21
Nến cháy sáng trên bàn, Hộc Tía khom người co bàn chân gác lên mép bàn, cặm cụi cắt móng chân, kéo sắt hơi cùn làm cậu phải cắt móng chân từng chút một, tỉa xong móng hai chân liền chuyển sang tỉa móng tay, cậu đang cắt dở móng tay trái thì gã đi vào phòng.
Lúc cầm đũa ăn cơm gã đã biết cậu thuận tay trái, nhìn cái cách tay phải cầm kéo lóng ngóng của cậu thì gã đang nghĩ tới năm ngón tay trái đó có thể bay mất miếng thịt không chừng.
"Đưa kéo đây!"
Cậu đặt kéo lên mặt bàn, không đưa trực tiếp vào bàn tay chìa ra của gã, nhìn gã cầm tay mình nhanh chóng cát gọn móng tay từng ngón.
Tay Hộc Tía được tỉa tót xong, kéo cũng bỏ lại trên bàn, gã lại giữ rịt bàn tay cậu trong tay mình, lòng bàn tay cậu ẩm ướt khi gã hôn rồi liếm lên, cứ thích làm trò trêu đùa cậu rối lên mới vui vẻ được sao?
Ánh mắt của gã có ý gì, sao cậu có thể giả vờ ngây thơ không biết được, cái cách gã chống hai tay lên tay vịn rồi vây cậu cứng nhắc dựa vào lưng ghế cúi đầu nhìn, người đàn ông này chạm trán kề trán cậu, mắt sáng như trăng ngoài cửa sổ, vương nét cười nhàn nhạt trên môi.
Nếu A Sùng cười to vào mặt cậu, có lẽ cậu sẽ không ngượng gạo như lúc này, chẳng nghĩ gì được mà đưa tay lên đẩy gương mặt đó lệch qua một bên, tách ra một khoảng cách vừa đủ để cậu hít thở mấy hơi liền mạch, lúc cái trán đó dán lên trán cậu, Hộc Tía đã hoảng hốt quên cả hít thở.
Gã chườn mặt bám theo trong tầm mắt của cậu, mở miệng trêu chọc.
"Can đảm lúc sáng nay đu lên lưng ta đã đi đâu hết rồi... Giờ ta lại gần một xíu thôi ngươi cũng thấy lúng túng lắm sao?"
Cậu đỏ bừng mặt mũi cúi đầu càng thấp hơn, đôi tay chụm lại che kín đầu, lí nhí trả lời.
"Ta làm sao biết được..."
"Ta chưa từng gặp một người nào giống như ngươi thì làm sao ta hiểu được bản thân mình sẽ như thế nào đây?"
Gã sững sờ trước đáp án không ngờ đến này, vốn dĩ gã chỉ trêu cậu cho vui vẻ chút thôi chứ đâu cần đáp án rõ ràng, chỉ là đáp án này lại khiến lòng dạ gã xốn xang nhảy nhót lên như nhận được món quà bất ngờ.
Gã hôn má Hộc Tía, mon men kề sát gần hơi thở chững lại của cậu, đôi mắt đó liếc theo gã, chạm vào ánh mắt gã tràn lan si mê, như bị ma nhập mà vươn tay ôm lấy cổ gã.
Gã bế xốc cậu trong vòng tay mình, đưa gương mặt đó lên cao hơn, dù cậu có cúi đầu né tránh thì gã vẫn hiện hữu trong tầm mắt ấy, ánh sáng trong mắt cậu ta vẫn lấp lánh như lần đầu gặp, giống như một viên đá núi lửa đen bóng lấm lem tro bùn đã được gã rửa sạch, đôi mắt Hộc Tía phản chiếu hình ảnh của gã…
A Sùng nhẹ nhàng bảo,
"Cười lên đi..."
Cậu chớp mắt bối rối, ai lại ngang ngược như gã đi bảo người ta cười trong tình huống gượng gạo này, nét môi cậu cứng đờ kéo lên một nụ cười trừ xấu hổ, vậy mà gã cũng lộ vẻ hài lòng như thế kia là sao?
Gã bước hai ba bước tới giường ngồi xuống, kiên nhẫn chờ xem người trong vòng tay gã ngượng nghịu đến bao giờ, đôi tay cậu ta lúng túng đặt trên vai gã, đang phân vân không biết nên ôm chặt hay đẩy người đàn ông này xa ra.
Gã vùi mặt vào hõm cổ Hộc Tía hít sâu mùi vị của cậu, hơi thở nóng hổi bò lan da mỏng, môi lưỡi gã mơn man vẽ lòng vòng quanh cổ cậu, bàn tay vạch bung vạt áo cậu xoa lên lồng ngực, hình dáng của xương sườn dưới lớp cơ thịt căng mềm, đôi tay lòng vòng qua thắt lưng lướt qua bụng mềm phập phồng theo nhịp thở.
Đôi tay gã quay về bao lấy hai đầu vú bé xíu, lớp cơ ngực mà gã bóp gom lại có chút xíu, quầng vú cứng đờ theo ngón tay gã gãi cào, da thịt Hộc Tía mẩn đỏ lên run rẩy.
Nến cháy rực mà bóng tối trong mắt người đàn ông đó đen đặc nóng bỏng, như sáp nến lỏng rót vào tâm tư trống rỗng trong cậu, từng giọt từng giọt tan trong đêm dài.
Hộc Tía vít cổ gã tìm lấy hơi thở giữa hai phiếm môi mềm, đổi lại gã cuống cuồng quấn lấy cậu dây dưa mút thật sâu, hôn mê mải khiến cậu mềm nhũn bất lực mặc người muốn gì cứ lấy.
Gã nâng hai chân cậu gập lên, bàn tay gã luồn qua ống quần rộng bóp lấy mông cậu, xoa vuốt dương vật cậu cương cứng khi gã cố tình ép sát hông mài lên.
Hộc Tía thừa biết thứ nóng bỏng cách một lớp vải quần dụi lên miệng thịt giữa mông cậu là gì, dục vọng của gã rắn đanh như đinh đóng cột.