Chereads / [Cao H] HOA VỪNG NỞ / Chapter 20 - 20

Chapter 20 - 20

20

Cậu xắn tay áo ngồi trên ghế nhỏ, bên cạnh là thau nước đầy, gã cầm dao nhỏ lướt một đường từ gốc măng đến ngọn, bóc đi lớp vỏ dày lộ ra củ măng trắng nõn, ném vào chậu nước chờ sẵn.

Gã làm mẫu chỉ cho Hộc Tía cách cắt bớt phần gốc cứng hơn như thế, chỉ lấy măng non đến đâu, hai người nhanh chóng làm xong trước khi nắng càng lúc càng chói chang.

Gã để riêng mấy củ măng non mềm nhất cho trưa nay ăn, nhóm bếp đun một nồi nước đầy để luộc măng.

Trong lúc chờ nước sôi, gã cùng cậu cầm dao thớt thái măng, Hộc Tía bổ măng thành lát mỏng, gã dùng dao thoăn thoắt thái măng thành sợi, tiếng cạch cạch dao thái gõ đều đặn vào mặt thớt dày vui tai kì lạ, măng thái xong bỏ đầy một vại sành chuyên dùng ngâm đồ chua, chỉ chờ có nước sôi để nguội rồi đổ vào ngập miệng vại là được.

Nước sôi gã múc ra một lượng đủ cho vại măng làm măng chua, nước trong nồi cho thêm một thìa muối hạt, đổ hết chỗ măng còn lại vào luộc cho chín hết mới vớt ra.

Những chiếc nong tre xếp đầy măng luộc xong mang ra phơi nắng, Hộc Tía định giúp cho mau, tay cầm vào nong tre thì bị gã nẫng mất, gã lùa cậu qua hiên nhà ngồi đó bảo rằng nắng gắt, đừng có ra.

Mọi lần gã đi làm từ sáng đến tối mới về, Hộc Tía tự ăn xong thức ăn gã chuẩn bị cho từ sớm thì sẽ lên giường đi ngủ. Bởi vì chẳng có việc gì có thể giết thời gian nhanh hơn việc ngủ đẫy mắt cả, trong nhà khóa cửa cũng chẳng có chuyện gì để làm nên mới có cảnh tượng, cậu ngồi bên cửa sổ ngơ ngẩn ngắm mây, ngắm gió, lại bồn chồn ngóng gã về nhà.

Chờ đợi chính là cảm giác như thế đúng không?

Cậu che miệng ngáp dài, bò vào nằm lên giường, lim dim ngủ lúc nào chẳng hay.

Gã vào phòng ngó qua chó con ngủ say, giường thì rộng mà thân thể cậu cuộn lại như con tôm lùi vào một góc, gã rón rén đưa tay gạt tóc mai Hộc Tía vén qua vành tai, sự láng mượt của gò má đó khiến gã lưu luyến chạm vào rồi lại chạm vào thêm nữa.

Nhưng tiếng sủa của Đùi Gà cắt đứt tầm mắt gã đang dính chặt vào gương mặt cậu, cũng xóa tan những tơ tưởng bồng bềnh trong tâm tư của gã, dục vọng thò cánh tay bóp chặt lấy trái tim người đàn ông này, dáng hình của Hộc Tía đêm qua có bao nhiêu mê hoặc...

Chó con à, ngươi ngủ say giấc có biết được hay không?

Gã xoay người ra ngoài đóng cửa phòng, tiếng nước giếng xối ào ào xuống thân thể nóng bừng bừng, gã chẳng buồn thay đồ ướt nước đã nằm dài trên chõng tre dưới gốc ổi già góc sân, trời trong xanh, xanh cao vời vợt khiến gã buồn bực nhắm mắt lại.

Ngôi nhà yên tĩnh giữa trưa hè nắng đứng bóng, chỉ có lũ ve kêu ing ỏi không biết mệt là gì.

Ngày trôi qua nhanh chóng khi cậu thấy gã ở nhà, gã chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy cậu ngồi ở đó, tay lúc thì phe phẩy quạt nan, lúc khác nhìn lại thấy cậu ta ôm Cơm Nếp cuộn tròn trên đùi, gã hơi ngỡ ngàng khi thấy con mèo kiêu ngạo đó cũng có lúc nũng nịu bám hơi người như thế sao?

Nắng chưa tắt gã đã cầm giỏ trúc đi ra ngoài đến chập choạng tối gã mới vào nhà, tay cầm một bó ngọn giềng non.

Gã đặt hom bẫy lươn đồng từ đêm qua nhưng sáng nay loay hoay với đống măng xuân liền quên mất, nhớ ra gã mới xách giỏ đi ra ngoài đồng lúa nhấc bẫy thu hoạch.

Lươn đồng nhung nhúc trong chậu, gã dùng tro bếp cùng muối bỏ vào để tẩy sạch nhớt nhầy trên thân lươn, gã thành thạo cắt đầu moi ruột lươn rửa sạch sẽ, dùng sống dao đập dập xương lươn rồi cắt miếng vừa ăn.

Cậu ngồi bóc bó giềng non lấy lõi theo cách gã hướng dẫn, nhìn từng lõi giềng non to bằng ngón út rửa qua nước để bên thớt gỗ cho gã, Hộc Tía không hiểu món này nấu với lươn đồng kiểu gì.

Gã vung mặt dao chặt đập bồm bộm cho mềm ngọn giềng, cắt khúc cỡ hai đốt ngón tay, nghệ tươi đập ra băm thật nhuyễn, gã giục củi lửa cháy đượm dưới bếp, chảo nóng bay hết hơi nước.

Tay gã xúc mỡ heo bỏ xuống chảo, mỡ heo trắng sữa nhanh chóng tan chảy bóng loáng, tiếng xèo xèo của nghệ phi khô trong mỡ nóng cháy, gã đổ lươn vào chảo nhanh tay đảo muôi gỗ, thêm chút muối cùng rượu bỏ chung rồi đậy vung gỗ lại một lúc.

Lươn chín cạn bớt nước mới bỏ ngọn giềng vào xào xáo cùng, nhanh tay đảo rồi múc lên đĩa, Hộc Tía vừa bưng vừa hít hà mùi thơm khó cưỡng lại được, khẽ nuốt nước miếng một cái.

Có những cánh cửa trong tâm tư con người, một khi đã mở ra thì mãi mãi không thể đóng lại, như cách gã mở cánh cửa chạy thẳng xuống miếu ngũ tạng của cậu, gã dùng cơm no canh ngọt nuôi dưỡng ruột gan cậu mềm nhũn, tâm tư của gã chẳng hề xa xôi với cậu, chẳng cần nói Hộc Tía cũng cảm nhận được…

Gã cứ mập mờ tình cảm như thế mà cậu lại thấy vui vẻ mới lạ làm sao!