Chereads / Rạp xiếc vắng tiếng cười / Chapter 10 - Một lời hứa

Chapter 10 - Một lời hứa

Một buổi sáng sớm khác lại qua đi. 

Ngoài trời giờ đây se se lạnh với làn gió nhè nhẹ thoảng qua. Những chiếc lá vốn xanh tươi giờ phủ lên một lớp áo màu đỏ rực, phản chiếu ánh sáng mặt trời ra khắp xung quanh không gian yên tĩnh.

Cuối cùng, sắc thu cũng đã tràn ngập trong không khí. Không còn những tia nắng oi bức của mùa hè, giờ đây mọi thứ dường như yên bình và thư giãn đến lạ.

Có lẽ cậu trai ấy cũng cảm thấy như vậy trong khi rảo bước trên con đường quen thuộc, trên con phố nơi mình sinh sống. Tiếng bước chân của cậu kêu lộp cộp trên nền vỉa hè lát đá

Hôm nay đã được gần một tuần kể từ khi cậu theo đuổi lối sinh hoạt mới này. Mỗi sáng, cậu cố chống lại cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi để nhấc mình dậy. Sau đó, cậu ra khỏi nhà, đi bộ một quãng đường dài tới chỗ Polka rồi bắt đầu tập thể dục buổi sáng theo sự chỉ dẫn của cô.

Mỗi ngày, cường độ tập luyện lại được cô tăng dần lên một chút, nhưng vẫn là vừa đủ để cậu có thể theo kịp. Nhưng có vẻ hôm nay cô nàng đã quyết định "chơi lớn" một phen. 

Vào sáng sớm hôm nay, hai người đã cùng xuất phát từ khu chung cư nơi Polka sống, đi tới chỗ công viên cách đó khá xa, đi dạo bộ một lúc rồi vòng trở lại. Có thể nói, khác với những ngày đầu tập luyện, buổi tập hôm nay có cường độ khá cao.

Cậu mất nhiều sức lực hơn trong lần tập này, hai chân cậu thì như nhũn ra, và có cảm giác như thể cơ bắp của cậu đang giãn ra hết cỡ vậy.

'Sao tự dưng cậu ta tăng cường độ lên đột ngột vậy? Có gì thì phải báo mình trước chứ? Đứt cả hơi...'

Vừa thở hổn hển, cậu vừa nghĩ thầm trong lòng như thế. 

Cậu không hề nói dối chút nào. Giờ việc đầu tiên cậu làm khi về lại phòng của mình chắc chắn sẽ phải là đánh một giấc thật dài để nạp lại hết chỗ năng lượng vừa tiêu lúc nãy.

Khi cậu rẽ sang góc khác của con phố, ngôi nhà nơi cậu sống dần hiện ra rõ nét hơn. Cậu thở phào nhẹ nhõm trong lòng rồi bắt đầu bước đi nhanh hơn. Cuối cùng cậu cũng được nghỉ ngơi tử tế.

Nói thật, cậu mệt đến mức chỉ cần bây giờ đặt đầu xuống gối thôi là có thể ngủ ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì thêm.

Nhưng trước khi viễn cảnh tuyệt vời đó có cơ hội được xảy ra, một tiếng gọi quen thuộc bỗng cất lên khiến cậu đột ngột dừng bước.

"Ủa? Con đi đâu mà ra ngoài sớm quá vậy?"

Giọng nói trầm, nghe có vẻ khá ngạc nhiên phát ra từ phía đằng xa. Trong khi cậu còn chưa kịp định hình được chuyện gì, bố cậu đã xuất hiện ở phía trước cửa nhà và nhìn cậu với ánh mắt có phần tò mò.

Cậu hơi chững lại và có phần hoảng hốt trước sự hiện diện bất ngờ của bố cậu. Dù không hề làm việc gì sai trái nhưng ánh mắt của cậu vẫn không giấu được sự bối rối. Cậu chỉ đơn giản không lường trước được việc sẽ phải chạm mặt bố cậu vào thời điểm này.

Sự im lặng quét qua bầu không khí, khiến hai người có chút khó xử.

Cậu đứng đó do dự hồi lâu, nhưng quyết định tiến lại gần hơn.

"À... vâng, có chút việc ạ..."

Cậu trả lời một cách ngập ngừng và không thể nhìn thẳng vào mắt bố. Nhưng bố cậu chỉ cười hiền hậu và tỏ ra thích thú.

Nói thật, cậu cũng không quá lo lắng khi phải gặp bố cậu. Nhưng đã lâu rồi cậu không trò chuyện nhiều với bố, cậu cũng không nghĩ sẽ bị bố bắt gặp như thế này.

"Được rồi. Không sao, không sao hết. Vào nhà đi con."

Thế là cậu đành phải đi theo bố cậu bước vào bên trong nhà.

Gian nhà cậu vẫn không thay đổi mấy, vài chiếc đèn trên trần soi tỏ hành lang bên dưới, nó trông khá mờ nhạt và ma mị. Tuy không hẳn là một ngôi nhà quá cũ hay bị bỏ bê không chăm sóc lâu ngày, nhưng trông nó khá... thiếu sức sống.

Bố cậu dẫn cậu vào phòng ăn, nơi mà gia đình cậu, có lẽ là trừ cậu ra, cùng ăn với nhau. Gia đình cậu thật ra cũng chỉ có bố mẹ và cậu, nên phòng ăn có diện tích và cách bài trí khá khiêm tốn, với hầu hết nội thất được làm từ gỗ.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế cũ rích gần đó và nhìn về phía bố mình, chờ đợi.

"Con muốn dùng chút bữa sáng không?"

"Ơ..."

Cậu ấp úng trong miệng. Thuờng mỗi sáng Polka sẽ chuẩn bị một hộp cơm cho cậu dù cho cậu có phản đối thế nào đi nữa, vì cô biết tỏng cậu sẽ bỏ bữa sáng và không chịu ăn bất cứ thứ gì. Và theo lời cô, thì làm vậy rất hại cho sức khỏe của cậu.

Tất nhiên, để cô an tâm, cậu vẫn có dùng số hộp cơm cô đưa cho. Sau khi ăn xong, cậu sẽ rửa lại chiếc hộp cẩn thận và sau đó để lai vào túi và đem trả lại cho cô lúc buổi chiều.

Nhưng cậu không thể cứ thế nhận lấy lòng tốt của cô như vậy được, việc đó khiến cậu cảm thấy tội lỗi. Vậy nên, hôm nay cậu đã nói trước với cô không cần chuẩn bị hộp cơm cho cậu.

Tất nhiên, cô không dễ dàng thuận theo lời đề xuất ấy. Chỉ khi cậu hứa sẽ tự chuẩn bị đồ để ăn sáng được, cô mới chịu gật đầu, dù hơi miễn cưỡng.

Thực ra, cậu nói thì nói vậy chứ, cậu vẫn chưa biết phải làm gì cho bữa sáng. Nên khi nghe bố hỏi vậy, cậu cũng cảm thấy ổn.

"Dạ... cũng được ạ..."

"Con muốn gì cho bữa sáng?"

"Con... không chắc nữa..."

Bố cậu vừa nhìn về phía cậu vừa chuẩn bị dụng cụ để nấu ăn. Trông ông có vẻ khá thích thú với chuyện này.

Dù ký ức giờ đây đã không còn rõ ràng, cậu vẫn nhớ mang máng hồi xưa ông thường xuyên thức dậy sớm để làm đồ ăn sáng cho cả nhà.

"Thế con dùng chút cơm trứng kèm đậu phụ với canh miso nhé."

"Dạ... Vâng..."

"Con lo lắng điều gì hay sao?"

Có vẻ ông đã thấy điều gì đó qua cách trả lời có phần ngập ngừng của cậu.

"Ơ... Không- không hẳn ạ."

"Nhìn con trông có vẻ căng thẳng, con thấy khó chịu gì sao?"

"Dạ không. Không có đâu ạ."

"Ồ... Vậy thì tốt quá. Con cứ chờ chút nhé, đồ ăn ra ngay."

"Vâng..."

Đã lâu rồi cậu không có một bữa ăn với thành viên trong gia đình. Nhìn căn bếp vẫn chẳng khác mấy so với thời điểm vài năm trước, lòng cậu cảm thấy có gì đó hụt hẫng.

Cậu nhìn về phía bố cậu giờ đang nấu món thịt bò.

Đã bao lâu rồi, cậu mới nói chuyện với bố.

Cũng không hẳn là lâu quá, mới tuần trước hai bố con cậu có chạm mặt nhau và trò chuyện rồi.

Bố cậu vốn hiền hậu, ân cần, và là một người đàn ông chu đáo, tháo vát, khác hẳn với đứa con vô dụng của ông.

Cậu bây giờ cũng tự hỏi tại sao mình không trò chuyện nhiều với ông.

Nói thật thì... cậu không rõ lý do cụ thể tại sao nữa, mọi thứ thật mơ hồ và khó hiểu.

Vừa lúc đó, bố cậu bê một khay đồ ăn nhìn có vẻ khá nóng hổi rồi đặt lên bàn. Hơi nóng từ món ăn bốc lên nghi ngút, nó tạo cảm giác ấm cúng dường như thân thuộc, nhưng cũng thật xa lạ đối với cậu.

"Của con này."

Ông nhấc từng bát thức ăn một ra khỏi khay và xếp chúng lên bàn, rồi ông để hai đôi đũa ở phía trên chiếc gác đũa đặt cạnh bát cơm.

"Mời cả nhà dùng bữa."

Bố cậu nói một cách hào hứng và nhìn về phía cậu.

"Ơ... Mời cả nhà dùng bữa."

Nhìn bố mỉm cười hạnh phúc, cậu thấy có chút lúng túng. Cậu cố lảng tránh ánh mắt ân cần của bố và bắt đầu cầm đũa lên.

Trong hầu hết thời gian, cậu dùng bữa trong im lặng, cậu không có chuyện gì để kể và cũng không biết phải nói gì hơn.

Cậu gắp vài miếng cơm lên cho vào miệng, rồi sau đó bắt đầu dùng thêm hai món đậu phụ và trứng. Một hương vị truyền thống và đậm đà, đánh thức mọi giác quan trên cơ thể cậu.

Nó không hẳn là ngon tuyệt hảo, nhưng đã lâu lắm rồi cậu đã không được cảm nhận hương vị ấy.

Một bữa ăn gia đình thực sự sau nhiều năm.

"..."

Cậu chuyển sang món canh miso, ngay khi nước canh nóng hổi chạm vào đầu lưỡi, cậu đã cảm nhận được mùi thơm hương vị mặn ngọt lắng đọng của nước dùng cùng chút rong biển thanh mát và ngọt lịm

Có cảm xúc gì đó khó tả đang bật dậy trong lòng cậu, một cảm xúc hoài niệm, xen chút bồi hồi.

'Thật sự... khó tin... Đã lâu lắm rồi...'

Khi cậu sắp dùng bữa sáng xong, bố cậu đột nhiên cất tiếng gọi.

"Nè, con trai."

"Dạ?"

Cậu nhìn lên và thấy bố cậu trông cũng có vẻ khá do dự.

"Dạo này con đi đâu mà dậy sớm vậy?"

Câu hỏi ấy khiến cậu giật thột, biểu cảm của cậu đột ngột thay đổi nhanh đến mức cậu có thể cảm nhận được cơ mặt mình đang gồng hết lên.

"Ơ... con..."

Bố cậu cũng vội xua xua tay.

"Ấy! Xin lỗi con, bố lỡ khiến con áp lực hả? Không sao, không sao. Con cứ bình tĩnh thôi."

"À... Vâng ạ..."

"Nếu con không muốn nói thì bố cũng sẽ hiểu cho, dù sao con cũng là một thanh niên 22 tuổi rồi mà, con hoàn toàn có quyền giữ bí mật cho riêng con."

Cậu nhìn thẳng vào mắt của bố cậu, vẫn là sự ân cần và quan tâm ấy. Ông biết cậu đã trải qua những gì và luôn muốn được ở bên bảo vệ cậu. Dù cậu đã cố tránh né gia đình suốt mấy năm trời, tình cảm ấy của ông vẫn không thay đổi.

Một người như cậu, mà xứng đáng với sự yêu thương vô bờ ấy ư?

Tại sao?

"Ơ, con..."

Cậu hít một hơi thật sâu và cố làm chủ bản thân.

"Con chỉ đi... gặp và nói chuyện với một người bạn thôi ạ."

Cậu không đủ can đảm để nói thẳng với bố là cậu và Polka mỗi sáng đi tập thể dục cùng nhau.

"Bạn ư!?"

Nghe tới đó, hai mắt bố cậu mở to như không thể tin được. Chân mày ông nhướn lên, còn bàn tay đang cầm đũa của ông thì đột ngột khựng lại.

Cậu hơi bất ngờ trước phản ứng ấy của bố. Cậu lo lắng không biết liệu ông sẽ hỏi gì thêm về chuyện đó.

Không phải cậu không biết tại sao ông lại sốc đến vậy.

"Vâng."

"Có phải... Có phải là mới gần đây không?"

"Được vài tuần rồi ạ."

Nụ cười của ông nhìn rạng rỡ hơn bao giờ hết. Niềm hạnh phúc ấy như sáng lên trên gương mặt của người đàn ông ở độ tuổi trung niên.

"Th- thật hả?"

"Vâng ạ."

Ông nhìn cậu không chớp mắt, như thể vẫn còn cảm thấy khó tin trước lời nói của cậu con trai.

Sau một lúc, ông lấy lại được sự tự chủ và mở lời trở lại.

"Ờm... Thế là được rồi! Bố vui lắm đấy! Vui vì con đã tìm được một người bạn đáng tin cậy cho mình. Thật sự là may quá..."

"Ơ... dạ."

"Ừ! Vậy... Mà thôi, bố sẽ không hỏi thêm gì nữa đâu. Cứ thoải mái đi con trai."

"Dạ."

Cậu không biết phải đáp lại bằng cái gì khác ngoài "vâng" và "dạ". Vốn từ của cậu giờ đây đã chạm đáy luôn rồi.

"Tốt làm sao! À, con ăn nốt bữa sáng đi kìa. Tí có gì bố dọn cho."

"Ơ, thôi để con..."

"Không sao, không sao, mà con này..."

Bố cậu đột nhiên đổi sang tông giọng nghiêm túc, khác hẳn với vừa nãy.

"Có gì khó khăn cứ nhờ bố giúp nhé, không cần phải lo lắng đâu."

Câu nói ấy thể hiện sự quan tâm tuyệt đối của bố giành cho cậu con trai, và đã phần nào khiến cậu cảm thấy dao động.

Sau tất cả, ông vẫn muốn có cơ hội được giúp đỡ cậu vượt qua những đau buồn của quá khứ.

"Vâng ạ..."

Giống y như ngày hôm ấy, lúc Polka mong muốn được giúp đỡ cậu. Có lẽ, thực sự vẫn còn nhiều người thực sự quan tâm đến cậu.

Nghĩ đến việc đó, cậu cảm thấy những gánh nặng trong lòng mình đang dần được giải toả.

"...Con cảm ơn bố."

Hai bố con, sau nhiều năm, đã cảm nhận được niềm vui của một gia đình thực thụ, cứ như thể chưa từng có sự xa cách nào giữa hai người trong suốt mấy năm qua vậy.