Trên sân khấu đầy ánh đèn chiếu vào, cô gái ấy cứ như thể đang bay lượn trong không khí.
Cô xoay thân mình trong không trung cùng chiếc vòng và đắm chìm vào vũ điệu của riêng mình. Sự thăng bằng, dẻo dai và bộ kỹ năng diễn xiếc của Polka dường như hoàn hảo đến mức khó có thể tin được.
Vừa ngồi ở phía dưới hàng khán giả ngước nhìn lên, cậu vừa nghĩ thầm trong lòng như vậy.
Mỗi lần được chứng kiến các màn biểu diễn trên không của cô, cậu vẫn luôn cảm thấy choáng ngợp bởi sự điêu luyện và khéo léo trong từng động tác nhỏ nhất cô thực hiện trên sân khấu.
Giờ đây, việc đi coi những buổi diễn xiếc của cô đã trở thành một thói quen không thể thiếu trong lịch trình thường ngày của cậu.
Dù sao thì cậu hiện tại cũng khá nhàn rỗi và không có việc gì quá quan trọng để lo nghĩ, nên việc đến xem Polka biểu diễn đem lại cho cậu một cảm giác thoải mái và giúp cậu thả lỏng về mặt tâm hồn, đặc biệt là sau khi phải trải qua một chuỗi ngày chán ngán và tệ hại.
Nhưng mà, sau mỗi lần như vậy, cậu luôn thắc mắc một điều, một điều luôn khiến cậu phải nghĩ ngợi rất nhiều suốt thời gian qua.
Rõ ràng, Polka sở hữu bộ kĩ năng toàn diện mà chắc chắn rất nhiều diễn viên xiếc khác phải mất nhiều năm khổ luyện mới có được. Cậu thấy khó mà tin được là giờ đây cô vẫn chưa trở nên nổi tiếng hay được biết đến rộng rãi.
Nhìn quanh hàng ghế khán giả, cậu để ý số lượng khán giả so với hôm đầu cậu đến chẳng hề có sự biến chuyển gì mấy. Thậm chí số người đến xem còn đang dần ít đi theo thời gian, nó khiến cậu khá hụt hẫng và thất vọng.
Khi màn biểu diễn ấy được kết thúc bằng màn nhào lộn về phía sau "thương hiệu" của Polka, cậu dừng dòng suy nghĩ của mình và chuẩn bị đứng dậy. Cậu muốn được nói chuyện với cô, về nhiều thứ.
Cậu nhìn về phía cô. Giờ cô đang cúi chào hàng khán giả phía dưới, dù cho mọi người đã chuẩn bị ra về ngay khi cô kết thúc tiết mục.
Cậu cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng. Khi cậu huớng mắt về phía Polka, cô vẫn không hề có dấu hiệu gì của sự thất vọng hay chán nản. Cô tươi cười và bắt đầu dỡ chiếc vòng kim loại ra khỏi chiếc dây. Cô đặt nó xuống đất và nhìn khắp xung quanh.
Rồi cô bắt gặp được cậu ngồi bên dưới và cười mỉm một cách đầy ẩn ý.
Nhìn về phía sau và đợi cho dòng người rút dần ra khỏi khán phòng bắt đầu thưa dần, cậu đánh mắt qua phía cô như dò hỏi.
Khi cô gật đầu và vẫy vẫy tay chào cậu, cậu cũng gật đầu và đứng dậy khỏi ghế. Tiếp đó, cậu len ra ngoài, bước ra khoảng trống giữa các hàng ghế và đi một mạch về phía sân khấu, nơi cô ấy đang chờ đợi.
Khi tới gần chỗ cô, cậu bất chợt dừng lại. Đây là lần đầu cậu thực sự để ý về độ cao của sân khấu so với mặt đất phía bên dưới. Nó cao gần bằng một nửa chiều cao của cậu hoặc hơn, ấy là cậu đã cao gần 1,8m rồi nhé.
Lúc cậu lao đến để sơ cứu cho Polka lúc cô ngã xuống và bị trẹo chân lần trước, cậu đã leo một mạch lên phía trên sân khấu mà không cần biết gì thêm.
Nhưng lần này, cậu có vẻ không có đủ sức để làm vậy. Mỗi lần cậu nâng người và cố gắng trèo lên, toàn thân cậu lại bị trượt xuống phía dưới.
Điều này phản ánh rõ thể trạng của cậu hiện tại yếu đến mức nào, dù cho cậu đã có sự tiến bộ tương đối rõ rệt kể từ khi được Polka giúp rèn luyện thể lực.
Trong lúc cậu không biết phải làm sao để leo lên, Polka đã tiến lại gần và đưa tay về phía cậu, như thể cô có ý muốn kéo cậu lên trên sân khấu.
"Nè, để tôi~~~"
"Ồ, cậu... Tôi không chắc đâu..."
"Nè~~! Cậu đừng tưởng tôi thấp hơn cậu cả cái đầu mà nghĩ tôi không nhấc được cậu lên nha~!"
"À, ừ."
Cậu giơ tay về phía cô, còn cô đưa hai tay về phía trước và nắm chặt để kéo cậu lên.
Cô quả thật không hề đùa giỡn, cô thực sự kéo cậu lên một cách tương đối dễ dàng.
"Diễn viên xiếc công nhận là khỏe ghê ha..."
Polka cười khúc khích trước câu nói bình thản của cậu.
"Tương đối thui à~ Nào! Cậu ngồi đi!"
"À, được thôi."
Cô và cậu cùng ngồi bệt xuống sân khấu và nhìn về phía trước, giờ đây dưới hàng khán giả không còn một ai. Ánh sáng duy nhất phát ra giờ đây là từ phía trên sân khấu, nơi hai người đang ngồi.
Cô nhìn về phía cậu và cười nhẹ nơi khóe môi.
"Cậu thực sự đến coi tất cả các buổi biểu diễn trong tháng này của tôi ha~~"
"Ừ, tại tôi cũng không có việc gì làm..."
Cậu thừa nhận rằng, nếu không có mấy lần theo dõi Polka diễn xiếc, thì cậu sẽ ngồi lì ở nhà và giết thời gian bằng cách... ngủ hoặc suy nghĩ vớ vẩn gì đó cho qua ngày.
"Cảm ơn cậu nha~~"
"Ơ, không có gì đâu..."
Cô nhìn cậu một lúc rồi nhìn về phía trước một cách đăm chiêu. Trông cô cũng có vẻ đang tư lự nhiều điều trong đầu.
"Mà nè, Polka."
"Gì vậy~?"
"Tôi nghĩ cậu rất giỏi."
Bầu không khí giữa hai người bỗng dưng im bặt. Cậu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi cậu quay sang bên phải mình và thấy...
Khuôn mặt vốn tươi cười của Polka đột nhiên khựng lại, và hai má cô có chút ửng hồng. Cô vẫn nhìn chằm chằm xuống hàng ghế khán giả không chớp mắt, hai tay đặt trên đùi của cô run bần bật.
Nhận ra hậu quả của điều mình vừa nói, cậu xua tay và đính chính lại một cách có phần hơi vội vàng.
"Ấy! Tôi không có ý gì kỳ lạ đâu. Chỉ là tôi thấy cậu thật sự... biểu diễn rất giỏi, và... ờm..."
"T-tôi hiểu."
Ngay cả giọng cô giờ đây cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
"Tôi thắc mắc tại sao cậu chưa đi biểu diễn chuyên nghiệp, ở một sân khấu thực sự chẳng hạn."
Cô cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh và mỉm cười trở lại, dù vẫn có phần hơi gượng gạo.
"C-cảm ơn cậu nhiều! Tôi thực sự... chưa nghĩ mình đủ khả năng để vươn tới mức độ đó! Tôi... vốn biểu diễn vì sở thích và đam mê của bản thân thôi! Tất nhiên tôi muốn được diễn chuyên nghiệp lắm, nhưng..."
"Không đủ khả năng?"
Cậu quay sang và nhìn thẳng vào mắt cô, điều này khiến cô còn bối rối hơn nữa và bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Ư-ừm, t-t-tôi nghĩ vậy?"
"Tôi đã quan sát được một thời gian rồi, những động tác và sự nhuần nhuyễn khi cậu thực hiện chúng thật sự là điều nhiều diễn viên xiếc cũng chưa đạt tới. Tôi biết thế này khá giống tâng bốc, nhưng tôi thật lòng nghĩ vậy. Những gì cậu làm không hề đơn giản đâu, nó thực sự phi thường ấy."
"C-cậu... đ-đừng nói nữa! T-tôi... thật sự là-"
Làn da nơi gương mặt cô, vốn trắng ngần giờ đây đỏ ửng lên vì xấu hổ, cô vùi mặt vào hai bàn tay và không dám ngước sang phía cậu.
"Tôi xin lỗi, tôi lỡ nói nhiều điều không nên rồi..."
Dù vẫn đang che đi khuôn mặt mình, cô đáp lại cậu như trấn an.
"K- không sao đâu mà! Tôi chỉ... tôi chỉ hơi bất ngờ xíu thôi!"
Sau câu nói đó của Polka, hai người im lặng thêm một lúc lâu.
'Chưa bao giờ... mình lại chủ động nói với ai đó như vậy...'
Dòng suy nghĩ đó chạy xẹt qua đầu cậu, cậu cũng nhận ra cậu vừa lần đầu khen ngợi một ai đó trong đời mình. Và cứ như vậy, cậu cũng đã bắt đầu thấy khá lúng túng.
Sau một lúc tưởng chừng như cả giờ, cô ngước mặt khỏi hai bàn tay, mái tóc màu vàng nhạt của cô giờ đây trộn lẫn với màu đỏ nhè nhẹ quanh hai má cô.
"Nè."
Cô nhẹ túm lấy vai áo cậu bằng bàn tay cô và cất tiếng.
"Hả?"
"Cậu còn nhớ... lời hứa của chúng ta chứ?"
"À... ừ, tất nhiên."
"Cậu thật sự muốn giúp tôi... trở thành..."
"Ừ, một diễn viên xiếc chuyên nghiệp, tôi đã nói vậy."
Cậu trầm ngâm nhìn về phía trước, khung cảnh phía trước mắt cậu giờ đây thật mơ hồ.
"Nhưng... tôi có thể hỏi tại sao không?"
Cậu nhìn về phía cô. Không hiểu sao, cô lại tỏa sáng rực rỡ đến vậy, hơn cả ánh đèn từ sân khấu.
"Vì tôi... muốn những người thực sự có tài năng đạt được ước mơ họ muốn."
"Hả?"
Cậu vô thức thốt ra một câu nói không liên quan mấy đến cuộc trò chuyện nãy giờ.
"À, không có gì. Tôi lỡ nói điều không nên rồi."
"Ơ!?"
"Không có gì đâu. Cậu đừng để ý."
Mặt cậu đột nhiên căng cứng, một cảm giác ghét bỏ tột cùng đột ngột trỗi dậy trong lồng ngực cậu, hai bàn tay cậu như nắm chặt lại.
"C-cậu không sao chứ??"
"À, tôi không sao."
Cậu giật mình nhìn về phía khuôn mặt lo lắng của cô và nhanh chóng trấn an cô. Mặt cô đã phần nào dịu đi, nhưng có lẽ cô đã nhìn thấy cảm xúc bộc phát nhất thời qua khuôn mặt và hành động của cậu.
Nhưng chắc cô cũng không nghĩ quá nhiều về nó đâu, cậu nghĩ vậy.
"Mà... giờ tôi lại là người tò mò, cậu sẽ giúp tôi trở thành diễn viên xiếc chuyên nghiệp như thế nào vậy?"
Câu hỏi của cô khá hồn nhiên, hai chân mày cô hơi nheo lại như thể đang suy nghĩ gì đó.
"À, tôi cũng đã suy nghĩ trong khá nhiều tuần rồi, nhưng tôi nghĩ tôi có thể làm được..."
Khác với sự do dự và tránh né trước đây, lần này cậu đã thực sự quyết tâm làm một việc gì đó.
"Ồ~~~ Nghe thú vị ghê ha!"
"Ừm... Cảm ơn cậu."
"Tôi đã giúp cậu có bước đầu thay đổi qua việc tập đi bộ và chạy bộ. Vậy đầu tiên tôi sẽ phải thay đổi những gì?"
"Cậu thực sự muốn tôi là người giúp cậu ư?"
Cậu hơi chững lại khi thấy cô hào hứng đến vậy.
"Tất nhiên rồi. Chúng ta đã hứa rồi còn gì. Cậu quên rồi sao?"
Cô đưa tay về phía cậu, cầm lấy bàn tay cậu lên, giống hệt như lúc ở ghế đá công viên gần khu trung tâm thương mại hôm nọ.
"Tôi nhớ."
Cậu cảm giác hơi ấm từ tay cô đang lan sang bàn tay lạnh ngắt của cậu. Cậu đã cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ ánh mắt ấy.
"Cậu nhớ đó!"
"Ừ, ừ, mà cậu..."
Cậu nhìn xuống phía bàn tay vẫn đang bị nắm chặt của cậu.
"Ấy, tôi quên mất!"
Cô có vẻ vẫn còn dư âm từ cuộc trò chuyện có phần ngại ngần trước đó nên rút tay ra có chút vội vã.
Cậu hít một hơi, và bắt đầu nói ra những gì mình muốn nói
"Được rồi, vậy thì... đầu tiên cậu nên thay đổi một chút về trang phục của cậu."
"Ơ...?"
Cậu xua xua tay khi thấy gương mặt khó hiểu của cô.
"Tôi không kêu cậu đổi bộ khác đâu. Bộ này, để coi, bộ váy đỏ và xanh, có dây đeo,... Tôi thấy ổn đó. Cậu đặt mua bộ này à?"
"À, không phải đâu. Cái này là mẹ tôi làm á. Hồi xưa, trước khi chuyển lên đây sống, tôi sống với bố mẹ ở một tỉnh khác cơ.
Cố không để ý đến việc cô đã tự sống một mình dù chỉ bằng tuổi cậu vì nó khá xấu hổ, cậu tiếp lời.
"Ừ, tôi hiểu rồi. Vậy thì, theo tôi thì cậu chỉ cần thêm một vài thứ gì đó đặc sắc vào bộ trang phục thôi."
"Đặc sắc à~~ Tôi không biết nữa. Cậu thấy sao?"
Cậu đánh mắt nhìn về phía cô, rồi cậu nhìn lên mái tóc cô, rồi cậu nhận ra điều gì đó.
"À, tôi nghĩ tôi biết rồi."
"Hử? Cậu nghĩ ra gì rồi à?"
"Polka này."
"Ừm?"
"Cậu còn nhớ con fennec không?"
Cô mất một lúc để hiểu được cậu đang nói về cái gì.
"Fennec? Fennec... À, con thú bông cậu gắp cho tôi ấy hả? Không lẽ ý cậu là..."
"Đúng thế."
Cậu mừng vì Polka đã hiểu ý cậu. Thực sự cô là một người rất tinh ý.
"Mái tóc cậu thực sự có màu rất giống con fennec đó. Đây là ý kiến của tôi thôi, nhưng mà thực sự rất hợp với cậu luôn á. Với cả... tôi nghĩ nếu có thể thêm phụ kiện để hóa trang thành fennec, cậu sẽ thu hút được nhiều sự chú ý hơn và giúp khán giả dễ nhận diện cậu hơn."
Cậu diễn giải một cách hợp lý đến đáng kinh ngạc, và cô ấy cũng gật gù đồng tình.
"Nè~ Thực sự là ý kiến hay đó, tôi sẽ thử vô mấy cửa hàng cosplay xem có gì hợp hay không, có gì tôi sẽ gửi cậu coi nha~"
"Ừ, được thôi. Tôi hiểu rồi."
Cậu nhìn về phía cô, trông cô có vẻ khá vui khi làm theo đề xuất của cậu. Nụ cười của cô ngày càng rạng rỡ hơn.
"Được rồi, chúng ta về nhé! Cũng quá trưa rồi á, cậu nên về ăn cơm đi nha~"
"Ừ."
Cậu đứng dậy theo cô và đi ra phía sau sân khấu, hai người sau đó dùng một cửa riêng để đi ra ngoài khu trung tâm.
Khi cậu bước ra ngoài, làn gió nhè nhẹ thổi vào mặt cậu, khiến cậu thấy thư thái lạ thuờng.
"Mà cậu chắc còn nhiều đề xuất thú vị hơn nữa, đúng không?"
Cô cất lời và hỏi cậu với giọng thoải mái. Cậu quay về phía cô và đáp lời cô, dù có chút do dự.
"Có thể coi là như vậy..."
Hai người bước về phía cánh cổng, lòng canh cánh nghĩ về những điều họ sắp làm cùng nhau trong tương lai. Thực sự là một viễn cảnh đáng mong chờ.