Chereads / Tận cùng màn đêm / Chapter 2 - Chương 2: Tuyệt vọng

Chapter 2 - Chương 2: Tuyệt vọng

Ngay lúc tôi vừa quay đầu lại tôi đã bị nó tấn công thẳng vào bụng. Đòn đánh của nó như trời giáng làm tôi văng ra một khoảng khá xa, tôi cố gắng đứng dậy máu từ bụng không ngừng chảy ra, ăn một đòn trực diện từ con quái vật khiến tôi kiệt sức hoàn toàn, tay chân như bị gãy

 -"Không lẽ,... mình phải bỏ mạng một cách vô ích như vậy sao?"

 -"Mình chưa muốn chết,...mình muốn được sống để báo thù!"

Khi tôi không cam lòng mà đợi cái chết đến với mình thì bỗng có một người đàn ông xông thẳng vào con quái vật đó, khi tôi nhìn kỹ lại thì đó chính là ba tôi may quá ông ấy vẫn còn sống

-"Ba...là ba sao?"

-"Con còn có thể di chuyển được không Kihito?"

Tôi yếu ớt đáp lại:

-"Con chả còn chút sức nào cả."

-" Con không được phép bỏ cuộc dù cho tình huống có tồi tệ đến mấy đi chăng nữa thì cũng có cách để giải quyết vì thế con không được phép bỏ cuộc!"

Ngay lập tức, ba tôi quay đầu lại và cõng tôi lên lưng. Ba tôi chạy nhanh đến chổ chiếc xe mà ba tôi dùng để đến đây. Đằng sau là con quái vật đang điên cuồn đuổi theo. lúc này ba tôi lấy trong túi một quả lựu đạn khói ném về phía nó. Con quái vật khựng lại một lúc.

Khi con quái vật thoát khỏi đám khói, ba tôi đã đưa tôi lên xe và khởi động xe chạy thật nhanh. Dù ba tôi đang chạy xe với tốc độ rất nhanh, nhưng con quái vật đó vẫn đuổi theo rất gần.

Trong lúc ba tôi vẫn đang cố gắng chạy nhanh hết mức có thể, thì con quái vật đó đã lao đến với tốc độ rất nhanh, thấy tình hình không ổn. Ba tôi đã ôm tôi nhảy ra khỏi xe. Khi tôi và ba tôi vừa nhảy ra khỏi xe thì con quái vật đó dùng tay của đấm một cú mạnh làm lổm một lỗ ở đằng sau xe. Làm cho chiếc xe văng đi một đoạn xa.

Sau cú nhảy ra khỏi xe vừa rồi do ba tôi đã dùng lưng của ba để đáp đất nên tôi không sao, còn ba tôi thì bị thương khá nặng ở lưng và chân phải ba tôi đã bị một cây sắt đâm vào, máu từ vết thương của ba tôi không ngừng chảy ra. Nhận thấy tình hình không ổn, Bà tôi quay lại nhìn tôi và nói.

-"Ba xin lỗi vì không thể dành nhiều thời gian bên con và mẹ, nhưng ít nhất đây là điều ba có thể làm lúc này cho con."

Nói xong ba tôi liền chạy thẳng đến chiếc xe ô tô lúc nãy đang bị lật ngược và chảy xăng ra trong tình trạng chân và lưng đang bị thương. Lúc đó do chân và một số bộ phận tôi đã bị thương nên tôi chỉ có thể nằm bất động ở một gốc. Ba tôi nhịn đau vừa chạy vừa la lên.

-" Tao đang ở đây này, có giỏi thì qua đây mà giết tao!"

Con quái vật chuyển ánh nhìn từ chỗ của tôi sang nhìn ba tôi. Ngay lập tức, nó đuổi theo ba tôi. Lúc đó, tôi thấy ba tôi rút ra trong túi ba quả lựu đạn. Khi đến gần chiếc ô tô và con quái vật cũng đến rất gần ba, bỗng ba tôi nói lớn.

-"Đừng chết nhé con trai. Ba tin con sẽ làm được!"

khi con quái vật vừa lao đến chỗ ba tôi cũng là lúc ba tôi rút chốt an toàn của ba quả lựu đạn ra.

-"Không!..Đừng làm vậy...Ba ơi!"

Tôi nói với giọng yếu ớt. Một vụ nổ vang trời ngay trước mắt tôi, một lần nữa tôi lại bất lực nhìn từng người, từng người vì để bảo vệ mình mà phải hy sinh. Nước mắt tôi bắt đầu rơi, tôi cắn môi mình chặt đến mức chảy máu. Tôi hận bản thân mình sao lại vô dụng đến vậy. Ngay lúc đó, trong ngọn lửa của vụ nỏ xuất hiện một cái bóng to lớn.

  -" Không...không thể nào!..."

   Nó vẫn còn sống, vậy là sự hy sinh của ba tôi là vô ích sao? Mắt tôi dần mờ đi, hình như là do mất máu quá nhiều,Cơ thể tôi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa. Tôi bất lực mà thiếp đi.

3 ngày sau.

[ Tiếng xì xào nói chuyện]

tôi từ từ mở mắt ra

-" Mình... chết rồi sao?"

-" Không cậu vẫn còn sống."

 Giọng nói của một người đàn ông cất lên và giải thích cho tôi biết. Thì ra là hiện tại tôi đang ở khu tị nạn và người thanh niên này tên là Hiroki Matsuda, 21 tuổi. Anh ta là một quân tiên phong và cũng là người đã cứu tôi

-" Cậu đúng là người mạnh mẽ đó. Lúc tôi đến nơi thì cơ thể cậu chẳng còn gì là lành lặn cả."

-" gãy 4 cái xương sườn, gãy xương ống quyển, dập nội tạng, máu thì không ngừng chảy ra."

-" Lúc đó tôi tưởng cậu sẽ chết rồi nên định rời đi."

-" Nhưng cậu liên tục lặp lại."

" Tôi phải sống, tôi phải sống."

-" Nên tôi mới mang cậu về đây và cứu chữa cũng may do cậu có ý chí mạnh mẽ và có một chút may mắn nên còn cứu được."

-" Sao anh lại cứu tôi?"

Anh ta ngơ ngát nhìn tôi

-" Cứ để tôi chết đi có phải tốt hơn không nhiều người vì đã cứu tôi nên đã bỏ mạng ngoài kia rồi"

-"Bạn bè, người thân...Tôi chẳng còn lại ai cả."

tôi vừa nói nước mắt tôi vừa rơi. Anh ta trầm mặt xuống sau đó nhìn tôi với một ánh mắt nghiêm túc và nói:

-" Vậy cậu định để họ chết một cách vô nghĩa sao?"

Tôi bỗng khựng lại. Anh ta đứng lên dìu tôi đến một nơi. Trước mắt tôi là một tấm bảng rất lớn xung quanh có nhiều người khóc than

-"Đây chính là tên của những người đã chết trong vụ thảm họa này."

-" Rất nhiều người bị giết trong khi cậu may mắn được sống mà lại muốn chết."

Tôi nhìn lên tấm bảng đó từng tên một. Bạn bè tôi, ba mẹ tôi đều có tên trên đó. Khi tôi cảm thấy tuyệt vọng nhất thì sau lưng tôi lại có một giọng nói quen thuộc cất lên.

-" Kihito!!!"