Chereads / Kết Thúc Isekai / Chapter 5 - Chapter 6: Sinh Cơ Mãnh Liệt

Chapter 5 - Chapter 6: Sinh Cơ Mãnh Liệt

Tầm nhìn lúc này được bao quát ra toàn cảnh, xung quanh chính là một khoảng không gian rộng lớn không còn bị gò bó như lúc trước. Hắn hít từng ngụm khí nóng rồi thở theo nhịp điệu trong tim hắn, đây chính là lúc hắn bắt buộc phải thật cảnh giác với kẻ thù trước mắt, nguồn sinh cơ bên trong thôi thúc Akira phải sống

"Phù..."

"Phù..."

[Bây giờ mình không hoàn toàn là sợ hãi mà cảm giác này giống như vừa được tiêm Adrenalin giúp xua tan đi lo sợ vậy, ngay từ đầu khi nhìn vào nó mình chỉ lo lắng cái cảm giác chưa quen thuộc với loại áp bức nào đó của thế giới, mình cũng chưa từng nhìn thấy loại sinh vật nào khủng bố đến thế ngoài đời nên sinh ra né tránh cũng là điều dễ hiểu và mình cũng chưa từng trải nghiệm qua loại cảm giác đau đớn đến cùng cực là như thế nào nên vừa bị nó gây thương tổn thì tâm trí liền chìm vào hoảng loạn. Mình chưa từng có suy nghĩ sẽ chống lại nó mà chỉ biết vùng vẩy trốn tránh...Có lẽ mình nên thử chuyển sang tấn công?]

[Với dáng vóc đó nó có thể làm nhục trí nhiều loài sinh vật nên việc bỡ ngỡ chỉ nên dừng lại tại đây thôi]

"..."

"Hmm..."

Đôi tai của Nhân mã cử động vẫy lên vẫy xuống, động tác của nó đang bắt đầu thiếu đi tính kiên nhẫn thường thấy dường như nó sẽ không đủ thời gian nếu tiếp tục thử khả năng tái sinh của hắn. Chính vì vậy sinh vật đó đã bắt đầu phình to và phun ra một lượng khói dày đặc làm tầm nhìn bị che khuất. Hơi nóng từ đám khói phả thẳng tới Akira khiến hắn có chút ngột ngạt, kinh tởm bởi mùi vị protein cay nồng và hơi nóng nghẹn cả mũi. Đôi chân đã chặt đứt của Nhân mã liền rụt vào trong bắp thịt, lớp da lỏng lẽo liền bị nó nhai đứt bằng hàm răng vẩu lởm chởm của mình để bắp chân sau của nó ngày một phình to hơn, lớn đến mức bằng với một sải tay của người bình thường trông quá cỡ so với phần trên của nó

[Con đấy...Đang đứng bằng hai chân!?]

"Hmmm..."

Hắn không làm bất kỳ hành động nào khác mà chỉ nhìn quá trình biến đổi của sinh vật. Đôi môi hắn nhếch lên lộ vẻ hứng thú, hắn không hiểu tại sao mình lại phấn khởi khi nhìn thấy điều kỳ diệu của động vật nhưng sự thích nghi đó giúp hắn an tâm hơn phần nào. Một cảm giác kích thích khó tả sau khi Akira thay đổi suy nghĩ sẽ đối đầu nó

[C-Cấu tạo sinh vật của thế giới này quả thật kinh tởm!]

Trong chớp mắt, khoảng cách hai bên liền được thu hẹp sau khi đứng bằng hai chân, tốc độ của sinh vật ấy không hề thuyên giảm mà ngược lại, thậm chí còn nhanh hơn trước làm hắn phải chấn động trước tốc độ của nó

[Đáng lẽ con Nhân Mã này phải thích nghi trước để đi được hai chân mới đúng chứ? Trông nó thành thục như này không khác gì Usain Bolt luôn đấy!]

Từng cú phóng thu hẹp cự li bức tốc. Tiếng dậm chân đầy uy lực đều mang đến từng cơn chấn động xung quanh bề mặt hắn đang đứng, sự chấn động không chỉ đến từ mặt đất mà còn cả trong không khí. Nhanh chóng xuất hiện tình huống sụt giảm áp suất ở nơi hắn đứng do Nhân Mã vừa gây ra khiến hắn mất tỉnh táo trong giây lát. Loại kỹ thuật này giúp nó tiếp cận hắn nhanh hơn đồng thời gây ra ảo giác với con mồi nó nhắm đến

"!"

Mau chóng lấy lại thần trí, phản ứng của hắn vô cùng kinh người vì chỉ trong chớp mắt hắn đã lách người sang một bên né vết chém đến từ con quái vật hung hãn cùng vận tốc vài trăm kilomet tạo ra một con đường gió

[Với khoảng cách như này nó chỉ có thể tung ra nắm đấm? Hay là nhát chém trước?]

Akira bình tĩnh suy nghĩ cách xử lý các tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra và phỏng đoán mức độ thiệt hại nếu tránh hụt, mọi thứ đều mất chưa đến 4 giây để chu toàn hết hành động sắp tới

Hắn nghiêng người bật nhảy lướt lên phía trước làm Nhân Mã tóm hụt, nhận thấy quán tính quá lố nên nó phanh đôi chân mình lại kéo lê một khoảng dài đầy khói bụi

[Nó lại giữ khoảng cách nữa rồi, ôn lằng này cẩn trọng thật]

Hắn liếc mắt quan sát tình trạng của cô bé vì Akira cảm thấy bản thân rất cần cô gái đó nên thỉnh thoảng hắn sẽ chú ý đến khoảng cách của cô với Nhân Mã. Kèm theo một mục đích khác là hắn cần cô để chốc nữa có thể truy hỏi vô vàn thứ ở đây vì cô là người bản địa, còn là người có tình nghi lớn nhất cho việc hắn được isekai. Bỏ qua yếu tố isekai, hắn lại suy luận đến thứ đang thao túng suy nghĩ khiến hắn phải quan tâm cô quá mức cần thiết, càng nghĩ hắn càng khó chịu

[Ma thuật khốn nạn, Ma pháp kiểm soát tâm trí khiến mình luôn có suy nghĩ phải bảo vệ được con bé. Rốt cuộc là ai đã niệm phép này lên người bố? Thằng khốn nào chơi ác vậy...Tự làm tự chịu đi chứ, sao lại lôi bố mày đi theo để dính cùng?]

"Hửh?"

[Chờ đã, vừa rồi sao nó chạy qua con bé đó mà nó chả phản ứng gì nhỉ?]

Nhân Mã lại tiếp tục lao đến, nắm tay trái siết chặt thân giáo và lấy khoảng cách để vận tốc nó ném có thể đủ thời gian cho ngọn giáo giải phóng hết sức mạnh. Người bình thường khi cảm thấy sát khí trên người Nhân Mã bộc phát sẽ cảm thấy run rẩy, tuyệt vọng thậm chí họ còn không thể di chuyển bởi hoảng sợ. Nhưng đối với Akira thì lại khác, hắn bình tĩnh đứng yên để dễ dàng xem xét hành động tiếp đến của sinh vật và phán đoán

"C...Cái!"

Mọi chuyện không đi theo hướng hắn suy nghĩ, Akira dựa vào linh cảm và phản xạ để bật lùi né đi cú tóm trượt khi Nhân Mã lao đến nhưng vì vẫn lao theo quán tính nên không thể tránh thêm đòn liên tiếp từ nó, ba hành động được diễn ra cùng một lúc và hắn không nghĩ nó có thể thao tác nhanh đến vậy. Mũi giáo đâm xuyên lồng ngực, chọc thủng lá gan bên trong hắn ứa ra chất dịch đặc sệch, thân giáo sắt cứa vào mạng sườn khiến Akira rùng mình đau đớn

[Địt cụ! Nó còn biết làm hành động giả!]

Nhân Mã dựng đứng ngọn giáo lên trên cao rồi dùng Ma pháp tạo một tấm ngăn cách khiến máu của hắn ngưng chảy xuống dưới rồi dùng Hoả Ma pháp thiêu cháy cơ thể hắn cùng số máu bên trong đến bốc hơi do sức nóng. Để an toàn hơn nó đã điều khiển nhiệt độ để chắc chắn máu của Akira sẽ bốc hơi hoàn toàn không chừa lại một giọt. Sau đó nó đưa tay tóm gọn đầu của hắn và siết chặt dù hắn có cố hết sức để vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Nhân mã nhưng hoàn toàn phản tác dụng, hắn chỉ khiến nó bóp mạnh hơn nhằm vắt kiệt số máu còn sót lại để thiêu đốt

[Ghê...Ghê gớm thật...! Nó dùng cả hành động giả để trông như sắp tóm mình để cơ thể tự lao ra theo bản năng. Cuối cùng là nghiêng người tóm lấy mình ngay tức khắc rồi chọc thủng bụng...Mệt quá, mất máu khiến mình...Khó có thể suy nghĩ...]

[Dù...Có né được pha ấy...Thì mọi thứ lại giống như nó phỏng đoán...Kết quả là bị chọc thủng bụng rồi treo ngược lên như thế này...Sao mày dễ bị lừa thế Akira? Sao mày lại để...Một con súc vật dẫn dắt trong khi mày chính là một động vật bậc cao!]

Hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mỗi phút trôi qua đối với hắn là hàng trăm vết chém điên dại đổ xuống người hắn. Từ khi bắt đầu cho đến khi bị tóm chỉ vừa mới trôi qua 8 phút, trong 8 phút đó, mọi thứ đối với hắn là cực kỳ tàn bạo và căng thẳng

[Con này ghê gớm đấy...]

[Nó đã hành động như một dân chuyên lão luyện trong việc đi săn]

"Đệch! Đệch! Đệch!"

Hắn gắng gượng để cay đắng cái hiện thực chết tiệt này

[Như thế không công bằng gì cả!]

Hắn bất lực trước gã thợ săn dày dặn kinh nghiêm ngay trong lần đầu đi khám phá. Hắn còn chẳng đủ trải nghiệm để mà phán đoán hành động như Nhân Mã, kể cả thiết lập hành động của bản thân, hắn còn phải chú ý đến cử động chân để tránh nó không vấp phải cái chân còn lại, có quá nhiều thứ hắn phải phân tâm nhưng gã thợ săn kia thì không như thế

[Lần đối mặt này...Mình mới chỉ level 1 còn chẳng thể phản kháng nhưng nó cứ thế mà đấm vỡ mồm mình. Khoảng cách này quá chênh lệch, cả trình độ lẫn sức mạnh đều khiến mình không dám suy nghĩ...Phải mau chóng làm gì đó!]

Hắn như được tiếp thêm niềm tin liền lấy lại bình tĩnh, cố hết sức vẫy đạp liên tục vào ngực nhưng đều bị nó chặn lại, tứ chi của hắn bị vặn ngược kéo giãn ra sau treo lủng lẳng bằng một ít thịt còn sót lại vô cùng khiếp đảm, máu tươi hắn tuông trào nhưng đều bị Nhân Mã thiêu đốt. Nét mặt Akira vốn đã nhăn nhó do bị nát sọ và mồ hôi nhưng vẫn là sự điềm tĩnh vốn có, hắn đối với sự việc vừa xảy ra dù vết thương có khiến hắn run rẩy đi chăng nữa thì bản thân hắn mơ hồ cảm thấy chiến thắng cách rất gần. Chỉ cần hắn tiếp tục hít thở thì hắn vẫn tiếp tục giữ được bình tĩnh và một cái đầu lạnh suy nghĩ nhanh chóng

Hắn nhận thấy một ham muốn chiến thắng bí ẩn đang thôi thúc mình làm giảm cơn đau đi để nhìn rõ xung quanh một lần nữa. Dù không còn máu nhưng có một nguồn năng lượng luôn bổ sung cho sự tái tạo giúp hắn hình thành nên tế bào và lại tiếp tục bị Nhân Mã thiêu đốt

"Hà...Hà..."

Hắn liếc nhìn gương mặt của Nhân Mã thông qua khe hở lòng bàn tay của nó, nó đang há to khuôn miệng cắn lên bộ não của hắn mặc cho từng sợi tế bào đang phân nhánh trong cơ thể Nhân Mã thì nó vẫn chịu đựng mà nhai hết sạch phần não trái của hắn. Có lẽ lần chủ quan này lại chính là cơ hội để cho Akira nắm bắt thời cơ suy nghĩ kế sách? Hoặc hắn cảm thấy nó đang rất vội vàng nên bỏ qua rủi ro mà cứ nhắm đến điểm tiến hoá cho bản thân

"Bốp!"

Đầu của hắn một lần nữa lại vỡ nát và bị bịt kín bởi không khí khiến chúng lơ lửng trên không trung. Lần này còn kinh khủng hơn lần trước, nó xé cơ thể hắn ra làm hai rồi rút một phần máu đi ra ngoài, lý do nó làm vậy chính là cảm nhận được tế bào gốc không phải ở trong bộ não nên nó quyết định sẽ ăn tất cả cùng một lúc, một ý định mạo hiểm và điên rồ

Nó vận động gần hết Mana để tạo ra một bong bóng nước nạp vào cơ thể hắn nhằm dung hợp với máu Akira cho mục đích là thành công điều khiển toàn bộ số máu còn sót lại nhanh chóng đi ra ngoài

Ngay khi chắc chắn, nó nhét cái đầu của Akira vào mồm nhai nhồm nhoàm chảy cả nước dãi xuống đất vì nó chắc chắn sau lần này bản thân sẽ một lần nữa đại tiến hoá, một bước thăng tiến. Trong lúc từ từ nghiền nát cái đầu của hắn phát ra tiếng sức mẻ của xương thì Akira lại dùng chút ít ý thức còn sót lại để nhào nặn ra một chiếc miệng dị hợm trên lưng mình rồi kéo dài lên phun ra từng giọt máu li ti do hắn tích trữ lúc trước bay vào hốc mắt của nó. Đồng thời hắn phát nổ cơ thể để thịt vụn bắn ra khắp nơi, 360 độ đều có xương vụn dính chút thịt nằm bê bết trên mặt đất khiến Nhân Mã phải hoảng sợ nhanh chóng chạy đi nhặt từng miếng thức ăn bỏ vào miệng

"GRAAAAAAAAAAA!!!!"

Nó gầm thét vì tròng mắt phải đã bị mù, tế bào bên trong hắn điên cuồng thu nạp chất dinh dưỡng một số thứa thịt nhão được hắn điều khiển đem đi trốn để tế bào liên tục được nhân đôi. Sau một lúc, khi nó đã nuốt hết khối thịt liền đảo mắt xung quanh hòng dò tìm thức ăn còn sót lại liền giật mình ngẩng đầu về phía xa chân trời để thấy một chấm đen đang lao đến với tốc độ đáng sợ

Thứ ấy không bị ảnh hưởng bởi thực tại xung quanh, không hề dính bất kỳ trạng thái xấu nên chấm đen ấy cứ thoả sức lao đến phía bên này mà không do dự. Thấy được cảnh đó, nó vội vã tìm kiếm thức ăn trong tuyệt vọng vì nếu nó không chấm dứt mạng sống của hắn thì tế bào của nó sẽ tiếp tục bị ăn mòn

Không còn đường lui, nó dùng toàn bộ khả năng gia tăng mọi giác quan của bản thân lên nhằm mau chóng dò ra từng mẩu tế bào dù là nhỏ nhất của hắn. Về Akira thì lúc này đây, do còn một ít máu nên hắn không dám tái tạo lại bản thân mà chỉ dám ở dạng thịt nhão mà chui xuống chiếc hố rồi lấp đất. Hắn không biết máu của mình có thể hấp thụ dinh dưỡng từ vật sống nên chỉ nghĩ rằng -Thấy nó đau đớn như thế chắc máu của mình chứa axit- Thành ra hắn đã vô tình hấp thụ nguồn dưỡng chất dồi dào này để tiếp tục sống sót

Akira kiên định chịu đựng sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần từ bên ngoài truyền đến, lớp da mỏng manh mà hắn vừa mọc lên liền xé rách sau cử động nhỏ, nhiều men xương sinh trưởng tạo ra một bộ khung xương hoàn chỉnh rồi hắn chỉ cần chờ đợi năng lượng tự phục hồi mà tái tạo lại trái tim khiến máu được sản sinh nhanh hơn từ đó kéo theo sự tăng trưởng của tế bào và từ mật độ nồng đậm đủ điều kiện để tái tạo lên các khối cơ bắp săn chắc

[Vừa rồi mình thấy xung quanh rất tối mà tia sáng bên ngoài lại nóng đến đáng ngạc nhiên]

Qua vài phút, hắn nghi ngờ nhìn vào lồng bàn tay mình rồi nhìn ra xung quanh. Hắn cảm thấy rất rõ tốc độ sinh sôi tế bào kinh người của hắn bên trong vỏ não Nhân Mã và nhanh hơn khi có ánh sáng chiếu vào

[Có lẽ mình sẽ tận dụng được môi trường, còn gì để mình tận dụng nữa không nhỉ?]

Nó liên tục phân nhánh và phân nhánh, thu nạp dưỡng chất giúp hắn tái tạo lại cơ thể hoàn chỉnh. Từ một tế bào như miếng thịt bùi nhùi lớn dần lên một đứa trẻ 4 tuổi rồi nhảy lên 5 tuổi và 6 tuổi sau đó nhanh chóng phát triển lên 10 tuổi. Cứ thế, hắn dần cao hơn rồi nhìn Nhân Mã đối diện đang điên cuồng lao về đây

Ngay khi tận mắt nhìn thấy mũi giáo được phóng tới hắn liền biết bản thân đã không thể trốn tiếp liền dang rộng cánh tay, vài khối thịt kéo dài từ khắp nơi đến quấn lấy cơ thể hắn hình thành nên mô cơ ngực hoàn chỉnh. Một lần nữa Akira lại tái sinh, nhưng lần này hắn có kích thước bé hơn lần trước vài chục centimet, nhìn vào chắc chắn sẽ đoán ra độ tuổi của cơ thể này là 14 khiến hắn thầm hiểu khả năng sắp đến giới hạn

Hắn bình tĩnh khoanh tay trước sự hối thúc của Nhân mã. Nếu nó có được ngôn ngữ riêng, nó sẽ lè lưỡi khuôn mặt khóc lóc cầu khẩn :"Xin ngươi hãy để ta ăn đi mà, ta chỉ cắn một miếng thôi." Cùng với tiếng thở hồng hộc do kiệt sức. Đống thịt nó ăn 20 phút trước nay mất hết chất dinh dưỡng, ngược lại nó cảm thấy mình mất nhiều hơn là được. Trong suy nghĩ nó càng lo sợ hơn với tế bào đang ăn lớp bảo vệ vỏ não ngoài của nó khiến lượng Mana luôn bị tiêu thụ do duy trì lớp bảo vệ đó

Nhân Mã dùng Hoả Ma pháp lên hóc mắt và não để làm giảm tốc độ ăn mòn của tế bào Akira nhưng nhiêu đó không đủ si nhê với độ lỳ đòn của bọn chúng

[Mắt của nó...Như người bình thường. Phần thịt trong miệng cũng mềm như thế...Nó cũng cảm thấy khó chịu như con người]

Akira nhận ra bản thân đã bỏ xót rất nhiều chi tiết quan trọng và nếu hắn nhận biết sớm hơn thì có lẽ cuộc chiến đã đi đến hồi kết

[Hoá ra đây chính là loại cảm thụ từ tế bào mình để lại...]

Khi nhận thấy con mồi trước mắt khó xơi, nó khóc lóc bất lực trong khi vùng vẩy đầy tuyệt vọng lao về hướng Akira. Nước mắt dàn dụa, khuôn mặt mếu máo đầy kinh tởm nên hắn cũng nhặt lên hòn đá bất kỳ làm vũ khí và nhìn rõ hành động hấp tấp của nó không còn sự điềm tĩnh như ban đầu

[Máu của mình dưới nền đất tạo cho đến một loại cảm giác của độ ẩm, hình như còn có khả năng khiến mình dễ linh động trên nền gạch này nữa thì phải? Khi mình muốn nhúc nhích cánh tay đã bị cắt đứt thì vẫn có cảm giác của chuyển động...Một loại tri thức thật khó tả, khó chấp nhận]

Hắn chưa thể khống chế hoàn toàn cơ thể của chính mình nhưng nếu thông qua những miếng thịt vụn dưới đất thì có thể điều khiển chúng theo ý thích. Từng tầng suy nghĩ giúp hắn định hình được những khả năng của cơ thể. Chúng giúp Akira dễ dàng phân biệt được các loại nền gạch dưới đất, khiến cơ thể dễ dàng giữ được độ ổn định khi tiếp đất

Mắt thấy Nhân Mã lao đến, một phần thịt băm phía dưới chân nó lao lên đâm những chiếc gai sắc nhọn vào bắp đùi khiến nó giật mình vận dụng Hoả Ma pháp thiêu cháy. Một bên mắt nó đã bị mù và không thể tái tạo lại, phần tàn dư cũng sắp lan đến hốc mắt trái làm cho chuyển động của nó không còn nhạy bén như trước

Hắn liếm môi một cái trông như muốn nói nhưng lại thôi. Lần này Nhân Mã đã cố giữ khoảng cách, không tiến đến mà chỉ đi tới đi lui dù cho hắn có không chú ý đến

"Hmm..."

Hắn chợt nhận ra bản thân không hề bị ám ảnh hay sợ hãi, tâm lí hắn hoàn toàn bình thường trước cái chết sắp đến và nỗi đau từ vết thương đang rỉ máu, càng nghĩ hắn càng muốn hỏi cô gái vì Akira suy đoán mọi chuyện đều có thể liên quan đến cô gái trước mắt. Trong lúc tránh né các đòn tấn công liên tục của Nhân Mã, trong đầu hắn lại xuất hiện những suy nghĩ kiểu như, "sao con bé lại ở một nơi khỉ ho cò gáy thế này?", và "làm thế nào để thoát thân?". Hoàn toàn không liên quan gì đến tình huống đang xảy ra!

[Shiet...Lại bắt đầu áp sát rồi!]

Những lần vung giáo của nó đều trượt bởi góc nhìn đã bị thay đổi, một phần là một bên mắt đã không còn, một phần là đôi chút vỏ não của nó đã bị ăn khiến sự phán đoán giảm mạnh, một phần là nó phải giữ vài phần tâm trí để điều động lớp bảo vệ vỏ não, một phần là sự lo lắng khiến nó luôn dùng toàn lực cho những lúc chém trượt trong không khí làm nó mất trọng tâm giúp Akira tiếp tục giãn cách gia tăng cự li đôi bên

Dù hắn cảm thấy đau khi di chuyển nhưng lại không sợ cái cảm giác đó. Từ khi hắn biết bản thân đã khó có thể chết thì lối đánh của hắn cũng dần trở nên chủ động hơn, một khi bị đánh trúng đều cố tình ném một ít chất dịch hay tế bào lên cơ thể nó khiến Nhân Mã phát hoảng phải dùng Mana thiêu cháy. Akira thậm chí còn dùng đến "cái ôm tình yêu" ghì chặt cơ thể Nhân Mã với một lỗ thủng lớn giữa bụng kết nối cả hai lại với nhau nhưng chưa được bao lâu thì Nhân Mã lại xé rách từng bó cơ đang bao bọc lấy nó

[Trông thì mạnh mẽ nhưng dù có mạnh đến đâu thì đứng trước sức bền tuyệt đối, kết quả là mày vẫn sẽ thua!]

Từng đường quyền được hắn né và đáp chả bằng nhiều viên đá đập thẳng vào mặt nó vỡ thành mảnh vụn. Đôi mắt nhanh chóng đảo lên để đỡ lấy nắm đấm đang được giáng xuống khiến hai cánh tay của hắn lập tức bị đánh gãy và cơ thể cũng bị đá văng lăn lóc trên sàn nhà. Không để hắn kịp định hình thì một bóng đen nhảy xuống phá nát kết cấu công trình xung quanh khiến nó đổ sập như trời long đất lở

Trong khói bụi mờ ảo, một bóng đen từ từ bò ra với hai cánh tay đã lành lặn. Người đó là Akira và theo sau là Nhân Mã đang gầm gừ đánh liên hoàn vô không khí nhưng không tìm thấy vì khung cảnh đã bị khói bụi che mờ. Ngọn giáo trong tay nó phát sáng, luồng Mana tập hợp lên toàn bộ cây giáo khiến ánh sáng mang màu vàng chói mắt cùng cái nóng bao phủ một vùng nhỏ diện tích. Hắn không để bị yếu thế liền nhân lúc nó đang dang rộng tay để vung trượng thì bản thân nhảy lên phía trước thu hẹp khoảng cách

Akira không nghĩ mình sẽ lao lên vì ý tưởng đó chỉ vừa nảy sinh trong đầu hắn chưa đến 1 giây thì cơ thể tự động phản ứng theo nhưng nhờ đó mà luồng sức mạnh đập đến Akira giảm tới mấy phần sức mạnh. Dù vậy nó vẫn làm biến dạng cơ thể hắn thành một góc 65 độ văng sập cả toà kiến trúc rộng lớn đằng sau gây nên từng trận đổ sập công trình và nhiều khối đá to hàng tấn lại rơi xuống đầu cả hai khiến Nhân Mã mất sức tạm thời còn hắn thì cơ thể nát như tương

[Chết...Thật! Nó mất kiểm soát rồi! Có lẽ phần tế bào của mình đã ăn phải lớp não nào đó kiểm soát hành vi của nó]

Akira tranh thủ lấy lại bình tĩnh để bộ não được khôi phục liền lao lên với dự định là sẽ chọc thủng bên mắt còn lại nhưng đều thất bại. Hắn hứng trọn cú vung tay từ Nhân Mã khiến bả vai nát bấy, đầu thì móp méo in hẳn một đường cong lớn do bị một lực mạnh tác động, các chất dịch trắng chảy từ hốc mắt xuống mũi và miệng, rò rỉ một ít ra từ tai. Chưa hết, cơ thể Akira đồng thời bị một lực sút ngược lại cú vung tay của Nhân Mã khiến hắn bất động đứng yên phần đầu thì được nhô cao lên vài chục centimet với điểm nhấn là tủy sống lòi ra ngoài

"Đ-Đệch...Đệch...!". Hắn lắp bắp đau đớn

[Tốc độ ra đòn...Thậm chí còn vượt xa Muhammust Eli và sức phá hủy gấp nghìn lần Mike Tylord!]

Hắn đang đối diện với con quái vật khổng lồ cao 4 mét, toàn thân luôn toả ra một luồng khí nóng áp bức xung quanh đến biến dạng. Trong tình thế hiện tại, nhìn hắn như con mèo con đang đánh nhau với một sử tử to lớn nhưng hắn lại có lợi thế mà con quái vật cao 4 mét ấy không có

Sau khi Nhân Mã hạ đo ván Akira, nó vội chạy đến nắm lấy phần tóc để không phải chạm vào máu của hắn rồi dùng Ma pháp lọc hết máu của hắn ra bên ngoài nhanh chóng, đây chính là cảm giác hối thúc của sự chiến thắng. Linh cảm cho nó thấy chỉ cần tiêu hoá cơ thể Akira cùng một lúc thì bản thân sẽ có được khả năng nhân bản tế bào

Nhưng đây cũng là lúc hắn điều khiển các tế bào của mình di chuyển thêm một đoạn nhỏ dưới chân để đâm xuyên và chặt đứt dây chằn ngăn không cho nó di chuyển một lúc. Ban đầu hắn có dự định sẽ đánh vào hạ bộ khiến nó mất đi khả năng khống chế trận đấu nhưng sau một lúc thì hắn lại đổi chủ ý vì nghĩ rằng -Vùng hạ bộ rất khó để vươn tay, càng khó hơn là nó đã đứng bằng hai chân, sẽ rất khó để tiếp cận khi hạ bộ nằm ở một vị trí dễ bị ăn đấm như thế- rồi quyết định đổi ý trong tíc tắc

Càng ngày lượng máu bên trong hắn càng ít lại, hắn nhìn thấy Nhân Mã đang cực kỳ dè dặn thay vì điên cuồng như lúc trước, lượng máu hắn ném ra đều bị nó tránh hết, sinh lực mà hắn cảm nhận cũng mờ nhạt khiến bản thân vô cùng mệt mỏi. Akira nhận thấy sức mạnh tràn trề là khi có nhiều tế bào của hắn dính lên vật chủ khác, từ đó có lẽ hắn sẽ không cảm thấy mệt mỏi nhưng khi tất cả đều bị thiêu cháy chỉ còn sót lại một chút tế bào trong não của nó thì hắn suýt thì ngã khuỵa vì kiệt sức. Hắn đang làm mọi cách để chọc thủng bên mắt còn lại vì hắn biết loại cảm giác đó là như thế nào

Hắn biết sẽ rất đáng sợ, cực kỳ hãi hùng khi nghĩ rằng bản thân sẽ vĩnh viễn không còn thấy ánh mặt trời, bên ngoài lại có một sinh vật có thể giết hắn đang hành động khó đoán và ngày mai sẽ đi săn như thế nào khi bị mù. Một loạt cảm giác lo lắng, áp bức sẽ ập đến khiến con người ta dễ lâm vào ảo giác hoảng loạn

Hắn đưa cánh tay phải ra nhìn vào đó được một lúc rồi đưa đến quyết định cứng rắn

[Linh cảm đã ngăn mình ngay từ đầu nhưng đây là vũ khí duy nhất mình có thể gây nên sát thương lớn]

Hắn lao đến bỏ qua sự ngạc nhiên từ Nhân Mã mà đấm mạnh vào con ngươi kẹt giữa lớp thịt xung quanh cánh tay phải, cảm nhận được cơn đau từ Akira khiến tiến trình lọc máu của hắn bị đứt đoạn lập tức bùng nổ giải phóng ra lượng năng lượng lớn khủng khiếp tách cả hai ra một khoảng cách xa

Trông thấy ánh mắt nó đồng thời liếc nhìn cái thứ ở xa kia chỉ còn cách một khoảng mà tim hắn thắt chặt, hắn có linh cảm nguy hiểm nào đó nếu cái thứ ấy đi đến, chỉ là lúc này hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến vấn đề đó trong lúc bản thân đang cực kỳ đau đớn và cánh tay đang không ngừng chảy máu

"Ưghhhhh!!!". Hắn cắn chặt răng cố gắng hít thở

"Phù! Phù! Phù!"

[...]

Máu bắt đầu đông cứng rồi từng thớ thịt nhanh chóng dính liền với nhau để hình thành ra 5 đầu ngón tay và bắt đầu đâm chồi dài hơn

[Đỡ đau thật rồi]

Nó vung thanh giáo sắc nhọn nhanh chóng xé toạc cơ thể Akira khi hắn không phòng bị, dù vậy hắn vẫn gắn sức đâm thủng con ngươi khiến bàn tay phát nổ thêm lần nữa. Sức nóng từ mu bàn tay hắn bắn ra một tia năng lượng làm không gian xung quanh phát nổ, một ít tia nhiệt sọc vào một bên mắt còn lại của Nhân Mã khiến nó bị bỏng nặng và điên loạn gào rú

Nó nắm chặt cây thương trong tay, cuồng loạn chém vào không khí khiến đất đá văng tứ tung khói bụi mù mịt làm hắn khó có thể tiếp cận

[Chỉ là mù tạm thời thôi à? Lượng năng lượng từ vụ nổ có vẻ mạnh hơn khi nãy, cái này từ từ mình sẽ tìm hiểu. Giá như khi ấy mình đủ tỉnh táo để dí cánh tay vào sát gương mặt của nó, khéo bây giờ đã không phải làm thêm công đoạn này]

"Hmmm..."

Sau khi tái tạo xong, hắn liền chạy đến đối diện con Nhân Mã đang lao với vận tốc của loài báo đốm cuồng loạn. Hắn khuỵa gối xuống lấy thế, khi cả hai như chạm mặt nhau hắn nhanh chóng luồn tay vào giữa háng và vặn xoắn, bóp nát bốn viên bi của nó theo quán tính. Tất cả chỉ như cái chớp mắt, còn hắn thì bị văng ra do lực đẩy từ cú húc khiến cơ hàm của hắn nát làm đôi, cả chục khúc xương gãy cùng một lúc

Đón nhận cơn đau trong bóng tối làm nó gầm thét trong sự sợ hãi kinh hoàng. Bước chân run rẩy muốn ngã khụya vì mất sức. Nếu nó biết ngôn ngữ thì ngay lúc này nó sẽ không ngừng cầu xin sự tha thứ, cầu xin sự cứu rỗi của đức mẹ, cầu xin cổ thần giúp nó mạnh mẽ hơn. Trong khi đó hắn đã âm thầm đi đến lối ra của toà kiến trúc rộng lớn rồi ngồi xuống chờ đợi, bây giờ hắn có chút không yên tâm nên từ từ lùi lại để quan sát trong một góc khuất tĩnh lặng hơn

[Ánh sáng của mặt trời khá nóng, có lẽ nó sẽ thuận theo mức nhiệt từ ánh trời mà chạy đến vì linh cảm thợ săn của nó sẽ biết hướng đó có một lỗ thủng hoặc một lối thoát. Nếu nó thông minh ắt hẳn sẽ đi theo lối này, tuy không hiểu vì sao mình có thể tái tạo cả cơ thể dù có mất hơn 9 phần tế bào nhưng nó là một lợi thế, chỉ là...Đôi khi sẽ mệt mỏi nhưng không đáng nhắc đến nếu so với lợi ích mà nó mang lại]

Akira đứng phủ phục trên khối đá và chờ đợi người thợ săn đi qua. Hắn không lo sợ mà còn đang tận hưởng nó, một loại cảm giác chiến thắng đang đến có vẻ như cuộc chiến đã được ngã ngửa. Không lý nào hắn có thể chết sau vài chap xuất hiện đầy hoàng tráng! Một ánh mắt loé lên, Akira lấy thế bật cao vì linh cảm mách bảo đây chính là thời khắc của chiến thắng

[Từ một kẻ bị săn nay biến thành kẻ đi săn, ai lại không thích cái cảm giác này cơ chứ~]

Hắn ôm chặt vùng cổ của Nhân Mã rồi dùng viên đá nhọn hoắc giã liên tục vào yết hầu của nó. Khi tính mạng bị đe doạ thì bản năng thuần túy sẽ thúc đẩy sự hoảng loạn nhằm thích nghi với tình huống hiện tại, cố hết sức kéo hắn ra nhưng không thể. Nó đâm sầm vào bức tường và kéo dài một đoạn nhưng hắn vẫn dính chặt lấy cổ của nó và không ngừng đập thẳng vào yết hầu khiến vết rách lan rộng phun ra từng lít chất lỏng đặc sệch

Hắn mạnh tay xé toạc các mô cơ trên cổ nó một cách tàn nhẫn, nắm chặt khí quản rồi giật phăng cái cuống họng khiến nó không thể tiếp tục gào thét. Akira hồi hộp móc đứt động mạch cảnh, hai tay siết chặt, bóp nghẹt từng bó cơ bên trong để giật thật bạo lực xuống dưới mang theo dòng máu nóng của nó tưới ra xung quanh

Dù Nhân Mã có dùng cách nào để tách rời hắn đều không tài nào nhúc nhích vì những sợi râu đã bám lấy cơ thể nó làm cho hắn như một con ký sinh dai dẳng, dù có bị nát hay vỡ nội tạng thì Akira vẫn không tách rời trên lưng nó. Trước đó hắn đã đập nát từng ngón chân, rọc da cánh tay và rạch phần trán để máu bắt đầu chảy và hắn điều khiển được sự tiết chế trong quá trình phục hồi nhằm canh đúng thời điểm cho các bó roi có thể bám chặt lấy lớp thịt cứng cáp giúp hắn yên tâm khi tác động lên vùng cổ Nhân Mã

[Amen...]

Hắn thầm biết ơn khả năng giữ được bình tĩnh này vì nó đã giúp hắn sống sót trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc

Trong tình huống trên, tất cả chỉ diễn ra đúng 9 giây nhưng hắn lại có thể bao quát và phân tích ra vài vị trí yếu điểm trên cơ thể nó. Nhân Mã lo sợ khi biết mình khó có khả năng sống sót liền run rẩy ngậm trong miệng một luồng khói nóng, quyết định đồng quy vu tận với hắn, nó dự định sẽ tiêu hủy lớp lõi bên trong làm năng lượng đang thu nạp bị gián đoạn, một phần Mana bị giải phóng từ lõi bị biến dạng phân ra nhiều loại Mana tạp chất. Từ nhiều nguồn năng lượng bị nén lại, nó có thể gây ra vụ nổ với áp suất bằng với năng lượng của một vụ nổ hạt nhân

Nếu nó tự hủy ngay từ ban đầu thì sức công phá của năng lượng có thể lên đến 8 9 quả hạt nhân nhưng vì thiếu hụt Mana nên nó chỉ làm được đến thế. Linh cảm của hắn muốn bỏ chạy ngay lúc này sau những hành động bất thường của Nhân Mã, đôi tay hắn đã có dấu hiệu mỏi nhừ, các cơ mô cái đau nhức kịch liệt và nhiều dòng suy nghĩ bất an liên tục hiện lên trong đầu hắn

Cuối cùng, hắn đã quyết định nhảy xuống vì dù sao thì tế bào của hắn đã ăn sạch một phần lớp não ngoài của nó, hắn chắc chắn nó sẽ không thể sống được bao lâu nên mới an tâm thả tay. Đôi chân hắn tiếp đất thất bại liền ngã nhào và liên tục thở dốc, nhìn thấy con quái thú đó chạy ra ngoài với tiếng gầm đầy lo sợ hắn mới đồng ý trận chiến đã đi đến hồi kết

"Hogh..."

"Hogh..."

[Cái kết cho những đối thủ dám đối đầu với One Champ này...]

"Hogh..."

Hắn âm thầm nhìn ra xung quanh rồi lại liếc xuống cánh tay bị cụt của mình, sau đó hắn nhìn sang bàn tay bê bết máu đang nằm dưới sàn nhà bất động mà thầm mỉm cười

[Thoát rồi...]

[Mình còn sống...]

Akira thấy tự hào với những gì mình vừa thực hiện, có chút thích thú, có chút hưng phấn và có chút bỏ cuộc khi nhận ra đã không còn động lực nào để hắn phấn đấu đi tiếp. Akira biết có tác nhân bên ngoài làm ảnh hưởng đến sự tập trung của nó khiến đôi lúc Nhân Mã sẽ gấp rút tấn công làm suy kiệt thể lực của nó nên nhờ có sự ảnh hưởng đó mà hắn đã cân bằng được trận chiến

Tại sao hắn lại không chạy? Là vì hắn không thể. Hắn luôn có ý định bỏ cuộc nhưng kể cả có làm như thế thì hắn vẫn không thể thoát khỏi một trận chiến. Hắn đã tuyệt vọng, bối rối vì không biết làm cách nào nhưng rồi hắn lại cố thúc đẩy bản thân phải sống sót sau từng phút chiến đấu

[Qua rồi...]