Chereads / Mãi mãi không thể / Chapter 3 - Chương 2: Căn bệnh

Chapter 3 - Chương 2: Căn bệnh

- Nào, vậy em ngừng cái giọng mít ướt đó chưa?

Yến Chi nghe vậy, đôi mắt tròn xoe rưng rưng nhìn Gia Mạc mắt cô lại thêm ngấn nước. Vậy là cô lại oà lên, Gia Mạc bối rối không biết mình nên làm gì.

- Ấy này, tôi đã làm gì em?

- Chú bảo em mít ướt... Là chê em - Yến Chi vừa oà lên, vừa nức nở nói anh.

Gia Mạc bất lực chỉ đành ôm con bé vào lòng mà dỗ dành.

- Tôi đã nói, sẽ làm cái mới mà, nếu em còn không nín sẽ không làm nữa đấy.

Yến Chi nghe vậy mà ngừng khóc được ngay, cô lại ngẩng mặt lên, dương đôi mắt còn lòng lanh, tay quyệt ngang dòng nước trên má.

- Chú nói thật chứ - Yến Chi hỏi:

Gia Mạc gật đầu, tỏ vẻ bất lực. Vậy là Yến Chi không khóc nữa, nhìn bộ dạng 17 tuổi của cô bé, mà cứ ngỡ là anh phải trông trẻ 7tuổi. Tình trạng này diễn ra với anh được mấy năm nay nên anh cũng dần quen. Kể từ khi anh 20tuổi, ba mẹ anh cùng ba mẹ Yến Chi lại mở công ty mà sang bên Mỹ làm ăn. Họ an tâm giao Yến Chi cho anh trông, cũng có lẽ bởi anh trưởng thành hơn so với độ tuổi, lại lớn rồi cũng tiếp quản vị trí lớn trong công ty nhỏ của ba anh ở thành phố nơi anh sống.

Nói con bé 17tuổi, ấy là 17tuổi khi đối diện với xã hội bên ngoài. Chứ về nhà, nó luôn là trẻ con trong mắt chú nó, là em nhỏ, công chúa trong mắt ba mẹ.

Dáng vẻ mệt mỏi không giống thường ngày của Yến Chi đang lảo đảo từng bước, tiếng cạch cửa vang lên.

- Yến Chi, em về rồi đấy à.

Yến Chi không trả lời, cô lảo đảo, đôi chân như không vững từng bước đi. Khuân mặt hờ hững, mắt như gần nhắm cả lại. Cô đi gần đến chiếc ghế sofa không còn vững nữa mà ngã xuống chiếc ghế. Không thấy Yến Chi trả lời, Gia Mạc lại nói.

- Rửa tay vào ăn cơm thôi, nay tôi làm về có chút muộn nên giờ này cũng chưa xong cơm nữa, mà sao nay em học thêm về muộn hơn mọi hôm vậy?

Đôi mắt Yến Chi nhắm cả lại, cơn buồn ngủ như sộc thẳng đến não cô. Cô như không còn nghe thấy tiếng Gia Mạc đang nói, tai ù đi như tất cả mọi vật đều không tiếng nói. Cứ vậy cô như dần để bản thân vật vã trên chiếc ghế sofa mà thiếp đi.

Không nghe tiếng Yến Chi trả lời mình, Gia Mạc nghĩ cô lại bày trò gì chọc mình, mà chỉ lắc đầu nấu tiếp nồi canh.

- Yến Chi à, nay ăn muộn rồi, em mau vào rửa tay còn ăn nữa.

Lại không nghe Yến Chi đáp lại, Gia Mạc nhìn nồi canh đã chín mà tắt bếp. Cởi chiếc tạp dề ra, anh lau tay lên đó mà quay ra phòng khách, liếc nhìn Yến Chi. Anh thấy cô nằm trên ghế, nghĩ cô học về mệt mà lăn ra ngủ. Anh đến bên ghế, gọi cô dậy.

- Yến Chi, em mệt sao, dù sao cũng nên dậy ăn chút gì đó rồi ngủ chứ.

Gia Mạc lay người cô, nhưng có vẻ không thấy giấu hiệu của việc Yến Chi nhăn mày hay tỉnh sau cái gọi. Gia Mạc sờ lên người, lên trán cô, người cô như nóng như lửa đốt, khiến Gia Mạc không khỏi hoảng hốt.

- Yến Chi, Yến Chi.

Gia Mạc gọi cô trong lo sợ, cô có vẻ sốt rồi. Lấy người cô không dậy, Gia Mạc để người cô nằm ngay ngắn lại trên ghế, gỡ bỏ chiếc túi vải đựng vở cùng laptop sang một bên. Anh sắn tay áo, lao vào nhà tắm lấy một chậu nước nóng cùng chiếc khăn ra, để khăn thấm nước anh lau khăn nóng khắp cánh tay cô, lại thấm nước để khăn nóng chườm lên chán cô. Gia Mạc lục túi quần mình, mà lấy chiếc điện thoại bấm gọi.

- Trợ lý Thần, anh lập tức lái xe sang chỗ tôi, tôi có việc gấp.

Đầu dây bên kia chỉ nghe vậy mà "vâng" một tiếng, Gia Mạc tắt máy. Quay lại chỗ Yến Chi, anh lại thấm nước cho chiếc khăn nóng, rồi chườm lên trán cô. Vẻ mặt anh sợ đến tái mét lại, nhìn con bé bất tỉnh anh vừa cầm chặt lấy bàn tay nó, vừa xúyt xoa, xem khăn, nước đã nguội chưa.

Trợ lý Thần đến trước cửa nhà anh, anh vội bế sốc người Yến Chi lên mà đưa vào trong xe. Không kịp khoá cửa, anh đóng cánh cửa xe, với gọi trợ lý Thần.

- Đưa tôi đến bệnh viện, nhanh.

Nghe vậy, trợ lý thần đạp ga, rời khỏi khu đô thị mà băng trên con đường thành phố.

Trời tối, sao lấp lánh, đường phố tấp nập, trông hoa lệ. Bên trong xe, mỗi giây đối với Gia Mạc mà nói, như hàng giờ vậy. Anh càng thôi thúc trợ lý chạy nhanh, trên đùi anh, con bé vẫn chưa hề có giấu hiệu tỉnh lại. Anh hoảng hốt như khóc tới nơi, chưa bao giờ con bé lại sốt trong tình trạng như vậy.

Dừng trước cổng bệnh viện, anh bế con bé trong tay chạy thẳng vào. Trước những bàn tiếp nhận cấp cứu, anh như không nói nên lời chỉ kịp để bác sĩ đẩy chiếc giường bệnh ra mà đặt con bé lên.

Anh mô tả tình trạng của Yến Chi cho bác sĩ gần đó, ai cũng nghĩ rằng là sốt thường chỉ có anh đang làm quá lên. Nhưng chỉ anh mới biết, Yến Chi chưa từng sốt đến bất tỉnh như vậy, và vẫn yêu cầu khám tổng thể cho cô, vẻ mặt anh cáu kỉnh lại thêm hoảng hốt khi đang đối chất với bác sĩ.

- Là sốt thường, bệnh nhẹ thôi, anh cần làm quá lên vậy không. Bên cấp cứu chúng tôi chỉ nhận những ca gần như sắp không thể khiến bệnh nhân chịu đựng nổi.

- Tôi không cần biết giờ là con bé sốt nặng hay nhẹ nữa, nhưng hãy kiểm tra toàn thân con bé, ngay bây giờ giúp tôi. Là rất gấp rồi đó, bác sĩ.

Anh bày ra vẻ mặt gần như sắp không thể bình tĩnh, kiểm tra tổng thể hầu như sẽ tốn khá nhiều thời gian. Nếu chuyển sang khoa khám khác, nhỡ Yến Chi gặp bệnh gì đó bất thường anh sợ chuyển khoa sẽ không kịp...