Khi trời đã lên nhưng chẳng có mấy ánh sáng nơi đây, đúng hơn là những ánh đèn chứ phát quan làm người ta liên tưởng đến một ngày đầy xuống mù và đêm tối. Có những nơi không khác gì một thành Cyperbunk với vài băng đảng nhưng không đến nỗi, còn có những nơi gọi là thành phố pháo đài.
Nó là một thành phố đa phần dần cho dân nghèo không có những khoảng trống, những ngôi nhà là những chiếc hộp còn không được gọi là chung cư liền kề và xếp chồng lên nhau có những nơi thật sự rất lớn hơn hơn vài trăm ki-lô-mét, hoặc những nơi lại ở dưới lòng đất mỗi nơi lại có tình độc nhất.
Như một thành phố khối gần nơi ở của nhân vật chính chúng ta được gọi là NineTown một nơi được du nhập phần lớn các người ngập chư và là người á Đông, Châu á có nhiều nét kiến trúc gợi nhớ đến với những ngày xưa. Và công việc được ưu tiên nhất là sửa chữa và làm sạch vì những dân cư NineTown có một đặc điểm kiến trúc xưa gọi là hàng quán.
Chúng có những hình ảnh chiếu, hay những tấm kính trong suốt chư bày hiện vật bên trong với những công nghệ làm sạch hoặc chống bám bụi và những xã hội đen, những vụ giết người, tự tử, khủng bố.... Vì thế hai câu sửa chữa và làm sạch là từ lóng chỉ những vụ việc như thế làm sạch hiện trường, chỉnh đốn.
Còn cảnh sát ở đây không phải vô dụng họ rất tốt đến mức có thể gọi là các Rooney, họ mang những chiếc mặt nạ đen, mặt những bộ đồ vừa phù hợp vừa thời trang, các tạo vật đáng sợ.
Một trong thành viên của Aniz Own Goal là Ulbert Alain .. từng sống với gia đình ở đây một nơi có thể gọi là kinh khủng vô nhân đạo cũng như sự bất ổn với chức quyền chính phủ gần như vô dụng cũng không gì là tính cách cậu trở nên u tối và mắc Chuuyun
Cũng như không hòa hợp với Touch Me là một sĩ quan cảnh sát,có cuộc sống ổn định và hạnh phúc.
____
Một người đàn ông đang ngủ ngon trên chiếc giường với tư thế như vừa nhảy xuống toà nhà 30 cùng với gương mặt hạnh phúc
( đừng hỏi tại sao tôi biết được)
Người đó là mc ,anh đã gặp một giấc mơ tuyệt vời
Tiing ting. Hãy dậy đi bạn ơi
Đó là tiếng chuông báo thức ,Anh ấy từ từ mở mắt với sự khó chịu và nói.
" Cảm ơn , American Lady"
Anh ấy đứng dậy khỏi giường đi đến nhà vệ sinh để chuẩn bị cho một cuộc hẹn không là các cuộc hẹn và anh ấy đi đến căn bếp đã được chuẩn bị đầy đủ cho một buổi sáng.
( Thành thật ,tôi đã nghĩ sẽ đầy công nghệ hay là robot)
Anh ấy nhìn vào căn bếp nó vừa làm ảnh dễ chịu vừa khó chịu vì sẽ vừa đối xứng ở góc chính diện vừa bắt đối xứng ở góc độ khác, anh cũng chỉ lơ chúng đi như thói quen.
" Mình đã quên tắt chứng đi, nhưng cũng không quá tệ nhỉ ,haha "
Anh ấy nhìn vào đồng hồ thở dài ngao ngán.
" Mới 9 sáng còn sớm quá! mình chứ từ từ ."
Người đàn ông đó ngồi xuống ghế và bắt đầu ăn khi ăn xong anh ấy bắt đầu suy nghĩ.
1: đến gặp ông ấy trong 1 tiếng nhỉ
3: đến gặp cô ấy từ 10h
tằm 3 tiếng
R3,11: để tính sau nhỉ.
Khi ấy anh ta đã có một kế hoạch cơ bản cho mình dù sao anh ấy đã nghỉ hưu, người đàn ông đó đứng dậy đi đến bàn trên kệ với tay lấy chiếc mặt nạ phòng độc đeo vào ghim một bảng màu đen thì nó xoay tròn thành một cái vòng đơn điệu và một món quà nhỏ cất trong túi áo.
Kẻ từ từ đi ra đến trước cửa hít thở sâu để bắt đầu một ngày mới và mở cửa bắt đầu đi đến điểm hẹn, nhiều lúc cái thử thách không phải là công việc mà là cái chào đón ta ở ngây lúc chờ rằng đã sẵn sàng. Một khung cảnh không phân biệt được ngày đêm nếu anh không xem đồng hồ, những toà nhà, những con người, những con Robot nếu không nhờ chiếc mặt nạ anh thậm chí không phân biệt được.
Sao mình lại chọn ở đây? Sự hối hận và những suy nghĩ chợt hiện lên làm anh chỉ cố gắng tập trung vào những lý do anh ở đây. Một sự vô thức anh bước đi.
Anh muốn chạy xe đạp nhưng không phù hợp hoàn cảnh cho lắm dù cho có các đường ống, hay những lát gạch vì một lý do nào đó anh ấy chỉ đi bộ đến một nhà hàng cao trọc trời nó thật cao, xung quan là các lớp bảo vệ và những hàng cây được lai giữa công nghệ và thực vật làm chúng xanh tốt đến mức giả tạo nếu nhưng nhìn vào bên ngoài. Cánh cửa tự động mở ra anh ấy bước vào trong dừng một lúc để kiểm tra và khử trùng mùi hương anh ấy sẽ ngửi bị chặn lại bởi chiếc mặt nạ nó ôm sát đến mức nó như nó là một phần cơ thể anh khi anh dùng lực đè nó.
Nhân vật chính của chúng ta tiếp tục đi đến cửa thang máy nó tự động đăng nhập thông tin về anh rồi theo dữ liệu đưa anh đến một nơi... thật khó chịu nhưng đây có lẽ là khởi đầu... Lấy lại suy nghĩ.
Ting ting
Một âm thanh máy móc cất tiếng.
"Xin mời quét thưa quý khách. "
Người đàn ông trong thang máy đưa tay lên để quét ,anh ấy cũng chẳng cần đợi lâu thì một giọng nói thông báo khác xuất hiện.
Ting ting
" Chúc một ngày tốt lành ,Mr.Mebold
Ông ấy đang chờ ngài."
Ting ting
Mình nên mua một vật phẩm thuộc hệ thánh còn nhiệm vụ đặc biệt ở làng Nilhmi nữa, dù sao mình mới là tôi khi ở đó. Âm Thanh nó lập lại đến ba lần và anh đã đến nơi cần đến... Thật phiền.
Anh ấy bước ra khỏi thang từ từ bước đến cánh cửa làm bằng gỗ được nạm kim cương với những hoạ tiết chi tiết có thể thật, có thể giả. hai người đàn ông nhận thấy anh đang đến nên bắt đầu mở cửa cho anh... Bây giờ tôi chỉ có thể phân biệt tôi là người hay không thôi.
Nhân vật chính chúng ta gật đầu trước hai người và nở nụ cười nhẹ anh ấy từ từ bước vào trong và đi đến vào một chiếc bạn ở trung tâm và ngồi xuống , cậu ấy và người đàn ông đối diện nhìn nhau một khoảng thời gian cho đến khi ông ấy nói cùng tiếng nhạc cổ điển.
"Lần này ,con đã đến đúng lúc đấy Nebold."
Nhân vật chính bắt đầu nói chuyện thể hiện các cử chỉ lịch sử đã được rèn luyện đến mức thành thói quen.
"Xin chào ngài Victory, hôm nay ngài muốn gặp tôi vì chuyện gì sao?"
Bây giờ Edm có thể xem là nhạc cổ điển không? Mình sống ở đây mà còn chẳng nhớ có nhạc đó đấy sẽ thật thú vậy như họ bật nhạc đó trong khung cảnh này. Cậu ấy suy nghĩ và mỉm cười.
Người đàn ông nhìn vào gương mặt anh ấy từ từ chuyển xuống dĩa thức ăn trước mặt và bắt đầu hỏi.
"Cuộc sống con thế nào rồi ?"
Anh ấy chuyển mắt hướng lên mỉm cười nhẹ trả lời, chiếc mặt nạ giờ chỉ che đi đôi mắt hiện một đường dài màu vàng đất lúc lên lúc xuống nhưng tương tục.
" Rất tốt và không thể tệ đi chút nào, thưa Mr.ngài"
Không khí bắt đầu trầm xuống anh ấy lại tiếp tục nhìn vào dĩa thức ăn quý giá trước mặt, một dĩa bò nhìn thật ngon trước mắt ăn kèm với thực vật kế bên nhìn nó giống hành cùng là một ly rượu vang đỏ mùi hương nó bay vào mũi cậu ấy. Thật khó có những thứ quý giá đó trong thời buổi này.
Nó thật kỳ lạ, sau cũng được dù sao nó có đó bên trong.
Anh ấy từ từ ăn khi ăn xong không nhanh không chậm một thói quen khác cậu ấy chẳng nói gì khi ăn,anh ấy bỏ đạo thành hình bằng nhau chiếc nĩa phía trên con dao phía dưới)
lên dĩa bắt đầu nói bằng sự lạnh lùng và chuyên nghiệp chờ khi bản nhạc hạ xuống.
" Ngài Victory xin cảm ơn ngài vì buổi ăn hôm nay ."
Anh ấy muốn đứng lên đi về nhưng khi chuẩn bị đứng lên câu hỏi của người đàn ông kia đã làm cậu khựng lại.
"Đấy chỉ là những điều con mong muốn sao? Con có thể trở nên vĩ đại và có một bộ sưu tập tương xứng với con."
Anh ấy hiểu câu hỏi của người đối diện cậu ấy là gì, anh ấy nhìn người đàn ông với đôi mắt nâu của mình và trả lời lúc này anh ấy để lộ cả mặt đứa con nhìn cha một cách hồn nhiên.
"Cuộc sống của tôi rất tốt và tôi không muốn chúng thể tệ hơn, thưa cha."
Anh ấy có chút nhấn mạnh và cố gắng để không toả ra khó chịu nhưng thật sự nó cũng được thể hiện ra bên ngoài. Người đàn ông có chút khựng lại và thở dài.
" Chúc con có một cuộc đời tốt lành."
Anh ấy bắt đầu đi ra khỏi nơi đó để lại người đàn ông một mình cùng bản nhạc giao hưởng một lời từ biệt với ai đó, người cha ấy vẫn đang nhìn vào cậu ấy và khi bóng lưng không còn được nhìn thấy bởi cánh phù phiếm kia... Nếu chỉ có vậy thì ngài có thể điện! Thật lãng phí thời gian.
Người đàn ông đó từ từ đứng dậy và nhìn lên bầu trời đầy sao, một bầu trời của sự giả lập và thở dài đã lần thứ hai trong một giờ rồi người Victori cũng rời khỏi nơi đó và bắt đầu lên chiếc xe của mình , một chiếc bảng xuất hiện lên khi người đàn ông ấy giơ ta một giọng nó máy móc xuất hiện và bắt đầu thông báo lịch trình cùng với một đoạn được chú thích nổi bật.
"Tham gia cuộc họp quan trọng với Cổ Đông."
Chiếc xe bắt đầu bay đi.Còn về nhân vật chính đang đi trên đường nhận thấy chiếc mặt nạ của mình đã không cần phải thay lỗi nữa.
Anh ấy thở dài vì cuối cùng đã thoát khỏi một người và bắt đầu đến cuộc hẹn tiếp theo nhưng anh ấy nhận thấy mình có một cuộc gọi đến khi nhìn biết người đó là ai , anh ấy lưỡng lự nhưng cuối cùng lại bắt máy. Biết bên kia sẽ không bao giờ trả lời trước nên anh ấy hỏi.
" Mr.Domintte , ngài cần sao?"
Người bên nói với giọng kinh kỉnh muốn thể hiện gì đó một sự tự chủ chăng?
"Không có gì, ta đã thấy lâu em không điện có lẽ em có một sự khác biệt với những kẻ kia."
Nhân vật chính của chúng ta lại thở dài...hai người họ thật sự có vấn đề... Cậu ấy bắt đầu trả lời với sự mỉa mai
" Oh, vậy thật cảm ơn Mr.Domintte vì chúng. Em biết cuộc sống của quý Mr.Domintte đầy ám lực cũng với sự buồn chán và sự sợ hãi nếu ngài muốn nói gì với một nhân viên đã bị đuổi khỏi công ty không cần phải tỏ ra lịch sự nữa, Mr.Domintte có thể nói thẳng và ngài Domintte có cần sự riêng tư không ?"
Bên kia nói lại với sự khó chịu không cần che dấu.
"Ta chỉ muốn nhắn lại cậu là ai!Nebold!à . Thứ như bây đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó!"
Anh ấy cảm thấy quen với việc này, trả lời.
"Mr.Domintte, tôi cảm ơn ngài vì đã nhắc nhở tôi và tôi sẽ không quên chúng đâu .Nếu ngài Domintte chỉ muốn nhắn gửi cho tôi nhiều đó và không gì nữa thì tôi chỉ muốn nói là cuộc sống tôi rất tốt và tôi không muốn chúng có thể tệ hơn và ta đã hoàn thành giao kèo!"
Người bên kia im lặng và rồi cất tiếng.
"Tốt cho tôi là tốt cho cậu ,Nebold."
Nhân vật chính của chúng ta cảm thấy chẳng còn gì để nói ,chỉ với một cử chỉ nhỏ anh ấy đã ngắt cuộc gọi đi thật sự anh muốn đến một hộp tự xác nếu anh còn nghe thấy giọng nói đó nữa.
Anh ấy bắt đầu lại bước đến điểm hẹn tiếp theo khi đi bộ được 30 phút anh ấy đã đến nơi cần đến đó là một ngôi nhà bình thường so với xung quanh có sự ảm đảm và buồn chán được tô vẽ bởi những làn khói bụi cùng bầu trời nhân tạo,anh ấy bước đến trước cửa nhắn chuông.
Tiing ting
Giọng nói của nó cũng buồn chán như nó vậy,cánh cửa được mở ra bởi một cô gái với mái tóc vàng óng xuất hiện cô ấy mỉm cười nhẹ như một thói quen khi thấy người trước cửa nhà,cô ấy cười tươi hơn và nói.
"Cậu lại đến sớm rồi, người được chọn."
Anh ấy mỉm cười lại như một phép lịch sự, từ từ bước vào nhà.
"Chào Chaplin hôm nay cậu mời mình đến đây có việc gì không ? Và mình có đem theo quà cho cậu đây."
Anh ấy bắt đầu gỡ giày một cách chủ động, ngồi xuống định xếp lại đôi giày lại không cần Chaplin châm chọc anh ấy
"Nhiều lúc tớ tưởng cậu là một người từ quá khứ đấy."
Anh ấy cười và nhéo vào eo cô ấy , Chaplain ngăn mặt, rồi hai người bắt đầu đi đến phòng khách khi đi đến nơi ,cánh cửa tự động mở lộ ra một căn phòng đơn giản với vài chậu cây nhỏ xen lẫn những thứ xen lẫn mấy cái cậu giả khác. Nếu không để ý sẽ không nhận ra sự khác giữa chúng.
Chaplin và anh ấy từ từ ngồi xuống chiếc bàn, cô ấy hỏi.
"Cậu muốn dùng gì trước ? Coffe hay nước dừa?"
Anh ấy trả lời.
"Hãy cho tớ cả hai đi."
Cô ấy dù học ở môn tâm lý nhưng vẫn khó hiểu cho sở thích đó nhưng cô ấy không còn cảm thấy lạ như trước đó ,Chaplin đứng dậy và đi đến chiếc máy pha đồ uống kế bên hình một cái cậu cây w. Chỉ với một chút điều chỉnh thứ nước uống thơm ngon đã xuất hiện cô ấy nhẹ nhàng đưa ly nước cho người ngồi đối diện, anh ấy nhấp môi.
"Hân hạnh vậy thưa quý cô hôm nay điều gì đã gọi tôi đến đây?"
Anh ấy đưa món quà cho cô ấy Chaplin nhận lấy món quà chưa có ý định mở ra.
Cô ấy mỉm nhẹ và nói.
" Mình đã biết rồi, thiên tài."
Anh ấy mấp mấy môi nhìn vào cô ấy như thể định nói gì nhưng lại thôi , thấy được chử chỉ nhỏ của cộng sự của mình cô ấy thở dài và nói trước .
" Thế thật đáng buồn và cậu sẽ định làm nào bạn tôi?"
Anh ấy trả lời bằng sự nhẹ nhàng.
"Sống tiếp thôi."
Cô ấy có chút khó chịu lại hỏi lần nữa.
" Chỉ vậy thôi sao? chúng là sự lãng phí và bất công cậu xứng đáng hơn thế!"
Thật trùng hợp nhưng hiểu được nỗi lòng của Chaplin không như họ,anh ấy vẫn với giọng điệu lúc như trước.
" Tớ nhìn gần chẳng thì chẳng thấy được mấy , nhiều lúc tớ nhìn xa cũng chỉ thấy khói đen mà thôi."
Chưa đợi cô ấy anh ấy vẫn tiếp tục nói bằng một tràn dài.
" 'Nhân loại' một giống loài từ quá khứ cũng là loài chẳng hơn ong mực và sứa , bây giờ lại ở đây nhìn những đồng loại với sự kinh bỉ ,ngạo mạn .
Chúng ta bắt đầu những viên sỏi nhỏ từ việc khám phá ra thứ như lửa,gia đình;
Rồi đến thấu hiểu để tạo ra các thứ như ngôn ngữ ,vũ khí, súng ... Để sự tồn tại của mình và chứ thế chúng ta đã, đang vượt ra các thử thách của Mẹ thiên nhiên cũng như đã , đang và sẽ xoá sổ nhiều thứ hơn thế nữa để thỏa mãn chiếc cốc không đáy của mình."
Cậu ấy thật sự có nhiều chuyện nhỉ nhưng thẳng thắn hơn.
"Tới đã tự chất vấn mình nhiều lần 'Nhân tính" của bản chất của tôi là gì ? Là một giống loài tự nhận mình là con của chúa ,tai sai của quỷ ."
Anh ấy dừng lại thấy mình đã có thói quen mà anh ấy cho là không tốt, nhưng Chaplin vẫn tiếp tục lắng nghe và để ý thấy điều đó .
" Cậu chứ tiếp tục, chúng ta đã ít trò chuyện chứ đừng nói là ' nói chuyện ' như vậy . I'm listen ."
Anh ấy uống ly cà phê và tiếp tục.
"Con người hay Nhân loại chúng ta mới cho rằng mình thống trị mọi thứ trên trái đất và họ nhìn lên bầu trời,họ thấy gì sự vô tận của thứ bên ngoài kia vậy họ làm ? Họ khám phá ra nhiều thứ để hiểu được mọi thứ xung quanh rồi đến mặt trăng ."
"Họ đã nhận ra chúng ta đang sống trên một cục đất nhỏ bé được gọi là nhà, nó nhỏ bé và ta thật yếu đuối nhưng họ vẫn không từ bỏ , họ lại khám phá lại tò mò nhiều thứ hơn và phát hiện nhiều thứ hơn trước , thật đáng tự hào nhỉ, tại sao họ lại làm thế?"
Cô ấy mỉm cười và trả bằng cách sao chép lại cậu ấy.
" Thật khó để giải thích chúng nếu với sự lãng mạn ta có thể gọi là 'Sự thiếu kì','sự tự do' và bởi con người luôn sẽ tiến về phía trước chắc chắn luôn hướng đến điều vĩ đại nhưng có thể nó chỉ là những điều nhầm để gạt bỏ sự thật, lắp đầy sự trống rỗng bên trong của chúng ta. Với những góc nhìn khác nhau ta có thể nhìn cuộc sống khác nhau."
Cô ấy dừng lại để anh ấy nói tiếp những gì gian dở.
"Có thể, cũng có thể nó chỉ cố gắng làm ta trở nên to lớn hơn nhưng khi tìm ra những thứ to lớn hơn ta, ta lại cảm nhận được sự nhỏ bé của mình. Việc cói gắng lắp đầy chỉ làm ta bội thực mà thôi và cũng đã đến lúc đã quá trễ cho tất cả 'họ' , ta chỉ còn cố gắng mà thôi.Tới đã tự hỏi "nhân tính" của con người là gì?"
Anh ấy lại dừng lại và hỏi cô ấy Chaplin nhận lấy câu hỏi.
" Lại vẫn là một điều khó nói, thế giới này có nhiều điều khó nói chính xác hơn là việc truyền tải thông tin đó cho người khác.'loài người ' từ thuở sơ khai đã chẳng khác hay đúng hơn là động vật và khi có nhận thức ta có những cái trù tượng hơn để giải thích về chúng ta cùng với chúng."
Cuộc trò chuyện của cả hai trở nên lạc đề nhưng hài hòa.
"Theo lối tư duy của tôi loài người là giống chẳng tốt chẳng xấu vì làm vì có chúng ta nhận xét chúng bởi ta bị bó hẹp mà thôi nhưng điều đó không đồng nghĩa với mọi sự nên như vậy . Nói tóm lại là 'con người' nói theo sự lãng mạn và phù phiếm con người là con của chúa và cũng là tay sai của các loại quỷ. Nên nó không phải vấn đề, vấn đề không tồn tại và những đôi mắt sẽ dễ khóc khi khép thờ."
Thiếu nữ ấy dừng lại nhận ra hai người có vẻ vào thở sâu lại nói.
"Chúng là tất cả ư, G?"
Anh ấy trả lời trực tiếp với sự kiên định... Dù sao cô ấy cũng hiểu được rằng hết sẽ hết bị theo dõi và việc mình sẽ làm ở mức độ nhất định.
"Không bạn tôi ơi. Tôi cũng như họ cố gắng lắp đầy chính mình bằng nhiều thứ chỉ khác là bằng cách thứ khác được cho là tốt hơn , dễ tiêu hóa hơn mà thôi từ khoảng khắc ấy tới đã nhận ra rồi nhìn gần tới chỉ thấy được bùn ,khi nhìn xa tới chỉ thấy toàn sương mù."
Sự vô định bởi thời gian? Nhưng có gì đó trụ vững sao ? Anh ấy muốn nói rằng anh ấy không thích yêu đương, những chuyện tầm phào mà còn dùng từ "nhân loại phía trước". Thật trùng hợp mình đã gọi cậu là người chơi thế giới này thật kỳ lạ.
Hai người nhìn nhau mà cười Chaplin nói với sự vui vẻ hiếm có của mình.
" Cũng chẳng khác mấy với mấy đứa trẻ đâu nhỉ?? Haha, như chúng ta được tô màu thỏa thích vào những bức tường trắng chứ tô và khi dừng lại nhắm nhìn lại thấy rằng màu gần hết cùng với bức tường đã gần hết chỗ nhỉ."
Ít nhất có gì đó ở bức tường? Không cô ấy cũng là trưởng phòng và ở khu chung cư? Mình nên hỏi thêm không đây?
Anh ấy nói với sự nhẹ nhàng
" Chúng cũng có thể mà. Mà cậu hãy mở hộp quà đi và nên cầu chúa của cậu khôn."
Cô ấy nhìn xuống thông báu
" Việc cậu được cho là bị đuổi làm mọi người lo lắng , buồn cho cậu người như cậu còn bị đuổi nói gì với chúng tôi nhưng một số nhất vui mừng, mình phải thường xuyên đến nhà thờ. Mà họ cũng định tận cậu vài món quà đây!"
Giáo hội?! Liên quan đến vụ này? Cô ấy muốn nhắc mình hạn chế chê các tôn giáo và thể hiện lòng hiếu thảo với bậc bên trên. Thật sự nhất phiến đấy.
Cô ấy lấy từ dưới bàn một cái món đồ hình chứ nhật đó là một chiếc bảng công nghệ , nó chỉ cần kéo ra một hình ảnh sẽ được chiếu và cho thấy thông tin.
_______
Mình cảm thấy nên thay đổi khi xem các thứ liên quan và bởi chủ yếu hại bộ phim
EVERYTHING EVERYWHERE ALL AT ONCE,GODFATHER
Không là ba,
Poor thing và lord of the mystery, Warhammer 40k.
Mình sẽ vừa viết và giải thích một số chi tiết chuyện vì nếu đi theo lối thông thường thì nó phải rất dài. sẽ có vài chương phi tuyến tính. Thành thật thì tôi khá chán nhất là viết về tăng thượng mạn ấy. Tôi còn vẽ các hình dạng của Yuki và định vẽ lại bằng pixer nhưng tôi mất kẹt ở việc giữa lời hứa.