Chào các cậu, tôi là Diệp Vũ Ninh, đang là học sinh lớp 11a7 trường xxx. Người đang ngồi cạnh tôi là Nguyệt Hạ-bạn thân nhất của tôi. Cậu bạn ngồi đằng sau là Chí Hưng, trông xấu trai đúng không? Không chỉ xấu trai đâu còn xấu cả nết.
Còn người ngồi bàn cạnh cửa sổ kia là...
Một tiếng đập bàn của giáo viên khiến tôi đang mơ liền bật dậy:
- Dạ cô gọi em ạ?
Ke còn trên miệng tôi vội lau đi, cả lớp thì được trận cười phá lên.
- Thành tích của em tốt quá, em muốn tăng thêm giờ làm của cô bao lâu nữa?
Tôi vẫn chưa tỉnh hẳn ngờ ngợ nói ra một con số:
- Giảm xuống 15 phút mỗi ngày được không ạ?
Nguyệt Hạ cố kéo áo tôi muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa.
Cô Dương nổi trận lôi đình đuổi tôi ra khỏi lớp học.
Vừa ra tới cửa thì thấy lớp trưởng vừa hay vào lớp. Tôi vội gọi cậu ấy lại.
- Lớp trưởng cậu có thể mở hé cửa ra chút không tôi cũng muốn nghe giảng.
Cậu ta chỉ liếc qua tôi một cái rồi đóng chặt cửa cách âm lại. Cái tên lớp trưởng này thật sự rất đáng ghét, mặc dù tôi đã từng nói xấu cậu ta với Nguyệt Hạ nhưng cậu ấy lại không tin tôi.
Trăng Hè ( biệt danh của bạn thân nữ chính ) còn trả lời bằng mấy câu như:
" Tớ thấy cậu ấy cũng tốt mà! Mặc dù có ít nói khó gần nhưng có bài tập nào bọn tớ không biết cậu ấy đều rất tận tâm chỉ. "
" Lần trước là cậu ấy đứng ra bảo vệ đám Chí Hưng khi đá bóng bị nói là chơi xấu đấy. "
Vân vân và mây mây.
Tôi cảm giác lời bọn họ không đáng tin chút nào, lớp trưởng đối với tôi chưa từng đáng yêu tốt tính như lời họ nói.
Lớp trưởng có thể ác quỷ tới mức mỗi lần tôi vi phạm đều có thể dụng tâm nghĩ ra nhiều hình phạt quái đản. Như là: bê phân cho bác Trương tiệm tạp hoá đối diện trường một tuần, hay dọn hàng cho bác ấy một tuần, v.v.v
Lâu ngày rồi tôi giống như sắp trở thành người nhà bác Trương rồi, chỉ là buổi trưa đi ngang qua có thể không ngần ngại tấp vào chén bát cơm.
Tôi bị cậu ta phạt đến chai mặt ở nhà bác Trương rồi. Có lúc tôi đã rất tức giận mà đi hỏi trực tiếp cậu ta vì sao cứ hay làm khó mình
Nhưng nhận lại chỉ là một cái liếc nhìn và một gương mặt không biểu cảm:
- Chắc tại trông cậu rất dễ bắt nạt.
Vốn chỉ nghĩ là cậu ta nói đùa thôi ai dè sau đó cậu ta còn bắt đầu quá đáng hơn.
Ông trời cũng rất có mắt khi vào một buổi chiều không có gì bình thường hơn một buổi chiều...
Tôi đang trong phòng tin học thì nhìn lỏm qua máy cậu ta.
Bất ngờ chưa cậu ta bình thường trên lớp thấy chỉ biết bù đầu vào sách vở lại có lúc biết chơi game. Lại còn chơi liên quân. Tôi ra hiệu cho tên Chí Hưng viết lại id game của lớp trưởng.
Chí Hưng như bị lớp trưởng thuần hoá nhất quyết không chép cho tôi.
Tôi biết thừa cậu ta còn thiếu tiền mua một đôi dày mới. Tôi móc hai trăm nghìn ra hiệu cho cậu ta.
Cuối cùng Chí Hưng cũng bị cám dỗ hai trăm nghìn chắc chắn hơn tình anh em ruột thừa của họ.
Vừa ra về tôi đã đạp xe chạy nhanh về nhà. Hấp tấp mở liên quân tìm id cậu ta.
Đập vào mắt là cái acc game rank chiến tướng 399 skin.
Tôi kiểm tra thanh thân mật của lớp trưởng thấy trống trơn. Liền nảy ra ý định táo bạo chơi khăm cậu ta.
Liền tự tạo một acc game phụ nhằm trap lớp trưởng cho bỏ ghét.
Nhưng mà trình của tôi thật sự chỉ đang ở mức tinh anh, cày cả buổi tối mới lên tới kim cương. Làm sao có thể thuận lợi gặp cậu ta trên rank chiến tướng được chứ?
Sợ lúc tôi cày acc này lên chiến tướng tôi đã tốt nghiệp cấp ba rồi cũng nên.
Tôi phải làm cái gì đây, huhu
Đến mai đi học trông thấy Chí Hưng đang chơi game trong quán net tôi phát hiện ra cậu ra chơi cũng rất hay.
Tôi nở nụ cười bỉ ổi nhìn cậu ta.
- Cậu cày acc phụ của tôi lên cao thủ nhé?
Giọng nói ngọt ngào nhưng đã doạ sợ tên Chí Hưng rồi.
- Bà nội ơi con chơi không hay đâu.
- Con chơi hay hơn bà mà phải không?
Tôi cầm đôi dày mới mua của Chí Hưng đe doạ.
- Ngày nào acc này của tôi chưa lên cao thủ thì ngày đó đôi dày của cậu không được yên ổn đâu.
- Chị Chi chị được lắm.
Kiểu gì tên này cũng đồng ý thôi, đôi dày đẹp thế này tôi cũng không nỡ phá nó đâu.
Nhờ cậu ta cày hộ, cậu ta còn nói với lớp trưởng muốn cậu ta gánh tôi.
Được một công đôi đường. Tôi nhận được id phòng của lớp trưởng liền nhập vào phòng. Vừa vào đã thấy ba cái acc chiến tướng khác đang chờ tôi.
Chỉ thấy lớp trưởng chat lên, hình như người trong phòng đều là người trong clan của cậu ấy.
Có một chị tomboy tên Thu Hương, một anh học đại học tên Duy Hùng, một chú đã đi làm tên Hoàng Dũng, và Hải Đăng- Lớp trưởng lớp tôi.
Tôi vừa vào phòng chat đã toàn hỏi chấm.
Kiểu như:
"Boss lần đầu tiên kéo gái ạ?"
"Sao kéo gái mà không có kinh nghiệm gì hết vậy, mời bọn tôi vô làm bình phong?"
"Em nghe anh kéo gái thì nên đi hai đứa mày thôi!"
V.v.v.
Chat được lúc bọn họ đều thoát ra. Tôi hoang mang nhắn hỏi:
"Bọn họ không thích kéo rank con gái ạ?"
"Kệ bọn họ đi"
Tôi định chat thêm, chưa kịp ấn gửi thì đã vào sảnh.Tối hôm đó lớp trưởng cùng tôi oanh tạc cả rank Việt, đi tới đâu là thua tới đó. Lỗi đa phần là do tôi, tôi đi đường nào cũng dở, biết mỗi MiD với Sp.
Có trận tôi đi top KDA 3/12/9. Chắc trận đó Hải Đăng chắc đã khóc nấc lên vì tức rồi.
Chơi tới 11 giờ đêm tôi muốn hẹn Hải Đăng lần sau chơi tiếp. Chưa kịp nhắn hẹn cậu ấy sau chơi tiếp liền bị cậu ấy chặn miệng.
"Tôi hết sao hộ mệnh rồi không chơi được với cậu nữa" - Câu dài hơn bốn chữ đầu tiên lớp trưởng nói với tôi lại dịu dàng như vậy.
"Chơi với tôi thua miết cậu không giận sao?"
"Lần sau cậu chơi ad đi, tôi sp sẽ cố gắng bảo kê cậu!"
Tôi chửi thầm. Hoá ra Nguyệt Hạ không nói xạo. Cậu ta hoà nhã với người khác như vậy hà cớ gì lại hách dịch với tôi.
Tối qua tôi chơi game tới hết pin nên chưa đặt báo thức lại đi muộn rồi.
Muộn thì muộn, Ninh Vũ luôn có một quy tắc. Gấp gáp tới đâu cũng phải ăn sáng trước đã.
Vừa đá xong hộp xôi, tôi liền theo lối cũ lẻn vào trường.
Qua khe tường tôi không thấy bóng dáng chủ nhiệm đâu hết, liền yên tâm chạy ra ngoài.
Ngó qua ngó lại tôi lại bị chủ nhiệm tóm được.
- Em đi muộn nữa phải không?
- Thầy nghe em giải thích, là do trên đường em gặp con chó nó cắn chân em v.v.v
Đã quá quen với những lời nói dối thường xuyên của tôi, thầy lôi cổ tôi lên văn phòng.
Tôi bị cô Dương mắng nguyên một tiết tự học.
Mắng xong cô còn chưa nguôi giận nhưng chỉ đành để tôi về lớp. Bước ra khỏi văn phòng tôi chạm mặt lớp trưởng.
Rõ là hôm qua cậu ta chơi cũng khuya như tôi, thậm chí tôi thoát phòng rồi cậu ta vẫn còn chơi tiếp, thế mà sáng ra lại không có biểu hiện mất ngủ mà còn trông rất thoải mái.
Tôi thề là tôi không dám chơi game với cậu ta tới khuya như hôm qua nữa.
Có 15 phút để nghỉ tôi đều dành hết cho việc ngủ. Vào tiết rồi vẫn còn lưu luyến soái ca thịt xiên nướng trong mơ, mà không muốn tỉnh dậy.
Sắp tới giờ văn, tôi vội kiểm tra balo sợ rằng bản thân lại như mọi khi để nó ở nhà.
Thấy nó vẫn yên vị trong cặp liền rất vui vẻ ngủ tiếp.
Chớp mắt đã tới tiết văn. Cô thấy chỗ ngồi của Chí Hưng trống liền hỏi cậu ấy đi đâu.
Chí Hưng chắc sợ kiểm tra nên chạy trước rồi. Tôi cố lấy sách che mặt mình thì như bị cô đọc vị liền mời tôi lên trả bài.
Vì đã chuẩn bị từ trước tôi không sợ hãi đứng lên, mò tay vào balo thì đã không thấy quyển soạn văn ở đâu nữa rồi.
- Không thể nào. Rõ là ở đây mà, vừa nãy mình còn...
Cô vẫn cứ nghĩ tôi lại giở trò trốn trả bài ngán ngẩm hỏi:
- Em lại quên vở ở nhà sao?
- Em không có, em có mang nhưng bây giờ em không thấy đâu nữa.
Cô Nhung thở dài:
- Em hết lý do rồi hả? Ra về gặp tôi trên văn phòng.
Tôi thật sự không hiểu, tôi không thể hoa mắt thấy vở văn của mình được. Nhưng bản thân tôi lại không thể tự giải thích. Ông trời luôn có cách trêu đùa tôi như thế.
Nguyệt Hạ mua nước cho Chí Hưng đang chơi bóng rổ. Cậu ấy vừa đi ngang sân thì bị một bạn nam trong đội không chú ý va vào. Nguyệt Hạ bị thương rồi.
Hưng lo sốt vó, đám con trai kia cũng bu vào hóng hớt. Cậu bạn kia thì xin lỗi rối rít.
Hưng đỡ Hạ ra ghế ngồi, rồi chạy vào phòng y tế lấy băng cá nhân. Lúc chạy ngang văn phòng có thấy tôi ở trỏng đang bị cô mắng té tát.
Sau khi sơ cứu cho Hạ, Hưng liền dật lấy chai nước Hạ mua cho tu một hớp hết sạch.
Cậu ta sảng khoái khà một tiếng, cứ như lão già đi nhậu nhẹt.
Nguyệt Hạ rất dễ cười với mấy hành động ngớ ngẩn của cậu ta.
- Hạ à, nãy tôi có chạy ngang qua văn phòng ông cố Ninh Vũ sao lại ở đó?
- Cậu ấy không mang vở văn nên bị phạt rồi.
- Đùa à, tôi mượn vở cậu ấy mà sao lại không mang?
Chí Hưng mặt đầy khó tin lôi quyển vở văn của tôi ra.
Hạ vừa trông thấy đúng là vở của tôi liền muốn nhanh chóng cầm nó lên văn phòng để cô tha cho Ninh Vũ, nhưng bị Hưng ngăn lại:
- Bà nội à, bà còn đang bị thương đó, ngồi nghỉ chút đi.
- Ninh Vũ còn đang trong đó, tôi không lo cậu lo được à.
Hưng nhấn vai Nguyệt Hạ nén cô lại, cầm quyển sách đưa cho lớp trưởng. Đăng đang cất bóng thì bị dúi sách vào tay, miễng cưỡng cầm lấy.
- Đại ca mang cái này lên cho ông nội tôi được không?
Hải Đăng không đáp cũng không có biểu cảm gì.
- Giúp tôi đi, tôi còn vác bà nội tôi về nhà nữa.
Cuối cùng lớp trưởng cũng thoả hiệp.
Lúc này tôi vẫn chưa biết, ngoan ngoãn ngồi nghe cô nhét chữ vào tai tôi. Cứ nghĩ sẽ phải nghe bài ca cải lương này tới chiều tối thì lớp trưởng bước vào.
Tôi tưởng là cô chủ nhiệm phái cậu ấy tới chông chừng tôi, rồi tiện phạt tôi luôn cả thể.
Nhưng không lần này cậu ấy bước tới mang theo hào quang người tốt kì lạ. Hải Đăng đưa cho cô Nhung xem quyển vở của tôi.
Trong vài giây tôi thấy cậu ấy cũng không đến nỗi nào.
Cô Nhung xem xong liền hỏi cậu ấy:
- Sau vở văn bạn ấy lại ở chỗ em?
- Em thấy nó rơi ở dưới đất, bạn Chi không để ý nên để nó rơi ra khỏi cặp.
Cô cười hài lòng rồi thả hai bọn tôi đi.
Lần đầu tiên tôi có ấn tượng tốt với lớp trưởng. Ninh Vũ cố bắt kịp Hải Đăng, muốn nói gì đó.
- Đăng à, cảm ơn nhé?
Lớp trưởng vẫn dữ nét mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt đã có ý cười, giống như đã chấp nhận lời cảm ơn của tôi.
- Cậu còn chưa trực nhật đâu đấy. - Đăng nói.
- Trực nhật gì chứ? - Tôi ngót nghét theo sau.
- Cậu quên làm bài tập toán, bị tôi phạt dọn lớp.
Lời lớp trưởng nói ra đã đưa tôi về hiện thực, cậu ta vẫn là một con quỷ đáng ghét.
- Tôi nhớ rồi, tôi sẽ đi ngay đây.
Cả lớp giờ chỉ còn mỗi tôi chưa về. Tôi thấy lớp trưởng cầm cặp đi ra khỏi lớp.
Tôi dọn thật nhanh lau bảng quét lớp tắt điện. Vừa ra khỏi cửa tôi thấy Đăng đáng ghét vẫn đang đứng đợi mình.
Tôi thất thần ngắm bộ dạng cậu ta chăm chú đọc sách. Giá như mà giờ hoá đá cậu ta luôn thì tốt, chứ để cậu ta nói chuyện là lại hiện ra nguyên hình.
- Xong rồi à?
- Ừm.
Tôi lườm Đăng, rồi vượt qua người cậu ta đi về.
Về tới nhà tôi mệt mỏi nằm ra giường, chắc tại vì vừa lao động hăng say nên người tôi mệt lả. Tôi đánh ngay một giấc từ 5h30 đến 9h tối.
Tôi tỉnh dậy trong mơ màng tôi cứ nghĩ mình chỉ vừa chớp mắt 30 phút. Mở điện thoại lên thì biết mình đã ngủ suốt 4 tiếng rưỡi. Tôi bật dậy trong sự khó tin, mở tung cửa sổ thì thấy trời tối thui chỉ có đèn nhà trong khu sáng.
Tôi vội vàng đi tắm thay quần áo rồi lên giường làm bài tập.
Khổ nỗi ngoài tiếng anh ra tôi chẳng hiểu văn với toán. Mà toán với văn là hai môn thi bắt buộc để tốt nghiệp cấp ba.
Tôi vừa làm đến câu hai đề văn thì bụng reo mãi. Cũng phải, tôi chưa ăn tối. Bố mẹ tôi hôm nay đi họp lớp, tôi ở nhà một mình.
Lặn lội xuống bếp xem còn gì ăn không, tôi tìm thấy trứng mà nhà chẳng còn mì hay cơm nguội nữa.
Vậy là tôi phải đá ngay ra tiệm tạp hóa mua gói mì.
Cái tiệm Tạp hoá Hoa cải này là của một cụ ông rất hiền lành trong thị trấn ngày bé tôi còn được ông bế bồng trên tay đi xem ao cá nhà ông, nên ông vẫn thường hay gọi tôi như cháu gái.
Hôm nay tôi đi mua lại không thấy ông ra bán. Quán tạp hoá không thấy ai trông. Tôi gọi khàn cả cổ mới thấy có người đi ra.
Không ngờ người bước ra lại là lớp trưởng - Hải Đăng. Thời gian trước, tôi từng nghe qua ông có một đứa cháu vừa từ Hà Nội về, hoá ra lại là Hải Đăng.
- Hoá ra cậu là cháu của ông Hoa
- Cậu tới đây làm gì?
Tôi móc ra tờ hai chục:
- Để mua đồ nhà cậu chứ còn gì?
- Bớt vòng vo đi tôi đang có chuyện cần phải làm.
- Bán tôi hai gói gấu đỏ.
- Nhà tôi hết loại đó rồi, mua tạm mì Hảo Hảo đi.
- Cái gì hồi sáng bố tôi vẫn mua một thùng mà, cậu không muốn bán cho tôi.
- Thùng của bố cậu là thùng cuối cùng rồi.
- Tôi không tin, tôi vào tìm.
Đăng đứng dựa lưng vào tủ không kiên nhẫn đợi tôi.
- Thấy chưa?
Tôi im lặng vì thật sự Gấu đỏ hết rồi.
- Thôi cậu lấy cho tôi gói Hảo Hảo đi.
- Ngay trên đầu cậu ấy!
Tôi nhìn lên trên, thùng hảo hảo ở tút trên cao, tôi dùng mọi cách mà không tài nào lấy được.
- Cậu lấy dùm tôi đi, tôi không với tới.
Đăng xoa xoa gáy, lười biếng đáp:
- Bên kia có cái thang kìa, hồi chiều tôi đánh bóng nên giờ tay mỏi chân đau.
Tôi xếp thang rồi trèo lên lấy gói mì. Ông của Đăng đột nhiên đi ra thấy tôi leo cái thang hỏng hốt hoảng nói lớn:
- Con à cái thang sắp gãy rồi.
Tôi nghe xong thì đứng hình không dám nhúc nhích. Cái thang bắt đầu kêu cọt kẹt, sao mới đầu nó không kêu vậy đi, có phải bây giờ tôi đã không leo cái thang này.
- Ông ơi làm sao cháu xuống đây?
Lớp trưởng bị ông ép, đến gần rồi đưa hai tay ra trước mặt tôi.
- Bám vào, tôi đưa cậu xuống.
Tôi nhanh chóng bám vào cậu ấy. Tôi vừa đặt chân xuống mặt đất thì ông đã mắng Đăng té tát.
- Sao con để Ninh Vũ leo cao thế, may mà nó không ngã.
- Ông lo gì chứ cậu ấy còn khiêng nguyên cả bao tải phân chuồng cho chú Dương. Con còn sợ cậu ấy ngã đau sàn.
- Cậu! - Tôi tức giận.
Bụng tôi réo, coi như tôi bỏ qua. Tôi đút ba ngàn vào tay Đăng rồi bỏ về.
Cậu ta chỉ cười đểu rồi đi vào nhà.
Sau sự kiện đó tôi càng muốn trap cậu ta khóc lóc van xin tôi hơn. Tôi ra sức tìm kiếm cách tán con trai trên game. Nào là cái gì mà ăn nói khéo léo, nào là đăng ảnh dễ thương,... Mấy cái này tôi đều không làm được toàn mấy cái nhảm nhí.
Tôi mời Đăng vào phòng. Tôi định hỏi cậu ấy sắp tới là sự kiện trung thu của game tôi muốn mời cậu ý cùng làm nhiệm vụ.
Đăng: " Không được! "
Tôi:" Sao chứ, tôi chơi hay lắm, tôi cũng có nhiều hoa với quà có thể tăng...thân mật của hai đứa mình. "
Đăng:" =)) "
Tôi:" Hay là mình set love được không? " - Tôi hơi vội vã rồi, tại chưa có kinh nghiệm trap ai hết trơn.
Thấy Đăng không trả lời tôi vội sửa lại:
Tôi:" Không chúng ta có thế set chị em, bạn bè hay anh em cũng được. "
Đăng:" Bạn bè. "
May là cậu ta vẫn trả lời tôi.
Tôi ngay lập tức set thân mật với cậu ta, Đăng vừa chấp nhận tôi liền tặng cậu ta một đống hoa với quà.
Tôi không ngờ đề nghị có một slot trên tab độ thân mật của cậu ấy dễ như vậy.
Trên hết tôi là người đầu tiên set thân mật với cậu ta, vậy cũng coi như là tôi đã tiến một bước ngoặt lớn trên con đường tán đổ lớp trưởng rồi đá đúng không?
Tôi hạnh phúc lăn ra ngủ tới sáng.
Cô chủ nhiệm đang thông báo về các câu lạc bộ của trường, khuyến khích chúng tôi tham gia. Tôi nghe thấy tiếng lớp trưởng với Hưng nói gì đó.
- Anh Đăng năm ngoái anh không tham gia hoạt động câu lạc bộ nào hết nên không được cộng thêm điểm, đã làm mất vị trí thủ khoa vào tay con khỉ Phương Khánh lớp 11a1 rồi. Năm nay cậu tham gia đi được không.
Đăng vừa giải toán vừa nghe Chí Hưng lảm nhảm.
- Tôi phải đi nộp bài cho cô rồi. - Đăng muốn trốn đi.
- Anh Đăng à, con khỉ lớp 11a1 đấy thật sự rất vênh váo, nhiều lần nó thách thức anh mà em tức dùm anh luôn á.
Chí Hưng cứ lẽo đẽo, lải nhải sau lưng Đăng. Lớp trưởng cũng chỉ có lệ cười trừ. Đăng không quan tâm bọn khỉ 11a1 ấy, cậu ấy chỉ quan tâm việc học và cái acc game của cậu ấy thôi.
Tôi với Nguyệt Hạ đi mua nước thì nghe có mấy bạn nữ đứng xếp hàng khen Hải Đăng.
Cái gì mà đẹp trai, da trắng, mũi cao,... Tôi thấy mắt mấy bạn ấy đúng là có đờm hết rồi. Đột nhiên bọn Phương Khánh đang chơi bóng đi ngang chen hàng bọn tôi.
Nguyệt Hạ khó chịu kéo vai áo một bạn nam trong số đó:
- Mấy cậu đang chen hàng bọn tôi đó.
Phương Khánh quay đầu lại.
- Thì sao? Mấy cậu bé quá tôi không nhìn thấy.
- Cậu...
Tôi bước ra chỉ thẳng vào mặt Phương Khánh:
- Cậu đá bóng chơi xấu lớp bọn tôi, giờ tới mua chai nước mấy cậu cũng kiếm chuyện. Có phải mấy cậu sợ không gây chú ý với Đăng thì không sống được đúng không?
Đăng trước kia là học sinh học lớp 11a1 nhưng vì ở đó mâu thuẫn với bọn Phương Khánh nên xin chuyển xuống lớp tôi. Cũng từ đó hai lớp ghét nhau ra mặt.
Tôi cũng không biết chính xác bọn họ có hiềm khích gì chỉ biết đám Phương Khánh lúc nào cũng khi dễ Đăng.
Đăng cũng đã thấy từ xa, Chí Hưng đứng bên cạnh siết chặt tay muốn tiến đến chống lưng cho bọn tôi. Đăng giữ nó lại, nói:
- Giám thị tới rồi.
Giám thị tới, đám Phương Khánh không quậy nữa mà cũng ngoan ngoãn bỏ đi.
Trong tiết đầu óc tôi cứ lơ mơ, chắc tại tôi vẫn chưa chọn được câu lạc bộ của mình. Tôi nhìn xuống sân trường, thấy một chị lớp 12 đang cùng đoàn trường khiêng nặng mấy món đồ trang trí sân khấu.
Tôi nghĩ ra rồi, tôi không giỏi học cũng không giỏi ca hát múa may, nhưng trang trí thì tôi rất giỏi. Đang mải tưởng tượng sân khấu đầu tiên mình được đụng tay vào là mặt sướng ran. Cô Lan đang giảng cấu trúc thì quá khứ hoàn thành thì thấy tôi không tập trung.
- Ninh Vũ em nhắc lại lời cô vừa nói xem.
Tôi đứng bật dậy, hoang mang nhìn lung tung trong sách.
May mà có Nguyệt Hạ chỉ, tôi mới thành công qua ải.
Cô cũng không làm khó dễ tôi chỉ khuyên:
- Em ngồi xuống đi, lần sau phải tập trung hơn vào bài học.
- Dạ vâng.
Vừa hết tiết, tôi chạy như bay tới phòng giáo viên.
Đứng trước mặt cô chủ nhiệm tôi xin vào câu lạc bộ sân khấu. Cô Nhung để tôi ra một góc viết đơn xin nộp lên nhà trường. Đúng lúc đó thì Đăng từ ngoài đi vào.
Tôi từ sau nghe lỏm được vài câu bọn họ nói. Cô thấy Đăng thì gọi lại, ánh mắt cô có chút lo ngại:
- Mẹ em vừa gọi cho cô.
- Bà ấy đã nói gì vậy ạ?
- Mẹ em muốn xin cho em ở kí túc xá của trường. Cô sợ em không đồng ý nên chỉ nói với mẹ em là để nhà trường xem xét.
Chỉ thấy Đăng hình như không thoải mái khi cô nhắc đến mẹ. Đăng xiết chặt tập tài liệu trong lòng như bực dọc. Cô chủ nhiệm biết hoàn cảnh gia đình Đăng nên an ủi cậu ấy:
- Em không phải căng thẳng cô sẽ bảo với mẹ em về chuyện này sau. Em để bài kiểm tra của các bạn ở đây rồi về lớp đi.
- Vâng cô. - Đăng thấp giọng.
Đăng vừa đi thì tôi ra ngoài đưa tờ đăng kí cho cô rồi chạy theo sau cậu ấy.
Về tới lớp tôi thấy Đăng đeo tai nghe ngồi một góc. Tôi đi tới chỗ Chí Hưng với Nguyệt Hạ đang học bài.
Nguyệt Hạ vừa thấy tôi đã than thở đề thi 15 phút môn toán vừa rồi quá khó.
Tôi nghe cậu ấy kể, nhưng cứ bị xao nhãng ánh mắt không tự chủ được lén nhìn lớp trưởng rồi buột miệng hỏi Chí Hưng:
- Cậu có biết mẹ của Đăng không?
- Sao đột nhiên lại hỏi cái này?
- Thì... Thắc mắc thôi, không được hả?
- Gia đình Đăng tan đàn sẻ nghé lâu rồi.
- Là sao?
- Mẹ cậu ấy ngoại tình đi theo ông nào bên nước ngoài ý. Bố cậu ấy biết nên ly hôn rồi.
- Khi nào vậy?
- Năm ngoái, ba mẹ cậu ấy vừa ly hôn thì cậu ấy chuyển về đây học.
- Hỏi sao Đăng lại khó chịu khi cô Nhung nhắc đến mẹ.
- Làm gì có đứa con nào tha thứ cho mẹ khi bà ấy đã làm ra chuyện tồi tệ như vậy chứ.
Tới giờ sinh hoạt lớp cuối tuần tôi đang ngồi thất thần nhìn ra cửa sổ thì cô bước vào thông báo với cả lớp:
- Cũng đã sắp tới kì thi giữa kì nên cô đã xin nhà trường xắp xếp chỗ ngồi lại cho các em để tiện cho các em ôn tập.
Tôi nghe vậy cứ bám miết người Nguyệt Hạ quyết không buông tôi không muốn rời xa cậu ấy xíu nào.
- Lớp phó em xuống chỗ Chí Hưng kèm cậu ấy đi.
Điều tôi lo sợ nhất lại sảy ra đầu tiên, tôi học cũng dốt nên thắc mắc với cô:
- Em muốn ngồi cùng bàn với lớp phó, em cũng muốn có người kèm.
Chí Hưng lườm tôi toé ra lửa.
- Em có ngồi đâu cũng chẳng tiến bộ được. Có bạn báo cáo với cô lớp phó ngồi cạnh em không những không giảng bài được còn bị em rủ rê không lo học tập.
- Đâu có đâu cô.
- Em còn cãi.
Cả lớp ai cũng che miệng cười khúc khích. Cô đột nhiên nghĩ ra gì đó:
- Phải rồi, từ nay về sau lớp trưởng sẽ ngồi cạnh bạn Ninh Vũ.
Người tôi như bị điện dật hét toáng lên:
- Không được!!
Cả lớp bị tiếng động lớn làm cho đứng hình.
- Một là ngồi hai là mời phụ huynh.
Tôi hậm hực cục tức đặt mông xuống ghế. Đăng xách cặp qua chỗ tôi ngồi. Cậu ấy vẫn giữ gương mặt không biểu cảm. Giống như kiểu trên đời này không có gì có thể khiến cậu ấy giao động.
Kể từ ngày hôm đó tôi thấy thái độ của lớp trưởng với tôi càng trở nên đáng ghét. Giống như hôm nay cậu ta kêu tôi đi bê đong bình nước cho lớp dù biết hôm nay cả trường mất nước. Hại tôi chạy ba bốn vòng tìm hết vòi này đến vòi khác.
Hay là cậu ta bắt tôi chuẩn bị mang quốc, xẻng đi lao đông trong sân vườn của nhà trường. Tôi mang đến nơi hết rồi thì ném vào mặt tôi mấy câu đại loại như:" Tôi quên mất. " hay là " giờ tôi mới biết. "
Uổng công tôi nghĩ cậu ta có đôi phần đáng thương, tên đáng ghét, đợi tới ngày ra trường tôi nhất định sẽ chơi cậu ta một vố thật đau cho cậu ta nhớ đời.
Càng nghĩ tới ngày trả thù tôi càng dốc công tán cậu ta trên game. Tôi phải lừa được mấy cái skin xịn rồi đá cậu ta.
Hôm nay tôi đi học sớm nhìn thấy trong ngăn bàn cậu ấy có một quyển sổ nhỏ. Bên trong hình như kẹp một phong bì tiền mặt.
Tôi không để ý đến nó quá lâu, vừa cất cặp xuống liền rủ Nguyệt Hạ đi ăn sáng.
Chí Hưng cũng mặt dày bám theo nhưng bị tôi đuổi đi. Nó xị ra như cá nóc, Nguyệt Hạ thấy thế cũng không nỡ chỉ đành dỗ dành.
- Cậu nghỉ lấy sức đi không phải nhát nữa cậu có trận bóng đá với lớp 11a2 sao? Tôi sẽ tới xem.
- Cậu nói thật đấy nhé.
Nguyệt Hạ gật đầu xác nhận.
Chí Hưng vui như sắp bay lên trời ngoan ngoãn ngồi đợi bọn tôi.
Chúng tôi ngồi ngay quán chú Dương ăn sáng. Chú mang bánh bao bọn tôi gọi còn tặng cho bọn tôi một dĩa bánh rán chú vừa nghĩ ra cho thực đơn.
Bọn tôi cảm ơn rồi ăn rất ngon miệng. Chú đang đứng bếp rất dễ thương hỏi chúng tôi nhiều chuyện trong trường lắm, chú hình như rất quý Đăng. Tôi thấy chú chính là bị câu ta che mắt rồi.
Chú nói:
- Đăng là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện rất hay giúp đỡ bác còn giúp bác dạy toán cho cháu trai đang học cấp 1.
Bọn tôi cả Nguyệt Hạ cũng như chú vậy hết lời khen ngợi lớp trưởng. Nhưng sao tôi nghe mà khó nuốt quá.
Đang định đi về bác chạy ra dúi vào tay tôi một bọc bánh rán, bác dặn:
- Chi Chi, con đưa cái này cho Hải Đăng nhé thằng bé sáng phụ bác đưa cháu bác đi học, chắc giờ vẫn chưa ăn gì.
- Dạ vâng cháu đưa cho bạn ấy.
Tôi nhận lấy rồi cùng Nguyệt Hạ vào trường. Vừa đi ngoài hành lang bọn tôi vừa bàn chuyện câu lạc bộ.
Ra tới sân sau, nơi mà Chí Hưng tập bóng, thì thấy mọi người ồn ào bàn tán.
Từ xa đã nghe được vài câu họ đâm xéo lớp tôi, mà chủ yếu là chửi mắng Đăng.
Tôi qua hóng hớt, Đăng bị đám học sinh lớp 11a1 vây quanh. Một bạn nữ đứng ra chắn cho cậu ấy.
- Các cậu thôi đi, chưa có bằng chứng đã vội kết luận cậu ấy lấy quỹ lớp.
Lớp người ta nói cậu ấy lấy tiền quỹ lớp của họ. Chỉ có Đăng là học sinh duy nhất chấm bài cho cả khối nên đi lại các lớp rất thoải mái. Lớp họ đang học tiết thể dục nên không ai trong lớp có thể lấy nó đi.
Vừa rồi, Quất Lan- lớp trưởng 11a1 lên kiểm tra thì không thấy đâu nữa.
Quất Lan cũng chính là người đứng ra bảo vệ Hải Đăng lúc này.
Tôi biết cái bạn tên Quất Lan này rõ ràng là người làm lớn chuyện mất quỹ lớp, bây giờ lại đang diễn cảnh bênh vực người tình nghi. Rốt cuộc cậu ta có ý đồ gì.
Tôi không muốn chuyện này trở nên quá phức tạp nên buông cánh tay Nguyệt Hạ chạy tới chỗ giáo viên muốn họ giải tán đám người kia để Đăng có thể tiếp tục tiết học tiếp theo.
Cô bạn kia có an ủi Đăng nhưng vẻ mặt cậu ấy hơi khác. Đăng mất tập trung liên tục trong lớp học.
Cậu ấy vô tình làm rơi quyển sổ kẹp tiền kia, ánh mắt cậu ấy bần thần.
Đúng là cậu ấy có khả năng là người đã lấy cắp số tiền đó, chỉ có cậu ấy được ra vào các lớp tự nhiên Ngoài ra sự xuất hiện của số tiền trong ngăn bàn cậu ấy sáng nay cũng rất đáng nghi.
Thế nhưng tôi cứ cảm thấy cậu ấy không phải. Mặc dù thường ngày Đăng rất đáng ghét nhưng đáng ghét chấp nhận được.
Tôi lấy ra túi bánh chú Dương đưa cho cậu ấy. Đặt gần tay lớp trưởng. Đăng đã thấy nhưng cậu ấy không muốn nhận, tay cầm bút cậu ấy vừa dừng lại, lại viết tiếp.
Tôi cố tình ủn nó lại gần cậu ấy hơn. Cái túi bánh chạm bàn tay thon dài của cậu ấy rồi. Tôi nói:
- Bánh của chú Dương cho cậu. Chú ấy muốn cảm ơn cậu.
Đăng chỉ nhìn qua một cái rồi đẩy túi bánh lại chỗ tôi.
- Cho cậu.
Mặc dù tôi rất thích ăn bánh nhưng tôi hiểu trong trường hợp này không nên lấy bánh của cậu ấy. Tôi liền nhét bánh vào cặp Đăng.
- Không phải căng thẳng, bọn họ không tin cậu thì cũng có tôi cũng có lớp 11a7 tin cậu.
Bàn tay Đăng đang ngay ngắn viết bài thì bỗng dưng chững lại. Cậu ấy cảm động rồi.
Đăng ngoài mặt thì vẫn giữ cái gương mặt khó ở đó nhưng bên trong đã có chút giao động.
Sau hôm đó cả trường đều xa lánh cậu ấy dù chưa có bằng chứng cậu ấy ăn cắp. Lớp tôi ai cũng quý mến Đăng nên mặc kệ cậu ấy bị ghét ở bên ngoài cả lớp vẫn luôn lên tiếng cho cậu ấy.
Thường ngày tôi có ghét cậu ta nhưng hiện tại tôi là người trong lớp cậu ấy thì nên bảo vệ cậu ấy. Tôi cùng Nguyệt Hạ cùng cả bọn Chí Hưng đều ra sức tìm bằng chứng chứng minh Đăng vô tội.
-Hết chương-