Chereads / Kết Thúc Isekai / Chapter 10 - Chapter 11: Hiểm Họa Mới

Chapter 10 - Chapter 11: Hiểm Họa Mới

Khoảng cách ngày càng được thu hẹp, lòng hắn càng ngờ vực khi hình dáng ấy đang hiện rõ ra

[Sao cái bóng kia lại màu xanh nhỉ...? Thổ dân bản địa của thế giới này à? Hay là một sinh vật nào đó khác? Mong rằng họ sẽ thân thiện và dẫn mình đến nguồn nước, nguồn lương thực]

Hắn thở gấp khi chỉ còn cách vài chục bước chân nhưng chợt cau mày lại chăm chú quan sát. Hắn nhận ra bóng dáng ấy rất rõ nét, cử động cũng trở nên do dự, trong lòng nôn nao thoáng vài giây

"Hmmm..."

[Kiểu gì cũng nhìn ra Goblin...Cái đệch con ngựa...]

[Goblin trong đây đều to như này à? Ngang với bọn chơi gym mấy năm ấy! Vãi shiet...Emojiiiii!!! Tại sao chướng ngại luôn xuất hiện với mình cơ chứ? Ít nhất thì buff hộ bố vài bản chất lượng sau khi vượt qua một chướng ngại mới đúng chứ?!! Con mẹ nó khốn nạn!]

[...]

Hắn ước tính chiều cao có thể xấp xỉ là hai mét hoặc hơn làm Akira lộ rõ ý định muốn tấn công nhưng bên cạnh là một chút do dự

Một phần hắn có cảm xúc tò mò về sinh vật chỉ ở trong phim nhưng nay lại bước ra ngoài đời thực đang đứng trước mắt hắn, một phần là hắn không dám tấn công bởi hắn sợ kinh động đến nó, phần lớn là hắn không chắc mình có thể đuổi kịp một sinh vật đã quen thuộc với địa hình, leo chèo, đặt bẫy ngay từ khi sinh ra hay không. Càng nhìn hắn càng không nghĩ mình có thể kịp chuẩn bị tinh thần để đối phó với một đội quân có thể sẽ bất chợt tập kích ở bất kỳ lúc nào khi hắn sơ sẩy

[Đây mà là Goblin á? Orc thì đúng hơn...Mà cũng không phải! Hình dáng này chỉ có thể là Goblin...Nhưng có gì đó sai sai ở đây! Con này biết đeo kính trông như Smart Hulk ấy. Mà nếu một bầy Goblin kéo đến con nào con nấy đều khủng bố như nhau thì số phận của em ấy sẽ ra sao? Và mình cũng sẽ ra sao...?]

[Chậc! Có nên đánh bài chuồn không? Nhưng xung quanh là khu rừng, chắc chắn là là lãnh thổ của bọn chúng...Chỉ còn cách là đi ngược hướng khác nhưng mọi hướng đều bị chặn bởi các lớp thực tại xếp trồng lên nhau...Phải làm sao đây? Đệch! Đệch! Đệch! Liệu còn lối thoát nào...Với cơ thể của nó thì mình khó mà làm ra một cú chí mạng ngay trong lần đầu ra tay huống chi là gây chiến mà không gây ra một tiếng động]

[Raphel thì chỉ còn đủ sức để lết đến làm mồi nhử...Nếu dùng số nhận thức còn lại của con bé để stun nó thì quá phí phạm, còn mình thì Ma pháp chỉ mới thuần thục ở bậc trung cấp hệ Nước...Chỉ đủ để chơi đùa với bóng nước chứ nó không phải là loại gây ra sát thương lớn. Đệch! Đệch!]

[Cơ thể hiện tại đã phát triển đến độ tuổi hai mươi sáu, có lẽ còn tái tạo thêm năm đến sáu lần full body và vài chục lần nếu mất một bộ phận...Nhưng quan trọng là nếu Goblin gọi đồng bọn nó tới để hội đồng mình bằng đống kim tiêm có tẩm chất độc thì đến bố bảo cũng chẳng dám lại gần]

Nhìn thấy hắn do dự, Goblin phía bên kia đã bắt đầu tiến lại gần hơn

[Phải làm sao bây giờ? Mình tính đợi Raphel hồi đủ sức rồi đến chào nhau bằng nắm đấm nhưng nó đã thấy mình từ phía xa kia rồi...Khốn nạn thật!]

Hắn khoanh tay trầm ngâm nhìn về hướng con Goblin đang chăm chú quan sát hắn nãy giờ, ánh mắt của cả hai chạm nhau nhưng vẫn chưa cảm thấy sự hoảng sợ hay hung tợn của đối phương

[...]

"Tch...Êy Goblin! Đứng yên đó!"

Thấy nó tự động tiến tới, hắn liền cảnh giác gằn giọng cảnh cáo, sợ rằng nó sẽ không hiểu và tiếp tục tiến đến làm hắn rối não cố nghĩ ra cách đánh lạc hướng

"Hmmm...Mày biết đó..."

"Bla bla tá rợ!...Qờn ta bu zâu! Xia xỉa!"

[Ngôn ngữ này không biết nó có hiểu?]

"Ping chi linh...Ca lỉnh chi...?"

"Li xong zuê...Zuê xông ly..."

[Ha...Mình điên thật. Xin lỗi nếu tôi không bảo vệ được em, mong là mình có đủ sức để một kích tất sát]

Chưa gì hắn đã có ý định bỏ trốn và phó thác lại cho Raphel, dù hắn có đánh được thì chắc chắn con Goblin đó vẫn sẽ chạy mất nên Akira muốn chờ Raphel tỉnh táo

"Đây...Là..."

Nó chợt dừng lại rồi dùng tiếng người phát ra hơi có vẻ run rẩy

[Con Goblin này biết nói tiếng người kìa...Chưa kể trông nó không phải dạng ngu đần như ở các bộ Anime mình từng xem]

[Âu shiet! Goblin tri thức! Sao mình lại gặp phải loại nguy hiểm như này nhỉ? Hmmm...Không, càng có ý thức càng sợ hãi cái chết...Mình nghĩ nó sẽ không liều như mấy con Goblin khác đâu, nếu mà nó bỏ chạy về gọi đồng bọn đến thì có lẽ mình sẽ phải cùng Raphel lui về vùng nhiễu loạn tránh né. Không không...Như thế càng nguy hiểm hơn nếu để nó biết được và sắp xếp những cái bẫy nghênh đón bọn mình khi bước ra]

Hắn lê lết đôi bàn chân tiếp cận con Goblin phía trước, chờ đợi khoảng cách đủ gần thì âm thầm sử dụng cuộn giấy nhằm tạo ra một ngọn lửa ổn định đánh lạc hướng và dùng kỹ thuật đưa cơ thể chạm vào nó, từ phần nhỏ của kỹ thuật chiết tách, hắn có thể tách đi tế bào khiến một bộ phận của Goblin nứt toác, mất một phần thịt gây ra thương tổn kéo dài. Đây là giới hạn mà hắn từng thử trên những con bọ to gần một mét trong băng tuyết. Nhân lúc nó sơ suất hắn sẽ tiện tay bẻ luôn cái đầu của nó phòng trừ hậu hoạn

[...]

Akira cảm thấy có một loại cảm xúc nào đó bên trong hắn. Đó là sự dè trừng, loại trực giác này như một bản năng mách bảo với hắn rằng sinh vật đứng đối diện rất nguy hiểm

Hắn không phải kẻ ngu, đứng ở góc độ nào đó hắn vẫn nhận ra Goblin nơi đây hoàn toàn khác với trong phim ảnh hay trong trí tưởng tượng của hắn

Nếu bây giờ hắn bắt gặp một người nào đó với thân hình như Goblin ở Trái Đất thì hắn sẽ chẳng có chút lo sợ nào vì chỉ cần một vết đâm sâu ở mạn sườn cũng đủ khiến kẻ đó phải run rẩy, mất sức rồi gục ngã. Còn ở đây thì khác, Goblin là chủng tộc cuồng bạo, máu chiến và không sợ chết. Chúng sẽ càng điên loạn hơn nếu dính phải vết thương gần trí mạng. Nếu chúng bỏ chạy thì càng đáng sợ hơn vì chúng chính là bậc thầy săn bắn, thiết kế các cạm bẫy khiến hắn không biết mình đã rơi vào lưới từ lúc nào, đón chào hắn sẽ là mấy mũi giáo từ đồng bọn của nó đang kéo tới. Khó khăn khi không quen thuộc địa hình, thứ hai là đặc tính tái tạo của mọi loài sinh vật và thứ ba là số lượng khiến Akira ngán ngẫm sau khi liệt kê ra

[Điểm mạnh làm nên đánh giá nguy hiểm của Goblin chính là tốc độ và số lượng, riêng một con mình đã khó khăn khi đối đầu huống chi là đợi cả đàn kéo đến hội đồng]

"Phù..."

[Bình tĩnh nào...Raphel còn chưa đứng ra bảo vệ thì chắc là con bé chưa cảm nhận được sát ý đối phương. Còn mình thì đã từng đánh với quái vật còn to lớn và khủng khiếp hơn con này nhiều...Không không, vấn đề ở đây là số lượng. Trước đó là một đấu một nên mình thừa cơ hội phản công, tạo ra nhiều vết thương tích tụ theo từng bước hành động nhưng giả sử có 10 con Goblin thì khó cho mình và Raphel lắm luôn ấy!]

"Hítttt!"

Hắn ngẩn mặt lên trời rít một hơi dài rồi nhìn thẳng vào mắt con Goblin, ánh mắt sâu thẳm tựa như có thể kể ra nhiều câu chuyện bi thương của nó chợt loé sáng sau khi suy nghĩ một lúc lâu. Nó liếm môi để chuẩn bị nói ra lời chào thân thiện nhưng suy nghĩ chút liền dừng ý định ban đầu lại. Nó không muốn buông lỏng bản thân quá mức và đặc biệt là không thể để hắn có ác cảm với mình

"À...Vậy ngài là Anh hùng vừa được đưa đến thế giới này?"

[Vãi!]

Hắn quay đầu nhìn về ngọn đồi có che giấu Raphel ngồi cạnh đó thầm căng thẳng

[Anlone rồi...Gián điệp cài vào à? Hay tên này là đồng minh của mình?]

Nhận thấy sự cứng họng không biết nên nói gì của hắn khiến Goblin phải hạ thấp sự cảnh giác để trấn an hắn

"À, ta quên giải thích. Chỉ có những Anh hùng vừa được đưa đến thế giới này mới ngạc nhiên như hành động của ngài."

[Phải rồi...Mình chưa hỏi Raphel về ngôn ngữ của các giống loài! Toàn nói mấy cái vĩ mô không đâu]

Hắn lăm le ngọn lửa trong tay với kế hoạch tốc chiến tốc thắng nhưng Akira vẫn quyết định là chờ bên phía Goblin có hành động tấn công thì hắn mới nhìn thấy cơ hội để đánh trả. Nếu tập trung nhìn hướng đánh của nó sẽ giúp hắn tránh được một đòn tấn công bất ngờ thì hắn sẽ sẵn sàng đứng yên nghe nó tiếp tục nói

[Mình mà tấn công trước thì lộ nhiều sơ hở quá, dù gì thì mình cũng chưa sẵn sàng. Nó có thể là mầm mống tai hoạ đối với mình...Nếu suy nghĩ khi nãy là đúng, thì mình không tìm ra lý do để giữ cho nó sống lâu. Với trí thông minh đó thì mình đoán nó vẫn là sự nguy hiểm có ý thức tiệm cận với con người thì khi giết một con người vẫn là một cái gì đấy rủi ro và bất an]

Dường như nhận ra ý nghĩ lo lắng của hắn, Golbin ngay lập tức thanh minh

"Khoan đã, hãy cho ta giải thích! Trước hết, đúng là chủng tộc của ta luôn được gắn với cái mác hung tợn, gian xả...!"

Hắn thừa cơ bắn ra một tia lửa chớp lấy khoảng thời gian đó lao đến, một cú đấm thẳng rồi móc trái về phía Goblin nhưng nó đã lộn nhào về sau tránh thoát dễ dàng. Không phải do hắn chậm mà Ma pháp hắn dùng chỉ là Trung cấp, thứ hai là nền mống Ma pháp chưa được vững chắc, không hề có tính sát thương nên Goblin chỉ dùng một cú vung tay liền bẻ cong không khí xung quanh làm dập tắt ngọn lửa giúp nó có thể nhìn rõ hướng nắm đấm của hắn. Cứ như thế, sự kết hợp giữa nhiều môn võ Teakwondo, Karate và Muay Thái được thực hiện một cách hoàn hảo của Akira đều được nó né tránh

(Chết thật! Nếu ngài ấy có khả năng bẻ cong không gian thì dính phải cú đấm đấy không khác nào nắm cái chết trong tay)

Trong tay nó nắm chặt một khối cầu nhỏ bằng viên bi toả ra luồng sáng yếu ớt, tầng tầng lớp lớp cấu trúc bên trong tự di chuyển, tự lắp ghép lại với nhau tạo thành một khối cầu nhiều góc được hoàn chỉnh. Vẫn không thấy một biến đổi nào nhưng hắn đã xuất hiện một linh cảm không lành sau pha hành động thất bại vừa rồi

"Xin hãy nghe ta, ngài Anh hùng! Ta không có ý định làm hại ngài. Ngay từ ban đầu, một số kẻ bị đồng loại bỏ rơi như ta luôn có ước muốn về một hòa bình nơi mà mọi chủng tộc đều bình đẳng, không phải cứ Goblin nào cũng là xấu phải không? Ta thực sự muốn được giao lưu với con người vì thế ta đã đọc rất nhiều sách, nhưng sau nhiều năm thì hy vọng ấy đã dập tắt. Giờ đây ta muốn tránh xa những cuộc chiến vô nghĩa."

Ánh mắt hắn hơi chớp giật, nó bao gồm nhiều sự lo sợ trước lời nói, sự ngờ vực trong lời nói và sự khó chịu bên trong lời nói

Nó mặc bộ quần áo cũ kĩ mang đậm nét phiêu lưu của mạo hiểm giả, gần giống loại vải Canvas nhưng mềm mịn hơn tạo cho người mặc một sự thoải mái, hành động mà không gây ra khó chịu. Phía dưới buộc một chiếc thắc lưng đeo thêm vài cái túi đựng rủng rỉnh hộp thuốc, vật liệu bên trong. Trên tay cột nhiều sợi dây đá quý và một vài sợi quanh cổ làm bề ngoài của Goblin hệt như gã mạo hiểm giả lâu năm dày dặn kinh nghiệm hắn từng thấy qua màn ảnh

"Ta...Chỉ muốn một vùng đất...Mà mọi người đều no đủ, không bị thiếu thốn hay phân biệt chủng tộc...Ta sẽ tạo ra một nơi như thế với đôi bàn tay này, ta sẽ nuôi nấng những đứa trẻ bị bỏ rơi rồi xây lên nơi ta có thể an hưởng tuổi già. Một hy vọng như thế là sai sao?"

Akira không hoàn toàn lắng nghe lời biện bạch của Goblin mà hắn đang lục lại khoảng khắc vừa rồi khi hắn ra tay với nó nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh

[Lần đầu tiên mình tiếp xúc với một con Goblin ngoài đời, khi ấy nắm đấm rõ ràng đã gần trúng mặt nó mà thế quái nào chỉ trong cái chớp mắt liền tránh được? Tốc độ phản ứng đó không nên có ở một con Goblin phổ thông...Nếu nó mà chạy thì mình xác định là ăn cám!]

"Phù..."

[Xé nháp xé nháp]

Akira nhìn nó từ từ lùi về sau giữ khoảng cách, trong khoảng thời gian đó ánh mắt cả hai luôn chăm chú nhìn đối phương

"Việc mày có được ham muốn một nền hoà bình như thế đến từ đâu?"

Thấy hắn hỏi dò xét, Goblin liền mở miệng nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ bản thân sẽ nói sai một điểm nào đó khiến hắn tiếp tục đánh lén nó. Càng nghĩ Goblin càng không dám tằng hắng để giọng mình rõ ràng hơn mà vội vàng trả lời

"Một phần là ta đã từng trải qua hàng nghìn cuộc chiến lớn nhỏ nên nhìn thấu được mọi thứ...Ta nhìn thấy những đứa trẻ bị chiến tranh tàn phá, ta nhìn thấy nạn trộm cướp, bắt cóc ở khắp nơi, một xã hội đầy hỗn loạn mất trật tự. T-Ta từng ở một vị trí khá cao trong quân đội nên ta hiểu nó rất rõ, mọi thứ chung quy lại chỉ là ai giành được miếng bánh lớn nhất. Nơi ta đi qua, xung quanh đều trở thành tàn dư của thời đại, quá lãng phí...Quá tàn nhẫn! C-Còn nhiều thứ còn hơn cả thống khổ ở phía sau, nhìn những hậu quả do chiến tranh để lại khiến lương tâm ta bị dày vò bởi tội lỗi...!"

[Câu chuyện của nó quả thật giống hệt với một bộ Anime mình từng xem. Nhìn dáng vẻ cao tuổi của con Goblin làm mình nhớ đến một Support kim luôn cánh tay trái của Main...Đệch! Lúc nào rồi còn ảo tưởng đến thứ đó?]

Ngay từ lúc gặp hắn, nó chưa thể chuẩn bị đầy đủ vai diễn và cũng không biết hắn đang nghĩ gì, có đang âm thầm ảnh hưởng lên hiện thực của nó hay không. Với một biểu cảm luôn ảm đạm, điềm tĩnh khiến chính Goblin cũng đổ mồ hôi hột, mơ hồ đọc suy nghĩ thật của hắn. Nó không hề biết những gì bản thân vừa nói ra có khiến hắn tin được hay không, hắn chỉ đáp lại nó bằng một câu hỏi mới theo cách dửng dưng nhất mà con người khó có thể làm ra trong tình huống này

Hắn dần nhận thấy lời nói của Goblin xuất hiện nhiều phần chân thật, khiến bản thân hắn băn khoăn nhưng một bên là trực giác lại mách bảo :"không nên tin tưởng!". Dù ý Goblin muốn nói theo chiều hướng không gây nguy hiểm thì bản năng sinh tồn vốn đã mạnh mẽ bên trong hắn nay đang rạo rực muốn cảnh báo Akira đừng chần chừ mà hãy quyết đoán. Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi tiếp tục đặt thêm vài câu hỏi khác nhau nhằm đánh giá con Goblin trước mắt. Trong lúc hỏi hắn vẫn cố tiếp cận nhưng nó luôn cảnh giác và hết lần này đến lần khác đều giữ khoảng cách là 10m không hơn không kém

"..."

"Tại sao mày lại không chạy đi? Chẳng phải nếu mày sợ tao thì mày nên chạy đi mới đúng chứ?"

Hắn ước chừng chỉ có thể hỏi thêm một số thông tin cụ thể rồi từ đó phỏng đoán ra số lượng cũng như sức chiến đấu của Goblin nhưng Akira chợt cảm thấy tiến triển lại đang quá thuận lợi, Goblin trước mắt đều trả lời một cách không chút do dự làm hắn như thở phào, hắn không quá tin tưởng vào lời nó nói nhưng hắn có thể cảm thấy an tâm sau khi nghe xong

"Mày không giấu việc mày đã từng ở trong bộ lạc khác chứ, Goblin? Trông tao yếu đến mức để mày phục kích sao?"

Akira nheo mắt lại nghi ngờ

"Phục kích? Không không thưa ngài. Ta chỉ tình cờ sinh sống ở đây mà thôi..."

"Thưa ngài, ta không muốn nhận lấy hậu quả nên mới cố giải thích rằng ta là một Goblin thuộc phe hoà bình, ta cực kỳ cực kỳ sợ những tiếng ồn hay nơi đông người. Hiện giờ ta đang sống ẩn dật trong khu rừng này để tránh sự kiện đại tuyệt chủng đang diễn ra ngoài kia nhưng không giấu gì ngài. Rất lâu trước đây ta cũng từng ở trong một bộ lạc do mình lập nên và duy trì nó được một thời gian dài, tuy nhiên...Vì kế hoạch còn non nớt nên gặp thất bại trong lần ấy, từ đó ta đã chọn tách khỏi nơi mình đang sống để đến đây, tránh xa tầm mắt của tất cả mọi người."

"Hmm..."

[Rất...Lâu sao? Mình có nên hỏi nó nguyên nhân nó tách khỏi bầy đàn của mình không nhỉ?]

"Mày có chắc là sẽ không tấn công tao đấy chứ?"

Suốt cuộc trò truyện, hắn luôn hỏi dò để nhìn xem phản ứng trong đôi mắt của Goblin, từ đó dựa vào trực giác của bản thân mà cho ra những linh cảm chắc chắn nhất có thể. Chỉ là ánh mắt của nó luôn chăm chăm vào hắn mà không có một cái chớp mắt hay liếc nhìn sang chổ khác mỗi khi trả lời câu hỏi. Phản ứng đó biểu thị cho bồn chồn và lo lắng chứng tỏ nó đang nói dối, nhưng hắn chỉ cảm thấy quan ngại không thể nói ra. Hiện tại hắn vẫn chưa biết mắt của Goblin có khác với mắt người hay không nên nó làm hắn khá bối rối

"Để tao hỏi lại lần nữa, mày thật sự sẽ không tấn công tao chứ? Nếu tao có thể phát hiện ra lời nói dối nào thì đừng nghĩ mày có thể sống sót mà chạy khỏi đây."

Giọng nói của hắn bình tĩnh, con ngươi thì đen thăm thẳm, khi hắn nói hay có bất kỳ hành động nào thì ánh mắt vẫn không có một chút gợn sóng, không có một sự thay đổi làm cho gương mặt Akira luôn lộ ra vẻ khó đoán. Càng lúc càng khiến nó sợ hơn khi dòng chảy tối cứ tụ tập xung quanh Akira một cách mất kiểm soát, nhiễu loạn ra khắp hiện thực mở rộng làm Goblin hoàn toàn không thể dùng Ma pháp hay chuyển động nhanh. Nó nhận ra sự thật ấy từ một chiếc kính lúp đang đeo bên mắt trái có dấu hiệu sắp nứt vỡ

Khi Goblin đến đây, nó buộc phải đánh mất phần lớn tiềm năng, thứ duy nhất nó còn dùng được chính là vài viên pha lê, vài công nghệ thực tại, một chút ít Mana còn xót để vận hành cơ thể và chiếc kính lúp đo lường mật độ năng lượng tối, sự giao động của từng chiều không gian. Nó cũng tích trữ 1/5 dung tích của khối Matrix phòng hờ các kế hoạch đổ vỡ thì nó sẽ dùng Mana còn sót lại để tái tạo ra khối cầu Apollyon, ngăn sự chuyển động dòng chảy thời gian để từ đó có thể lật kèo ở phút cuối. Goblin phải thận trọng trong từng hành động để tránh gặp các sự kiện phiền phức không đáng có. Trải qua nhiều lần chỉnh sửa khiến sức mạnh của nó không bằng 3% thời kỳ đỉnh phong nên Goblin buộc phải cảnh giác với bất kỳ thực thể nào mà nó nhìn thấy. Nhất là những kẻ đã đi đến Vùng Tuyệt Đối bao bọc Điểm kỳ dị vào bên trong, chắc chắn không ai là tầm thường

"Ta xin thề với Luật Lệ Thế giới rằng ta không có ý định tấn công các ngài. Giờ thì ngài có thể tấn công ta vô tư vì ta sẽ không thể đánh trả bởi sự ràng buộc từ Luật Lệ Thế Giới."

Hắn không để lộ bất kỳ cảm xúc ra bên ngoài mà chỉ trầm ngâm khoanh tay quan sát

[Thề luôn sao, đúng là nếu dùng loại lời thề liên kết với Luật Lệ thế giới thì sẽ bị ràng buộc. Đối tượng bắt buộc phải tuân theo nhưng có nhiều cách phá giải cũng như có nhiều cách để lách luật. Bây giờ chưa có nhưng lát nữa đồng bọn mày sẽ có...Tưởng anh đây dễ lừa thế à, bây giờ nó vẫn có thể chạy, vẫn chưa được]

"Ngài phải tin ta! Ta thuộc chủng Apartheid được lai tạo từ những sinh vật nhân tạo kết hợp với loài Elf trong nhiều thí nghiệm với người đứng đầu dự án là Con người. Chính chủng loài thần thánh của ngài đã tạo ra ta, ta thề với Luật Lệ Thế Giới! Ta chắc chắn sẽ không bao giờ đụng đến chủng tộc đã khai sinh ra mình! Ta thề với Cây Thế Giới!"

Hắn quay sang Raphel đang lại gần rồi thì thầm vào tai cô muốn được kiểm chứng, mặt khác là hắn muốn Goblin nghĩ rằng hắn đang tìm thông tin để tin lời nó nói nhằm củng cố niềm tin rằng của hắn đã động dung

'Vâng, đúng là trong quá khứ đã từng lộ ra nhiều cuộc hợp tác bí mật cho công trình lai tạo của loài Elf nhằm nhân bản ra nhiều cá thể mang đặc tính tự sản sinh các khối matrix, chúng không cần rèn luyện Mana lên cao cấp để tự sản sinh. Ý định của những khoảng đầu tư chính là gia tăng quân sự được gọi với cái tên Nhân Bản Vô Tính. Nhưng chắc chắn là loài người không có nhúng tay vào tham gia.'

[Mình nói nhiều đến thế mà em nó chỉ lọt tai được từng ấy thôi sao?]

'Và một cá thể nếu lập lời thề với cả Đa Thức Không Gian thì sợi dây ràng buộc với lời thề ấy sẽ vô cùng chắc chắn, rất khó để phá vỡ. '

Matrix là một vật chất có đặc tính của khối vuông, tùy thuộc vào màu lõi của người sử dụng mà màu sắc, sức mạnh và cách di chuyển sẽ khác nhau. Được tổng hợp 100% từ Mana với tác dụng là tích trữ Mana thay vì để nó thất thoát ra bên ngoài. Đó là một loại kỹ thuật nhằm nâng cao sức mạnh vì cơ thể có nhiều khoảng trống giúp nạp được nhiều khối Matrix vào bên trong nên giá thành của nó cũng vô cùng lớn và tùy thuộc vào loại Mana có trong đó mà mức giá có thể bị đội lên đến vài Rupe cho một khối. Matrix còn là vật chất được cấu tạo từ năng lượng nguyên chất, nói cách khác nó chính là nghịch lý của The "Isekai" khi năng lượng lại vừa tồn tại cùng với vật chất

"Hmm...Còn gì nữa không Raphel..."

'Không nhưng có một thắc mắc Raphel không hiểu...Tại sao Shiro lại biết được điều đó?'

"Ừ, và...?" Hắn không còn thì thầm như trước nữa mà đã chuyển sang phát ra thanh âm vừa đủ để Goblin nghe thấy. Ánh mắt Raphel hơi nghi hoặc nhìn vào sự chuyển động trong con mắt của hắn, Akira với vẻ bất an luôn chằm chằm vào khoảng không gần đó. Phần lông mày của Raphel chụm lại khó hiểu khi cô không hề nhìn thấy thực thể nào trong tầm mắt hay một chút giao động của năng lượng ngoại trừ vùng không gian yên tĩnh đến lộ liễm. Nhận thấy nỗi bất an trong hắn, cô vội cảnh báo

'Shiro! Có gì đó không ổn?! Thực thể trước mặt không đơn giản!'

Màu mắt của cô nhanh chóng đen ngòm đảo mắt ra những điểm mù và dùng đến năng lượng nhận thức để bao quát các thực tại xung quanh ra toàn cảnh 1080 độ. Một chút nhiễu loạn ở không thời gian bị lộ ra đã khiến cô chú ý đến liền tác động vào bề mặt của vùng không gian đó. Raphel tăng tính ảnh hưởng của cô lên thực tại để nhìn ra vùng không gian độc đáo đang bị uốn nắn chợt xuất hiện khiến con ngươi của cô hơi co rút, lay lay cánh tay hắn cảnh giác

'Hắn không thể bị ràng buộc bởi Đa Thức Không Gian vì ranh giới trước mắt hắn đang rất mong manh, hắn đang đánh một canh bạc cho lần này, khả năng rất cao hắn sẽ ra tay với Shiro. Hãy cẩn thận vì Shiro sẽ không thể đánh lại thực thể đó!'

Cô muốn chia sẻ góc nhìn của mình đến hắn tiện tay chiết tách chợt nhận ra bản thân không thể. Một khoảng nhiễu loạn sau lưng đã bị cô phát hiện, vết nhiễu đang lan gần đến đây khiến những giác quan của cô cảm ứng rõ ràng dị tượng trên

(Sao chỉ còn có 400m?!! Thậm chí nó đã lan sắp đến hiện thực của Shiro rồi)

Cô vội vã kéo cơ thể hắn nhưng vị trí đứng của Akira như bị ghim lại khiến Raphel dần dần cảm thấy tuyệt vọng, càng lúc cô càng lay cánh tay của hắn mạnh hơn nhưng không có một phản hồi

'Thực thể mà Raphel không thể thấy luôn muốn phá vỡ góc nhìn hiện vật để thăng tiến đến loại nhận thức của hư vô. Khi hắn nhận thức ra điểm dị tượng của hư vô chính là lúc thực thể ấy sẽ dẫn một góc nhìn mới nằm ngoài khuôn khổ của Luật Lệ và sự ràng buộc đối với Thế Giới. Hắn chắc chắn sẽ vượt qua mọi thứ, trước mắt chỉ cần một chất xúc tác để đánh vỡ giới hạn Clouset!'

Giới hạn Clouset, chỉ đến một "vật chất" còn nằm trong sự kiểm soát của Hiện Thực Mở Rộng

Cô thấy hắn không có biểu hiện nào chợt rung động muốn nói lớn lên nhưng không thể, cô không thể nói trong Điểm kỳ dị này nếu không muốn bị nghịch lý về sự tồn tại nghiền ép

'Shiro!'

'Shiro! Shiro!'

Từ nãy đến giờ hắn không thể nghe thấy cô nói, khi hắn hỏi Raphel thì chỉ có một sự im lặng đến đáng sợ, hắn không quay mặt lại nhưng Akira tin rằng -Nếu mình nhìn vào cơ thể em ấy ngay lúc này thì sẽ rất đáng sợ- Nhưng để tránh bị Goblin phát hiện thì hắn vẫn phải giả vờ lẩm bẩm để nó nghĩ rằng Raphel đang truyền âm cho hắn

(Tại sao lại vào lúc này? Sự kiện Apocalypse đến quá sớm, đáng lẽ nó chưa thể tiếp cận được đến Shiro...!!?)

Một bóng hình ẩn hiện trước mắt cô đang toả ra hương vị vô định, một hương vị khiến người khác trở nên mơ hồ với các quyết định, suy nghĩ. Màu sắc xung quanh cô dần trắng xoá, cảnh vật như bị một cục gôm tẩy đi các sắc tố vốn có của nó. Một chút đen xám xuất hiện như thước phim bị cháy lan rộng ra khắp thực tại, toàn khung cảnh trong tầm nhìn của cô liền mất đi ánh sáng rực rỡ, từng cây cối, bầu trời chỉ đang mang cảm xúc hỗn loạn của các thước phim cũ. Mọi thứ đều mất đi màu sắc ngoài trừ Akira đang ngồi đối thoại với thực thể trước mắt, còn bản thân cô lại là một góc nhìn nào đó của không gian xung quanh

(Thể...Thăng...Hoa...Hoàn chỉnh...Cấp Apollyon)

(Thực tại...Giả tưởng cấp Metron)

Cấp độ nguy hiểm được phân ra 8 cấp tương ứng với mỗi hiểm hoạ khác nhau. Chúng được phân loại là kiểm soát và không thể kiểm soát

-Kiểm soát gồm 4 cấp bậc:

+Safe, Euclid, Keter, Thaumiel

Chúng đều nằm trong mô hình có thể kiểm soát

+Unknow

Là cấp bậc được gắn cho thực thể chưa được biết đến

-Không thể kiểm soát gồm 3 cấp bậc:

+Metron, Archon, Apollyon

Chúng đều phải bị loại bỏ bằng bất kể giá nào

Khi cô nhận thức được màu sắc xung quanh đã biến mất thì Raphel cũng bắt đầu nghe được cuộc đối thoại của hai bên. Cô cũng trông thấy cơ thể mình đang bất động tại chổ mà không chịu nghe theo mệnh lệnh từ ý thức, nó khiến cô chẳng thể làm gì khác ngoài truyền âm nhưng đồng thời cô lại có cảm giác như bị một khoảng không nào đó làm trống đường truyền khiến cô không tài nào giao tiếp được với hắn. Cảm giác gần bên cạnh nhưng khi truyền âm lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của Akira khiến cô bất lực, cô siết chặt nắm đấm lặng lẽ quan sát

(Mình đã bị đồng hoá vào thực tại rồi sao? Liên kết với Shiro đã yếu đến mức mình sợ nó sẽ khiến Shiro lệch khỏi quỹ đạo ban đầu mất)