên tôi thấy một cảnh tượng làm tôi sởn gai ốc. Một hiện tượng chưa từng xảy ra trước đây và nó cũng như báo hiệu cho sự diệt vong của nhân loại

Bầu trời bị che kính bằng những đám mây màu đỏ như máu nhìn như một bầu trời máu vậy

- Đó là gì vậy?

Cùng lúc đó, tiếng chuông thông báo reo lên, đó chính là tiếng chuông thông báo thảm họa. Và với âm thanh đặc trưng này, đây chính là thông báo cho thảm họa cấp 4. Sức tàn phá của thảm họa sẽ ứng với các con số theo thứ tự tăng dần, tổng cộng có 5 cấp độ thảm họa. Và từ đó đến nay chỉ có sự kiện ném bom hạt nhân ở Nagasaki và Hiroshima mới được xếp vào thảm họa cấp 5. Và từ sự kiện đó đến tận bây giờ các thảm họa thiên nhiên chỉ đạt cấp cao nhất là thảm họa cấp 3.

-" Yêu cầu mọi người dân dừng toàn bộ công việc và tiến tới khi trú ẩn thiên tai khẩn cấp. Nhắc lại xin người dân hãy sơ tán đến khu trú ẩn thiên tai xin nhắc lại yêu cầu mọi người sơ tán đến khu trú ẩn thiên tai để tránh bị thảm họa cấp độ 4 gây nguy hiểm xin hết!"

Khi tiếng chuông thông báo đã kết thúc thì có một trận động đất kinh hồn đã diễn ra kèm theo những trận xung kích nổi lên từng đợt khiến cho mọi người hoản loạn vô cùng, trong lúc đó khi chúng tôi thì sơ tán ra khỏi trường thì đã có một tiếng hét

-"Áaa..."

Một vài tiếng thét , la gào thét lên làm thu hút sự chú ý của bọn tôi khi bọn tôi quay đầu lại thì trước mắt chúng tôi là một sinh vật đáng sợ và kinh dị, chúng như không thuộc về trái đất vậy, chúng to khoảng 2m tay và chân dường như không có da có thể nhìn thấy xương của bọn chúng từng nét cơ, nội tạng lộ rõ ra, chúng có đôi mắt màu đỏ với đồng tử đen rất đáng sợ cùng với hàm răng sắc nhọn, khi chúng tôi quan sát kỹ hơn thì thấy nó đang ăn tươi nuốt sống một học sinh vậy trên miệng nó còn nhai từng mẫu thịt và nội tạng của học sinh tội nghiệp đó cậu ta đã bị con sinh vật ấy xé xác theo đúng nghĩa đen nói môi tim gan và ruột ra ăn ngấu nghiến. Khi thấy đều đó tất cả học sinh đều hoảng hốt, sợ hãi mà chạy toáng lên tất cả tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Nhưng dù có chạy nhanh đến đâu thì bọn tôi vẫn bắt kịp vì bọn chúng rất nhanh nhẹn và khi bắt được ai đó chúng sẽ xé xác người và ăn ngấu nghiến từng phần cơ thể ấy.

Chạy một lúc trước mắt tôi chính là cánh cổng trường khi tôi chuẩn bị thoát khỏi trường, không biết từ khi nào thì "nó" đã xuất hiện trước mặt tôi.Tay tôi lúc ấy rung lên vì sợ, đôi chân tôi như thể bị hóa đá vậy. So với nó sức của tôi chẳng là gì cả, khi nó lao đến định ăn thịt tôi thì bản năng sinh tồn trong tôi đã được đánh thức, nhờ có vận động thể thao thường xuyên nên thể lực của tôi cũng rất tốt.Tôi đã lòn qua hai chân nó và chạy thật nhanh về phía trước khi tôi đang cắm đầu mà chạy thì nghe thấy tiếng thét:

-"Aaa..."

-"Giọng nói đó"

Khi tôi nhìn lại không phải là nó bắt trượt tôi mà con mồi nó nhắm đến từ đầu là tatsuya thấy thế tôi thét lên:

-"Tatsuya!!"

-"Đi đi"

nó nói với giọng thều thào:

-Tao chẳng còn người thân nào hết...Nên là...,mày mà chết...,thì tao chẳng còn niềm tin nào để sống cả...Đi đi! Hãy sống luôn cho phần của tao!!"

Nói xong tatsuya đã bắt đầu mất ý thức tôi biết bây giờ quay lại thì thằng tatsuya sẽ chết một cách vô ích.

Tôi quay người chạy thật nhanh về nhà mình thông qua con đường tắt nhỏ hẹp.Trước mắt tôi chỉ còn là đống đỏ nát. Tôi đã rất sốc cổ họng tui như nghẹn lại tôi dường như không tin vào mắt mình trước mắt tôi là thi thể của mẹ đã không còn nguyên vẹn

-"Aaaa..."

- "Tất cả chỉ là dối trá, là dối trá thôi đây không phải là thực tại chỉ là mơ..,là mơ thôi"

-"Làm ơn!...Làm ơn!..."

-"Tỉnh dậy đi!...Tỉnh dậy đi!..."

Khi tôi còn đang bất lực gào thét thì con quái vật đã đứng sau lưng tôi.