Chereads / Đáy Mắt / Chapter 2 - Chương 2:

Chapter 2 - Chương 2:

Tới giờ ăn trưa, Ninh Vũ với Nguyệt Hạ đi gọi đồ ăn bên ngoài. Người giao hàng mang tới, đã đứng ngay cổng trường. Tôi xung phong đi lấy.

Vừa chạy tới nơi thì Quất Lan vụt qua gọi chú giao hàng trước.

- Bố, sao bố tới đây?

Chú ấy nhìn Quất Lan mỉm cười, bàn tay run run đưa cho cậu ấy hộp cơm đã chuẩn bị:

- Bố đi giao hàng, trùng hợp con cũng chưa ăn gì nên bố mang cơm đến cho con.

Quất Lan lo cho bố bệnh nặng vẫn phải đi làm nên giục bố mau về nghỉ.

- Bố à, bố còn đang bệnh, bố nên nghỉ ở nhà thôi. Đống đồ này của ai để con mang lên cho.

- Thôi con, người ta ở ngay kia rồi.

Chú cố thuyết phục Quất Lan đừng lo cho mình. Đợi cậu ấy đi rồi tôi mới tiến tới chỗ chú.

Gương mặt chú vẫn niềm nở. Tôi cầm lấy túi đồ ăn rồi chạy lên chia cho Nguyệt Hạ, Chí Hưng, Đăng.

Thấy Đăng vẫn nghĩ về chuyện quỹ lớp, tôi gắp vào hộp của cậu ấy miếng thịt sốt tôi thích nhất. Chí Hưng cũng gắp đậu bắp cho Đăng, Nguyệt Hạ thì cho cậu ấy bát súp.

Đăng trả lại hết thức ăn, cáu gắt:

- Mình ăn còn chưa no, còn cho tôi.

Đăng luôn nói lời cay đắng nhưng tận sâu trong lòng tôi biết Đăng rất biết ơn.

Trời vừa tối, đèn vừa sáng trong khu chung cư. Bố mẹ tôi ôm nhau nằm xem tivi rất lãng mạn. Tôi nhân cơ hội đó lẻn ra ngoài.

Tôi vượt tường trèo ra vì nhà tôi cũng khá giả nên cổng trang bị thiết bị báo hiệu nếu như có người ra vào nên tôi không dám đi cửa chính. Chúng tôi hẹn nhau ở quán chú Dương rồi cùng vào trường tim quỹ lớp.

Tất nhiên là chuyện này bọn tôi tự quyết với nhau, tôi sợ để Đăng biết thì mọi chuyện sẽ càng phức tạp.

Vì là bạn nên tôi bao đồng thế đấy.

Tới nơi thì thấy Chí Hưng với Nguyệt Hạ đang ăn chè.

- Hay nhỉ ăn mảnh có vui không?

Đợi hai đứa nó xong chuyện, chúng tôi mới đột nhập vào trường. Tôi biết một con đường bí mật tôi rất hay lẻn vào mỗi khi đi muộn.

Nhưng lần trước đã bị giám thị phát hiện ra. Trước đó đi con đường này tôi luôn vào lớp chót lọt, cơ mà lần ấy lại thất bại khiến tôi không còn đi con đường đó nữa.

Hiện tại biệt đội màn đêm chỉ còn duy nhất con đường đó nên chúng tôi quyết định đặt cược một lần.

May mắn là hôm nay giám thị không có ở lại trực đêm. Tôi trèo vào trước, rồi kéo tên Chí Hưng, Hưng lại kéo Nguyệt Hạ.

- Ninh à chúng ta biết tìm ở đâu đây?

- Trong lớp cậu ta, trong sân trường trong nhà vệ sinh và trong các lớp khác văn phòng cũng không thể bỏ qua.

- Ba người chúng ta biết tìm đến khi nào.

- Thì cứ cố tìm đi.

Nguyệt Hạ đứng một bên quan sát. Cậu ấy ghi gì đó trên đất giống như vẽ lại bản đồ trường.

- Tớ nghĩ ra rồi trường chúng ta có ba toà nhà, 60 lớp học, 5 văn phòng một hồ bơi, 1 sân bóng, 1 hội trường, 3 nhà kho. Trước tiên chúng ta nên chia nhau ra mỗi người 2 tầng trong một toà, mỗi chúng ta sẽ kiểm tra 10 lớp học trước tiên. Còn chuyện về sau chúng ta sẽ bàn lại sau.

- Cứ thế đi! - Tôi với Chí Hưng đồng thanh.

Từ xa có ai đó đang theo giõi hành động của chúng tôi.

Bọn tôi bắt đầu lục soát ở toà mình học cũng là toà khối 11 với 10.

Lục soát được một hồi, khi đã chắc chắn không có quỹ lớp trong phòng 11a1 tôi bước nhanh ra ngoài vô tình lại làm rơi cái bút mực ngay cửa.

Bỗng nhiên một cảm giác bất an hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh cúi xuống nhặt cái bút lên.

Có con chuột chạy ngang qua chân tôi. Tôi sợ hãi la to rồi chạy ra khỏi lớp, rồi tôi va phải một cái gì đó... Hình như cái cột... Cũng không đúng làm gì có cái cột nào biết bịt miệng tôi.

Mở mắt ra thì thấy mình đang nằm gọn trong lòng Đăng.

Đăng thả lỏng tay, tôi cũng vội thoát khỏi cậu ấy.

- Cậu ở đây làm gì?

Đăng nhặt quyển sách dưới đất lên rồi đáp:

- Tôi ngủ quên trong thư viện. Bây giờ định đi về.

Tôi nghe thấy có tiếng bước chân vội vã kéo lớp trưởng trốn vào lớp.

Bọn tôi trốn dưới ngầm bàn giáo viên. Muốn nhìn kĩ hơn tôi kéo đầu Đăng thấp ngay dưới cằm mình. Đăng bị áp sát hai tai đã đỏ ỏn. Nhắm chặt mắt để không vô tình nhìn thấy cái không nên thấy.

Điều tôi không thể ngờ đến người đi đến lại là Quất Lan. Cô ta cầm một cái phong bì nhét trong tủ đồ của mình.

Biết thời cơ bắt quả tang đã đến tôi lôi Đăng từ sau bàn đứng phắt dậy.

- Cậu đang làm gì vậy?

Quất Lan sợ hãi tới mức làm rơi cả phong bì tiền.

- Các cậu sao lại ở đây?

- Câu này không phải nên là tôi hỏi cậu sao?

Tôi nhặt phong bì tiền kia lên xác nhận.

- Ra là cậu dấu quỹ lớp đổ thừa cho Đăng. Nói mau lý do của cậu là gì?

Tôi cố tình bảy ra biểu cảm nạt nộ doạ Quất Lan.

Cô ta sợ hãi, ôm chặt cặp sách.

- Tớ xin lỗi, bố tớ bị hen suyễn tớ chỉ muốn vay chút ít tiền để mua thuốc cho bố. Tớ vốn định hôm nay sẽ trả lại, tớ không có ý vu khống Đăng đâu.

Đăng hình như cũng không có ý hỏi tới cùng Quất Lan. Đăng mở cặp sách của mình ra, lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho Quất Lan.

- Trong này là mười triệu tiền làm thêm của tôi.

Quất Lan vẫn chưa nhận lấy, hai mắt đã rơm rớm nước mắt. Do dự và thấy tội lỗi. Đăng trực tiếp nhét vào tay cậu ta.

Tôi kéo tay lớp trưởng: Sao lại làm vậy?

Quất Lan cầm lấy cái thẻ. Để cậu ta chắc ăn hơn Đăng nói tiếp:

- Cái này là tôi đưa cho cậu mua thuốc cho bố. Đừng nghĩ nhiều, khi nào có đủ thì trả tôi.

Nói xong Đăng khoá cặp lại quay đầu muốn rời đi. Thấy tôi vẫn còn đứng đó Đăng kéo cặp tôi rời khỏi đó.

...

Tôi vẫn chưa hết thắc mắc.

- Lớp trưởng cậu bỏ qua cho cậu ta dễ dàng vậy sao? Nhiều tiền như vậy.

Vì tôi cứ mãi hỏi một cậu hỏi, Đăng lười biếng xoa xoa gáy tỏ vẻ mệt mỏi, nhét vào miệng tôi cái bánh rán. Muốn tôi ăn nhanh rồi trật tự.

Bánh rán nhà chú Dương ngon thật. Tôi tự hỏi có phải bánh hồi sáng không liền đuổi theo.

- Không phải cái bánh hồi sáng đó chứ?

Nếu là bánh hồi sáng thì nó giờ này cũng đã hỏng rồi.

Thấy tôi lẽo đẽo sau lưng, lớp trưởng miễn cưỡng trả lời:

- Tôi mới mua, cho cậu một cái.

Biết là bánh mới tôi nhẹ nhõm hẳn, vẫn hơi thèm mà rón rén xin cậu ấy cái nữa.

- Cho tớ hai cái được không? Không thì cái rưỡi cũng được.

Đăng cười như không cười, chỉ có ánh mắt là đang vui vẻ:

- Đồ ham ăn.

Tôi với cậu ấy về nhà trót lọt. Có lẽ là vì mệt quá nên tôi quên cả giờ on game với Đăng.

Không game một hôm tôi dậy sớm hơn hẳn. Thấy tôi kì lạ như vậy mẹ tôi đang nấu bữa sáng thấy tôi xuống lầu bất ngờ mà làm rơi cả đĩa, xúc động che miệng.

Bố tôi vừa đi chợ về nghe tiếng rơi vỡ không đợi một giây mà lao vào:

- Bà xã à, có chuyện gì vậy?

Bố kiểm tra quanh người mẹ, mẹ không sao bố tôi thở phào, rồi cũng sửng sốt khi thấy tôi tự giác dậy sớm.

- Hôm nay ngày nghỉ mà, con ngủ thêm tí rồi hãy xuống.

- Thôi con dậy sớm để dắt Chao (Con chó shiba nhà tôi) đi dạo, hôm nay ngày nghỉ mà.

- À ba vừa đi chợ, thấy người ta bán cái này đẹp lắm con gái.

Nói xong ba đưa cho tôi cái lồng đèn ông sao năm cánh.

- Con lớn rồi mà, chẳng thích chơi mấy cái này đâu.

Mặt bố tôi thoáng buồn rầu. Tôi không muốn nhìn bố thất vọng liền vui vẻ cầm lấy. Ôm bố cảm ơn rồi chạy đi chơi.

Chao đang đi bình thường thì tự dưng kích động, đuôi nó quẫy càng vui mừng.

Đi theo nó thì thấy Đăng đang bê đồ đạc phụ ông nội.

Ông đang kiểm kê hàng thấy tôi vui mừng gọi:

- Con gái, con lại đây.

Tôi chạy tới chỗ ông không quên huých vào người Đăng một cái.

Ông để tôi ngồi cạnh xoa xoa mắt hỏi:

- Con nhìn xem, cái số này là bao nhiêu thế?

- Là 3.200.000đ tiền bánh trung thu, 5.600.000đ nước ngọt.

Đăng vừa mở thùng bánh trung thu ra liền đen mặt. Bánh trung thu bị giao nhầm thành bánh gạo. Ông nội nghe xong cũng sốt ruột, Đăng đọc kĩ địa chỉ giao để đến tìm hỏi chỗ bán cho ông.

Thấy Đăng định đi trả hàng bằng con xe cà tằng ấy tôi vội cản cậu ấy lại.

- Cậu là đồ ngốc à, để tôi nhờ ba tôi đưa cậu đi.

Cuối cùng cả ba chúng tôi đã tới nơi giao hàng cho ông Đăng. Họ xin lỗi và đã hoàn lại tiền cho cậu ấy, thậm chí còn tặng thêm một phần bánh coi như xin lỗi.

Tôi cùng Đăng trở về nhà, lâu mới có dịp lên thành phố, tôi thích những toà nhà, những cái máy bay, những con đường ngập xe cộ.

Tôi thích nơi ồn ào.

Đăng nhìn tôi, ánh mắt trìu mến kì lạ. Lúc trở về xóm vừa kịp lúc ăn bữa tối.

Bố tôi ngỏ ý Đăng vào trong nhà ăn tối, mà cậu ấy lại từ chối. Nghĩ tới ông nội vẫn đang ở nhà Đăng lễ phép chào ba tôi rồi quay người định bộ về. Vừa ra ngõ thì thấy ông nội xách túi thức ăn đi vào.

Thế là hai người họ cùng vào nhà tôi ăn Trung Thu. Hỏi ra mới biết mẹ gặp ông của Đăng đang đi chợ nấu bữa tối, biết ông chỉ ở một mình với cháu trai nên rủ cả hai người họ sang nhà ăn cơm.

Đăng lầm lì, ít nói nhưng cái gì cũng biết làm, lại chăm chỉ nên các bác xung quanh quý lắm không ngoại trừ cả mẹ tôi. Khen Đăng với tôi miết.

Tivi bị hỏng đầu cậu ấy còn trèo lên hẳn nóc nhà để sửa. Mẹ tôi rán cá sợ dầu bắn cậu ấy cũng rán hộ. Ông nội Đăng cũng có tuổi nên mọi người cho ngồi uống nước chè, tôi chẳng làm được gì nên ra chơi bài tiến lên với ông.

Khi cả nhà đã quây quần trên bàn ăn, chúc nhau ngon miệng tôi mới thấy đống áo lót phơi từ trưa ngoài cửa quên chưa thu. Sợ mọi người nhìn thấy tôi cố ngồi vươn người để che đi mấy cái đáng xấu hổ.

Ông Đăng gắp cho tôi miếng cá rán còn giục tôi mau ăn chóng lớn. Tôi cứ phải vừa che che đậy đậy cái sau lưng mà người bẹo hình bẹo dạng. Mẹ tôi thấy tôi phản ứng lạ thì lo lắng:

- Con sao thế? Không khoẻ ở đâu?

- Con không sao, haha. - Tôi cho một miếng cơm vào miệng.

Đăng thấy tôi phản ứng kì dị như vậy cũng chỉ lén cười.

Ăn xong cả nhà ngồi lại xem phim hài.

Tôi nhân lúc mọi người không để ý thu hết quần áo vào nhà xem như không có chuyện gì.

Khi đã ăn chơi chán chê xong, tôi lôi kéo Đăng theo mình gọi đám Nguyệt Hạ, Chí Hưng ra rước đèn ông sao chung với lũ trẻ con trong xóm.

Tôi vai tàu trưởng sẽ dẫn dắt cả đoàn tàu đi về phía trước theo sau là tàu phó Nguyệt Hạ, lơ xe Chí Hưng và Đăng với những hành khách khác.

Đang nối đuôi nhau đi thành một hàng thì bỗng dưng có hai đứa bé quay ra cãi lộn với nhau.

Tiếng khóc nỉ non của bé gái:

- Cậu va phải tôi. Hỏng đèn của tôi rồi.

- Là cậu đang đi mà dừng lại mà. Tự làm tự chịu.

Đăng ôm cả hai đứa lên.

- Hành khách không được làm ồn trên chuyến đi.

- Do Vũ Nam va phải em.

- Do cậu ta đang đi thì dừng lại chứ bộ, còn đổ lỗi cho tôi.

- Lúc cậu xin bánh của tôi có thấy cậu hung dữ thế đâu.

- Cậu đánh trống lảng. Anh Đăng Chi Chi chơi xấu.

Đăng doạ hai đứa.

- Nếu hai nhóc còn dỗi nhau thì anh không cho chơi nữa.

Hai đứa nhóc tưởng mình không được chơi nên xin lỗi nhau rối rít. Đăng đúng là cao thủ.

Tới khi đã thấm mệt, lũ trẻ đã về nhà. Mọi người đều giải tán, ai về nhà nấy.

Đăng giúp ông xỏ giày, khoác áo. Tôi đưa hai ông cháu ra tới cửa cầm áo khoác cho cả hai ông cháu. Xong phần ông, Đăng cũng choàng khăn định ra về. Nhưng rồi Đăng đứng khựng lại đá đểu:

- Buổi chiều nhớ thu quần áo sớm, để tối lại sương.

-...

Tôi cố tỏ ra mình bình thường cho towia khi hai người họ rời đi. Vội đóng cửa lại, ôm mặt tự trách. Hoá ra là Đăng thấy hết rồi, má tôi đỏ ửng như quả cà chua. Xấu hổ chạy thẳng lên phòng, nhốt mình trong đó.

Đông nhìn lên phòng tôi ánh đèn vẫn sáng mỉm cười rồi cùng ông đi về. Được nửa chặng, ông nói:

- Ông đau chân quá, cả ngày đi bộ nên giờ mệt ghê.

Đăng cúi xuống cho ông chống tay lên lưng mình xoa bóp chân cho ông. Không thấy ăn thua, Đăng cõng ông trên lưng. Đăng bước từng bước chậm mà dài. Ông bỗng lấy ra một cái lồng đèn hình con cá.

- Ông cho con.

Đăng chững lại một giây nhìn cái lồng đèn trong tay ông rồi lại bước tiếp, Đăng thấy đêm nay không còn lạnh nữa. Bàn tay ông đã đầy nếp nhăn. Cầm lấy chiếc lồng đèn đang run lên vì lạnh.

- Đăng à, nếu sau này không còn ông. Con cũng đừng buồn, cũng đừng vì người khác mà chịu thiệt thòi.

Đăng dừng bước, hốc mắt đỏ lừ:

- Ông đừng nói như vậy. - Đăng nói như nghẹn nơi cổ họng.

- Ông nhìn con lớn lên cũng biết con sống không dễ dàng. Ông nhớ như in ngày mẹ con cưới ba con, con đã đứng một góc lặng lẽ hiểu chuyện thế nào. Cũng nhớ ngày ba con quỳ trước nhà xin cưới mẹ con cho bằng được, con núp sau mẹ nức nở.

- Chuyện đã lâu rồi, ông vẫn còn nhớ sao?

Cậu như trút trong lòng hết nhưng nỗi lòng canh cánh bấy lâu.

- Người phụ nữ đó cuối cùng bỏ con, bỏ bố ở lại với ông nhẽ ra ông nên oán hận con mới phải.

Đăng vẫn luôn day dứt trong lòng hai từ "Cháu ruột", cậu vốn không phải là con ruột của ba, mà chính là con riêng củ chồng trước và mẹ.

Ông chỉ cười trìu mến:

- Thực tình trong suy nghĩ của ông con có là con của mẹ con hay là con của ba con, ông vẫn luôn xem con là cháu trai là bảo bối của ông. Thế nên con không phải nặng lòng chuyện quá khứ, cứ sống cho thoải mái, sống cho hết đời con.

Đăng cố nén lại nước mắt xúc động, hốc mắt đỏ hoe. Cậu được sinh ra là một sai lầm của mẹ nhưng lại là điều đẹp đẽ đáng trân quý nhất của ông.

...

Nghỉ lễ qua đi tôi lại quay trở về với công cuộc tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ set up sân khấu. Nhưng trưởng CLB là tôi sẽ không còn đơn độc nữa, vì phó CLB mới chính là Hải Đăng theo sau còn có đàn em của Đăng và cả bọn Chí Hưng, Nguyệt Hạ nữa.

Do chỉ còn là tay mơ chúng tôi chỉ có thể trang trí sân khấu mô hình, trước khi được trang trí sấn khấu của cả trường.

Vì muốn tuyên truyền về câu lạc bộ trong hội chợ trường sắp tới bọn họ phải tạo ra mô hình đẹp nhất trước nay chưa từng có.

Trong câu lạc bộ có 10 người sẽ chia ra làm hai nhóm dưới sự chỉ đạo của tôi và Đăng. Cả tối tôi cứ loay hoay với cái mô hình chưa xong. Nó đẹp nhưng còn thiếu cái gì đó, thiếu...

Đang ôm đầu than vãn, tôi nghe thấy tiếng động vội vã dưới nhà. Ló đầu vô phòng thay đồ, tôi thấy mẹ đang thoa màu son yêu thích vừa mặn mà nói chuyện với bố qua điện thoại.

Tôi nghe thấy bố hối mẹ xong chưa còn đi có việc. Nhòm qua cửa sổ thì thấy bố đứng dưới nhà, quần tây áo vest, bảnh như thời còn trẻ như trong ảnh cưới.

Tôi tò mò hỏi mẹ:

- Bố mẹ đi đâu vậy?

Mẹ lấy cái túi hiệu yêu thích rồi nói:

- Mẹ với bố đi tiệc công ty, con có muốn đi không?

Thực tình tôi cũng thích đi chơi lắm, mà tôi cũng ngại người lớn nên thôi.

Nhìn theo chiếc xe bố mẹ tôi rời khỏi sân nhà, tôi chợt thấy căn nhà như thiếu đi cái không khí ấm áp. Chỉ còn lại những khoảng trống trải vô tận. Tôi chán nản nằm ỳ trên giường.

Ngày nghỉ bình thường, Đăng nhất định sẽ online nhưng tôi thấy acc cậu ấy off từ 2 tiếng trước.

Đang xác nhận ghép trận, tiếng chuông nhà kêu inh ỏi, nhòm qua cửa sổ tôi mới thấy ông nội của Đăng.

Tôi chạy xuống mở cửa, tay ông cầm điện thoại của lớp trưởng gương mặt lo lắng vô cùng.

- Con gái, con có thấy Đăng đâu không?

Như nhận ra đã có chuyện không hay tôi cố gắng trấn an ông:

- Con nghĩ Đăng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ, con sẽ đi tìm cậu ấy. Nên ông đừng lo lắng nữa.

- Vậy con nhớ cẩn thận nhé.

Tôi chạy đi tìm cậu ấy. Đăng thường hay chạy bộ ngay bờ sông nên tôi chạy ra đó tìm trước. Chạy được một vòng dọc bờ sông không thấy liền chạy quanh phố gần nhà.

Vẫn không thấy đâu, tôi ngồi nghỉ trên ghế đá. Đang không biết Đăng ở đâu thì nhìn thấy lớp trưởng đang ngồi đợi ai đó trong nhà hàng đối diện.

Cậu ấy trông không giống vô tình đi ngang gặp ai đó đâu, mà là lén lút đi gặp người đó. Là ai mà Đăng phải hẹn ở nơi cao cấp như vậy.

Cậu ấy cứ đợi, cứ đợi một lúc lâu, hình như cái người cậu ấy gặp cho cậu ấy leo cây rồi. Đăng thở dài nhìn đồng hồ trên tay rồi dứt áo đi ra ngoài.

Không biết Đăng có thấy tôi không nữa, tôi núp sau một cái máy bán hàng tự động rồi bị muỗi cắn. Đăng gọi cho ai đó trong tủ điện thoại. Rồi bỗng tiếng chuông vang lên từ máy cậu ấy đang đút trong túi quần tôi.

Đăng thật ra đã thấy tôi từ trước, gọi điện thoại cũng chỉ là để cảnh cáo thôi. Tôi chui từ sau cai máy, khó sử đưa cái điện thoại cho Đăng:

-...

Cậu ta cầm lấy cái điện thoại từ trong tay tôi:

- Cậu cầm điện thoại của tôi làm gì?

Tôi cười gượng:

- Là ông cậu đưa cho tôi, ông tưởng cậu bị gì nên nhờ tôi đi tìm.

"Đăng lại bắt đầu suy nghĩ gì đó rồi. Trước nay cậu ta ghét tôi nhất, có phải định mắng tôi không?" Tôi không giấu nối ý định muốn chuồn đi.

- Thấy cậu rồi nên tôi đi trước nhé, cậu nhớ về đó nha!

Đăng lượng lự một chút sau đó kéo lấy gấu áo của tôi:

- Đừng nói cho ông biết.

Tôi chầm chậm quay đầu lại, không giống như tôi nghĩ Đăng lại đang cầu xin tôi:

- Tôi chỉ vô tình nhìn trúng món mình thích trong đó nên ở lại lâu chút để ăn thôi.

Tôi thấy tai Đăng đỏ lên, xoa xoa ấn đường, khẽ nheo mắt - nói dối không quen.

Mới ban nãy, cậu ấy ngồi một mình trong quán, không gọi gì cả cứ im lặng chờ đợi ai đó nên tôi biết lời nói vừa rồi là nói dối.

Tôi biết nhưng cũng không vạch trần, chắc là cậu ấy có gì khó thốt ra. Sau đó Đăng cứ đi trước tôi, thi thoảng lại liếc phía sau sợ tôi có bị lạc mất hay không. Đi được một đoạn thì Đăng đột ngột dừng lại.

Tôi va phải cậu ấy phía trước:

- Sao đang đi lại dừng vậy?

Xoa xoa trán, tôi mới nhìn rõ Đăng đang hướng ánh nhìn căng thẳng về phía bên kia đường.

Có một nhóm người đi ra từ quán hát. Đăng giữ lấy bả vai tôi:

- Cậu đứng đây đợi, tôi qua bên kia một lát.

Nói xong cậu ta bỏ tôi ngồi lại trong quán nước còn mình thì qua đó gặp một người phụ nữ. Người mặc đầm hiệu già dặn, sang chảnh kia chắc là người cậu ấy đợi ban nãy.

Tôi cũng không để trong lòng điều đó quá lâu mà quay phắt ra món nước sinh tố bơ ngon lành, ngọt thanh béo ngậy. Đúng là mĩ vị nhân gian.

Người phụ nữ kia là mẹ ruột của Đăng, cũng là giám đốc mới của công ty bố mẹ tôi đang làm.

Bà ấy vừa nhìn thấy Đăng liền kéo cậu ấy sang nơi khác nói chuyện. Trời đã bắt đầu rơi nhưng hạt mưa đầu tiên. Bà ấy cũng bắt đầu tỏ ra lo lắng và tội lỗi:

- Dương con, mẹ xin lỗi hôm nay mẹ có việc nên quên mất hẹn với con.

Đăng chỉ biết cười khổ:

- Tôi tên là Đăng, không phải Dương.

- Con đổi tên rồi sao? Sao chuyện này mẹ không biết, sống ở chỗ ông con như ma như quỷ hay là mẹ đưa con ra nước ngoài.

Lớp trưởng bị mấy lời của bà ta làm cho chán ghét. Có làm ma ở cái đất này còn hơn là đi cùng bà ta. Ít nhất ở đây còn có người vì cậu ấy mà yêu thương.

- Hôm nay bà hẹn tôi ra là để nói chuyện này sao?

- Con nói gì vậy Dương? - Bám tay Đăng.

Đăng hất tay bà ta ra:

- Sở dĩ hôm nay tôi đồng ý hẹn bà là vì tôi muốn nói cho rõ. Bà đừng bao giờ gọi điện làm phiền tôi nữa, tôi sống rất tốt. Tốt hơn nhiều ngày bà bỏ ba tôi mà chạy theo người đàn ông khác.

Đăng ngoan cố cứng đầu như vậy, mẹ Đăng càng tức giận:

- Mày... Mày là cái thứ láo toét. Mày là con của tao, không phải của ba mày mà mày bênh chằm chặp lão, rồi chửi mắng tao, ruồng rẫy tao. Mày nghĩ năm đó bố mày không có tội ư?

Đăng tháo kính, hai mắt đục ngàu, chứa đầy nước:

- Phải bố tôi sai rồi, sai khi trao tình yêu cho người phụ nữ độc ác, ăn cháo đá bát như bà.

Vừa nói bà ta vừ nổi cơn điên đập túi sách vào người Đăng.

Đăng chịu hết nổi cơn điên loạn của bà ta, đẩy mạnh bà ra đất.

- Mày đánh tao? Thứ con mất dạy.

- Tôi đã sống dằn vặt bao năm nay, tôi hận, tôi hận bà không nên sinh tôi ra. Tôi sống mỗi ngày bằng mồ hôi nước mắt của bố và ông, trong khi tôi chỉ là một đứa con riêng của người đã phản bội họ.

Đăng nắm lấy hai vai bà ta nhấn mạnh:

- Cũng cảm ơn bà vì đã bỏ rơi tôi, bây giờ tôi sống rất yên bình. Nhưng tôi không chịu ngồi yên mãi vậy đâu, đợi tới ngày tôi đủ tuổi một tay tôi sẽ đòi lại tất cả những gì bà cướp đi từ ba tôi.

Ông trời như cũng ủng hộ cho quyết định của Đăng lúc đó mà cho mưa lớn. Vừa thấy trời mưa tôi liền mua tạm một cái ô rồi chạy qua đứng không xa Đăng, chờ cậu ấy nói xong câu chuyện.

Mẹ Đăng nghe được chính lời con trua thốt ra như đã không còn một chút tình cảm nào với mình, thì chết lặng.

Đăng vừa cảnh cáo bà ta liền đi tới chỗ tôi rồi kéo tôi đi về. Bàn tay cậu ấy nắm chặt kiên định đưa tôi đi, tôi cũng không dám gỡ ra. Tôi thấy trong đôi mắt thờ ơ thường ngàu của cậu ấy đã sáng lên tia hận thù. Đó cũng là lần đầu tôi thấy lớp trưởng tức giận. Khi đã đi xa cậu ấy mới rời tay tôi.

- Doạ cậu sợ rồi.

Nghĩ về dáng vẻ kiên quyết đó tôi không nhịn được mà khen một câu:

- Không sao, cậu ngầu lắm không hổ danh là lớp trưởng của tôi.

Đăng dừng bước nói với giọng suy tư:

- Cậu cầm cái ô này đi trước đi.

- Còn...

Không kịp để cho tôi nói hết, Đăng đã xen vào:

- Tôi ở đây, một lát.

Có vẻ Đăng không ổn, tôi cũng không ở lại vì sợ cậu ấy tức giận. Trước khi đi tôi cũng không quên nhắc nhở:

- Có buồn cỡ nào cũng không được hút thuốc đâu.

Thoạt thấy ánh mắt nghi hoặc doạ người của cậu ấy tôi liền giải thích:

- Tôi thấy có bao thuốc lá trong túi áo cậu, không được hút đâu đó.

Nói xong tôi bỏ chạy một mạch. Đăng theo lời tôi nói thò tay vào túi áo. Quả thực có bao thuốc. Là của ông nội, ông lén hút thuốc sau lưng Đăng. Nhìn mãi bao thuốc lá, Đăng nghĩ tới lời dặn dò của tôi mà phì cười.

Đăng đến trước cửa nhà cũng không vội vào nhà. Mà ngồi trên cái ghế xếp ngay cửa nhà, suy tư không ngớt. Ánh mắt không dấu được nỗi buồn nhìn mưa rơi bên hiên.

Mưa cứ nặng hạt, trút xuống đong đầy bể nỗi buồn lòng cậu ấy. Gió lớn như những cuồng nộ của thanh niên. Có cơn mưa nào mà không tạnh, chỉ là có nhiều người không đợi được đến khi mưa ngừng thôi.

Tôi đã về đến nhà, nhìn bố mẹ nằm chồng lên nhau ngay sô pha tôi chỉ biết bất lực.

Trong cơn mơ màng mẹ tôi hung hãn hét lên:

- Ông xã thêm một ly nữa nhé?

Bố tôi đang miên man ngủ mà vẫn giơ tay lên làm động tác cụng ly với mẹ.

Tôi cười khổ, dìu hai người họ vào phòng. Tiện mồm miêu tả người phụ nữ nói chuyện với Đăng. Qua đó tôi mới biết người nói chuyện với Đăng chính là mẹ của cậu ấy.

Tôi phát hiện ra, căn nhà, cảnh vật, hay kiến trúc nếu không có hơi ấm con người thì sẽ mật đi sự thân thuộc vốn có. Tôi cũng biết được một công trình đẹp là công trình xây dựng ra dành cho con người sử dụng chứ không phải là chỉ đẹp không.

Tôi nhìn vào bản thiết kế rồi bổ sung điều tôi thấy còn thiếu trong mô hình cả nhóm đã làm. Khi đã hoàn thành tôi mới có thể yên tâm nằm lên giường bấm điện thoại.

Tôi nhìn cái game vừa bỏ dở thầm trách mắng Đăng hại mình bỏ cả trận. Vừa vào thì thấy Đăng cũng đang online. Tôi mời cậu ấy vào ghép chung. Như có linh cảm cậu ấy chưa vào nhà tôi đánh liều ép cậu ấy mở mic.

Dẫn đường tôi sẽ mở trước để dụ cậu ta. Cái giọng khàn khàn vì viêm họng của tôi chắc chắn rất dễ nhận ra nên tôi phải sử dụng ứng dụng giả giọng nói.

Chọn được cái giọng loli giống trong mấy bộ anime thằng Hưng hay xem, tôi ưng ý lắm. Tại tôi tưởng con trai thích giọng dễ thương như vậy.

Tôi không biết mở lời kiểu gì, tiện thấy thiếp mời đám cưới bên cạnh tôi làm trò:

- Kính thưa quan viên hai họ, tôi rất vui khi hôm nay có thể tham dự hành trình léo rank của cặp bạn thân Coldzy. Và thưa quý vị trai khôn tìm gái "sụp pọt", gái lớn tìm rừng kéo rank, đó là một quy luật cần thiết trong cuộc sống, và đôi bạn trẻ chúng ta cũng không ngoại lệ...

Tôi đang tính nhảm nhí thêm thì Đăng đã mở mic rồi. Tôi nghe thấy bên kia có tiếng mưa tiếng xe cộ và cả tiếng cười ngọt của cậu ấy. Bỗng dưng lòng tôi trào lên cái cảm xúc gì lạ lắm, hình như thương, hình như cảm động.

Ngoài trời vẫn đang mưa, cậu ấy vẫn ở ngoài, chưa vào nhà ư? Tôi hỏi khéo.

- Chỗ cậu đang mưa?

- Ừm.

- Tiếng xe cộ rõ lắm, không đang không ở nhà sao?

Đăng nhìn ra cửa nhà rồi đáp lại tôi:

- Không đang ở trước cửa nhà, chưa muốn vào.

- Tôi nghe nói chỗ cậu lạnh lắm, cậu không nên ở ngoài quá lâu đâu.

- Tôi nhớ Chí Hưng bảo cậu ở thành phố xxx, cậu biết rõ chỗ tôi vậy.

Tôi cố biện hộ:

- Vừa này tôi vừa gọi cho Chí Hưng, em tôi bảo dưới đó mưa nên tôi mới biết ha ha.

Cuối cùng cũng vào trận, tôi mới xem cái video trên Youtube dạy chơi Iggy nên tui chơi thử. Sở dĩ tui mới thông thạo C Iggy mà vẫn láo toét pic như vậy là vì tôi biết chắc Đăng sẽ gánh tôi.

Tôi chơi được mấy trận cũng nhớ sương sương combo rồi. Tôi vẫn ăn lính rồi đi gank như thường. Sao tôi cứ vừa xuống gank đám đông vừa này đang trao đổi chiêu thức giải tán hết cả lũ.

Con tướng này ngoài chiếu hai chạy nhanh ra chẳng bay nhảy gì được, đi ganh cũng lâu hơn Liliana. Đang đi qua bụi cạnh hang rồng thì Đăng nói:

- Lên đây.

Vừa nói xong con Bijan của cậu ấy lái xe như bay lao tới chở theo cả tôi. Tôi tưởng cậu ấy sẽ lao về phía SP team bạn vì cả mid và ad team bạn đều không thấy đâu. Đăng lái Bijan lao vào bụi làm cả tôi lẫn ad mình hoảng hốt.

Cậu ấy chơi sát thủ hay vậy tôi cũng tưởng đấu sĩ cũng chơi hay như vậy chứ. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Trong bụi là ad team bạn và mid đang tò té tú tí với nhau.

Lộ vị trí, Đăng và tôi xả chiêu kết thúc cái mạng nhỏ của hai người họ. Hỏi sao xuống gank mà chẳng thấy ai.

Giai đọan đầy khá suôn sẻ, Đăng vẫn luôn đón tôi gank đường rồng. Mặc dù bỏ đường nhiều như vậy nhưng tới 10 phút trụ đầu đường top còn chưa mất.

Tôi gọi đó chắc chắn là kĩ năng.

Giữa game team tôi bị ép ngược lại, vì tướng bên họ bắt đầu có đồ rồi. Tôi đang dọn lính thì có linh cảm, thả hoả bạo vào hang bùa xanh team bạn, thế nào ăn được cả mạng lẫn bùa của rừng địch.

Batman địch chat tổng lên:

"Được lắm mid bạn không xong được với mình đâu."

Đến phút thứ 11, cả team đã all mid. Tôi đứng sau hàng ngũ đã thấy chấm Batman nháy teen đầu. Lúc đó sp đứng xa tôi mở mắt không thể thấy vị trí thật của Batman.

Tôi biết mình xong rồi. Batman từ sau dồn cả combo vào tôi.

Cậu ta cứ lựa mỗi tôi mà hành, tôi trở thành tâm điểm tranh cãi của cả đội, khi tôi luôn làm mất đội hình cả đội khiến giao tranh thất bại.

SP lúc này mới chửi tôi:

"Mid? Mid làm mất đội hình thật ấy, mất con con lươn tím thua rồi còn đâu."

Cả ad cũng nói tôi, mặc dù từ đầu là tôi luôn ưu tiên gank cho họ.

Tôi chỉ đành im lặng. Đăng phái bên kia chỉ nghe thấy tiếng quạt kêu, không thấy tôi cười đùa vui vẻ Đăng liền tắt mic.

Tôi không nghe thấy tiếng Đăng hay tiếng mưa bên kia nữa, vừa chờ hồi sinh tôi nhìn ra ngoài trời. Đăng đã vào nhà rồi, cậu ấy mở mic lại đứng chờ tôi ở tế đàn.

Tôi nghe thấy cậu ấy thở gấp, giọng nói đầm ấm lại vang lên:

- Đi, tôi đưa cậu đi trả thù!

Tôi lên xe Bijan, Đăng đèo tôi qua nửa bản đồ rồi lao vào hang lươn tím, team bạn đang ở đó. Thấy đăng lao vào cả team đang phục kích cũng lần lượt xông lên. Cuối cùng cả team bên kia bị quét sạch.

Tên Batman bắt tôi vừa nãy đã lên bảng đếm số mới chat lần nữa:

"Mỏi lưng không Bijan?"

Đăng bơ luôn lời cậu ta nói, Đăng hỏi tôi:

- Có thích chấp trụ không?

- Tôi sợ.

- Được vậy cậu theo team, tôi đi đập cậu ta cho cậu.

Đăng thấy tôi đang đứng trong đội hình đội, vừa che s xong bùa xanh tháy Batman vừa kịp hồi ra liền bật chiêu cuối, dùng cả tốc biến lao về phía tế đàn team địch. Batman vừa mới hồi sinh ăn trọn combo của Bijan, rồi cả hai cùng lên bảng đếm số.

Batman chat:

"Không phải chứ, tôi mới động cậu vậy mà cậu đã ghim tôi rồi."

Đăng im lặng, cũng chat lên:

"Không phải cậu đụng vào tôi."

"Không đụng vào cậu, vậy cậu ghim tôi làm gì?"

"Cậu đụng vào mid của tôi"

Ba chữ "Mid của tôi" nói ra mà tôi ngượng chín mặt. Thật sự tôi chẳng biết lập cái acc là để tôi tán Đăng hay Đăng tán tôi nữa.

Sau đó cả team tôi lên làm nốt phần còn lại. SP và AD cũng chẳng còn ai dám chửi tôi nữa.

_Hết chương_