Chereads / Mãi mãi không thể / Chapter 2 - Chương 1: khởi đầu mùa hạ

Chapter 2 - Chương 1: khởi đầu mùa hạ

Chiếc máy bay từ xa đáp đất sau nhiều giờ đồng hồ, mùa hạ nắng chói chang gay gắt chiếu xuống khu thành phố. Sân bay tấp nập người qua lại, mùa hạ chói chang là thế nhưng sao rực rỡ bằng nụ cười của một bé gái đang được ba mẹ dắt từng bước trên sân bay háo hức điều gì.

- Bác Trương, trời ơi, con chào bác

- Chào anh chị nhé.

- Lâu lắm không gặp bác, bác thấy trẻ ra đấy ạ.

Bác Trương cười lớn:

- Thôi nào, cả nhà ta về thôi.

Người chú từ Mỹ lâu nay mới về lại quê nhà, lần này chú về coi như là về hẳn. Chú ấy chán cuộc sống bên Mỹ lắm rồi, lại thèm cảm giác nơi quê nhà cùng người thân. Ngồi trên chiếc xe 4 chỗ, trời mùa hạ chói chang, trong xe lại hạ kính bật máy lạnh, tiếng cười nói lúc mới gặp - vui vẻ xua tan đi cả cái nóng. Hai người đàn ông ngồi trên, cứ như hồi mới còn trẻ, tuy tóc đã có phần sợi bạc, nhưng giọng nói cười vẫn cứ là trai cháng đôi mươi. Không kém phần, hai ghế dưới hai người phụ nữ nói cười với nhau, là người thân lâu ngày gặp mặt, họ có vô vàn điều tươi đẹp muốn kể cho nhau nghe.

Người lớn lâu ngày gặp nhau là thế, lại chẳng bù cho đứa trẻ mới lớn đang ngồi nép bên mẹ nó, tay chóng lên thành ô cửa mà nhíu mày nhìn xa xăm ngoài đường. Thằng bé ấy, tỏ vẻ chán nản, mặc cho đứa cháu nhỏ mới 5tuổi của mình giật mãi cánh tay áo của chú nó.

- Bác Trương, con bác năm nay là mấy tuổi rồi nhỉ?

- À, thằng bé 15 tuổi rồi anh chị à.

Bá Trương xoa đầu nó, mà xúyt xoa:

- Nói 15tuổi, chứ nó lúc nào cũng như ông cụ non ấy anh chị à.

Nói rồi, những người lớn lại vui vẻ bàn tán câu chuyện khác.

Một ngôi nhà lớn, ánh đèn điện, bàn ăn..

- Đây nhé, bác cháu tôi nấu rồi. Giờ hai người đàn ông trụ cột oai phong này rửa bát đi nhé

Hai người đàn ông lúc đầu mặt nghệt ra, rồi cũng cười phá lên:

- gì chứ, truyện này đơn giản, hai ta xuống rửa bát thôi cháu, kệ cho hai ngườì họ nghỉ ngơi.

Vậy là bữa tối vừa kết thúc, hai gia đình, hai thế hệ. ( Lời của anh Ngạc Lưu Phong" Nhà Bác Trương là anh họ của cha mẹ tôi, vì xưa có 2 cụ sinh, cụ cả thì sinh muộn, cụ hai thì là mẹ của cha tôi, cụ cả sinh muộn đẻ bác Trương nên thành ra theo vai vế, tôi gọi bác Trương bằng bác")

Trương Hằng vỗ vai con trai rồi chỉ tay về phía đứa bé gái đang bám ríu lấy mẹ nó mà nói:

- Gia Mạc con cùng em ra khuân viên nhà chơi, để mẹ cùng em họ con nói chuyện nhé?

Không hài lòng nhưng lại chẳng buồn nói ra, Gia Mạc miễn cưỡng kéo tay đứa bé đang bám lấy mẹ nó ra mà kéo đi. Chỉ cầm tay con bé được một lúc, Gia Mạc đã bỏ tay con bé ra mà phủi tay vào áo. Kệ cho con bé lẽo đẽo từng bước bám theo mình.

Trời mây mù, xám xịt lại thêm ánh đèn mờ nhạt từ cột đèn trong khuân viên vườn lại càng làm thêm khung cảnh trở nên mơ mộng. Đang tận hưởng từng cơn gió thoảng thoảng lướt qua, Gia Mạc liên hồi cau mày với nhóc con luôn miệng gọi "chú".

Gia Mặc mặc dù cáu, nhưng vẫn cố ngồi xuống chỉ tay về phía khóm hoa gần bên một bụi cây mà nói với Yến Chi:

- Nhìn nhé, hoa đằng kia đẹp, ra đó hái chơi đi, đừng đi theo tao nữa.

Yến Chi dương đôi mắt long lanh của mình, hết nhìn Gia Mặc, lại nhìn khóm hoa hiện lên trước ánh đèn vàng. Đứa bé lon ton từng bước đến những khóm hoa mà ngắt từng bông.

Đến bên đài phun nước, Gia Mạc thở dài, tưởng trừng như ông chú già đang sầu tư. Anh nhìn lên bầu trời, lại ước mình bên Mỹ.

- Chú Mạc, chú Mạc tặng chú này.

Gia Mạc giật mình, lại nhìn xuống, thấy một thứ gì nhỏ nhỏ đang bám lấy quần mình mà giật, tay còn lại đưa lên vài cành hoa nhỏ, đôi mắt nó long lanh, miệng cười vui lắm.

Gia Mạc cau mày, đã trốn con bé ra tận đài phun nước mà con bé vẫn mò được anh sao. Tuy vậy nhưng anh chỉ biết bất lực.

Quỳ một chân xuống, anh miễn cưỡng cầm lấy bó hoa nhỏ con bé tặng. Con bé lại cười thích thú vỗ bàn tay nhỏ, mắt long lanh nhìn anh tỏ vẻ vui lắm. Gia Mạc dù chán nản nhưng vẫn nhìn con bé mà xoa đầu nó. Con bé được xoa đầu mà ngẩng mặt lên nhìn anh chăm chú, cười tít mắt mà khen Gia Mạc.

- Chú Giá Mạc đẹp trai nhỉ.

Gia Mạc lấy ngón tay chỉ vào mặt mình, nghiêng đầu hỏi con bé một câu cộc lốc:

- Thật?

Con bé gật đầu mắt tròn xoe nhìn anh.

- Thật mà, chú không nghe câu, trẻ con không biết nói dối ạ

Gia Mạc nghe xong, bỗng cuời khểnh mà cảm thấy con bé này đáng yêu ra mặt, không giống những đứa trẻ anh từng gặp.

Thời gian cứ vậy trôi đi đến 12năm sau...

- Chú Mạc, bộ chú nghĩ em ngốc đến thế à?

- Ể, là nó tự vỡ thật mà, chẳng phải do em để không cẩn thận sao.

Yến Chi bắt đầu rưng rưng đôi mắt, nhìn Gia Mạc với vẻ ấm ức lắm. Chẳng biết thế nào mà chiếc ly bằng sứ của Yên Chi được Gia Mạc tặng ngày sinh nhật tháng trước, nay lại nằm dưới chân Gia Mạc với vẻ vụn vỡ, điều đó lại để cô thấy được. Gia Mạc thấy cô sắp khóc tới nơi, không lý luận với cô nữa, mà khẽ kéo cô lại xoa đầu cô nói.

- Được rồi, tôi sai tôi sai, được chưa. Tôi làm cho em chiếc ly khác đẹp hơn, được chứ?

- Nhưng cái đó, chú tặng em mà.. - Yến Chi vẫn rưng rưng, vẻ ấm ức.

Gia Mạc bất lực với sự mít ướt của con bé, chỉ biết xoa đầu nó mà dỗ dành.