Chapter 94 - Thăm dò

 Có những ngày không nắng không mưa, chỉ muốn đem tâm trạng mình xé rách. Mặt ngoài vui vui vẻ vẻ, bên trong vỡ nát đến chẳng còn nấy một mảnh nguyên vẹn.

 Trời âm u. Tôi nắm tay anh dạo trên con đường đã đi đến mòn đế giày, tận hưởng cuộc sống thường nhật, đến những nơi hẹn hò quen thuộc của các cặp đôi, hẹn hò bình dị như người khác. Cùng anh đi ăn những quán quen, xuýt xoa trước vị cay của bánh tok, chia sẻ cho anh về cuộc sống đang diễn ra hiện tại. Tôi chỉ muốn kéo một ngày ra thật dài, ước gì một ngày có 48 giờ để tôi có thể bên anh lâu hơn một chút. Tôi đeo đồng hồ trên tay, anh hỏi tôi cũng chỉ cười lảng đi. Hôm nay là ngày thứ hai rồi. Thời gian lúc không để ý trôi thật chậm mà lúc muốn nó trôi chậm lại thì chớp mắt đã hết ngày. Hyun không hỏi tôi tại sao muốn giữ anh lại bên cạnh, tại sao tôi không muốn rời xa anh quá lâu, anh chiều tôi như mọi lần anh thuận theo tôi vậy

"Em muốn ăn kem"

"Đợi anh chút" Hyun xoa đầu tôi, chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó

 Tôi ngồi ngoan ngoãn yên một chỗ đợi anh, chân đung đưa, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai tôi. Thời gian ngưng đọng. Mọi thứ giống như đóng băng lại, tôi nhìn về cửa hàng tiện lợi phía xa, Hyun đang mím môi tìm vị kem tôi thích cũng dừng lại luôn ở động tác đó.

"Ngươi từ bỏ, vẫn còn kịp đó"

 Tôi ngoảnh lại nhìn người con gái trước mắt mang trên mình bộ đồ đen bó sát cơ thể cùng son môi đỏ rực tạo cảm giác cường thế, tiếc là đôi mắt xinh đẹp kia nhìn vô định vào hư không

"Ngươi có thể ngưng đọng thời gian sao?"

"Không gian này ta tạo ra, nằm trong phạm vi quản lý của ta"

"Oh" tôi gật đầu "có chuyện gì nói luôn đi"

"Ta cảm nhận được sự đau lòng của ngươi"

"Vậy sao? Ta đang rất hạnh phúc đâu"

"Kẻ sinh ra từ suối nguồn muốn ngươi trả lại không gian cho ta, hủy bỏ ước định trở về làm một người bình thường"

"Kịp sao?"

"Mới đến ngày thứ hai, còn kịp"

"Cuộc đời của ta, ta sẽ tự quyết định. Ước định là ta và ngươi cùng lập, không thay đổi"

"Kẻ sinh ra từ suối nguồn rất tốt với ngươi, còn muốn kéo ngươi về hiện tại an toàn"

"Chúng ta vẫn luôn thân thiết"

"Sao nhỉ?" cô ta ngồi xuống cạnh tôi, trên tay là một bông hoa trắng "ta đã mang đến tặng ngươi một bông hoa đỏ, tiếc thật đấy, gặp ngươi liền biến thành hoa trắng rồi"

"Hoa gì vậy?"

"Sơn trà" cô ta đặt lên tay tôi nhành hoa "Ta rất thích ngươi"

"Cảm ơn" tôi nhận bông hoa, cười nhẹ "Ta thích hoa"

"Đôi lúc ta đọc tư liệu về ngươi và Doãn Hy, ta đã nghĩ hai ngươi phải ở bên nhau mới đúng, hai ngươi ở bên nhau sẽ không có kết cục này"

"Ta mà ở bên Hy thì trời mùa hè sẽ có tuyết rơi mất!" tôi lắc đầu

"Có này"

 Kẻ nắm giữ số phận đưa tay ra đón lấy bông tuyết rơi nhè nhẹ, những người xung quanh vẫn đứng yên như thế chịu cảnh tuyết rơi phủ xuống người mà không hay biết gì. Tôi ngán ngẩm kéo tay đang đón tuyết của cô ta xuống, thở dài một hơi

"Ngươi đừng giở trò nữa"

"Được thôi" cô ta cười khanh khách, thu tay lại, tuyết biến mất, trời vẫn âm u như trước

"Ngươi đến đây không chỉ để tặng ta hoa thôi ấy chứ?"

"Tất nhiên là còn chuyện khác rồi"

 Cô ta khoanh tay trước ngực, xoay mặt ra nhìn tôi, thực ra tôi cũng không chắc có phải cô ta nhìn tôi không nữa, vì đôi mắt kia không có tiêu cự, trong suốt như gương.

"Mắt ngươi rất đẹp" tôi cảm thán

"Ta không nhìn thấy bằng mắt, không biết bộ dáng của ta như thế nào, tất cả đều dùng linh cảm để cảm nhận. Ta cảm thấy ngươi đang hoài nghi, đang xao động. Ngươi luôn hoài nghi rằng rốt cuộc ngươi và hắn ta là yêu hay là thói quen đột nhiên biến mất, là tình yêu thật sự hay là chấp niệm nhiều năm. Ngươi không chắc chắn tình cảm của ngươi, càng không chắc chắn tình cảm của hắn, phải không? Ngươi luôn hoài nghi hắn có yêu ngươi không, hoài nghi suy đoán của chính mình, ngươi biết được bao nhiêu kiếp kia hắn đều ngay bên cạnh nhưng lại không để ngươi phát hiện ra, ngươi không còn sự kiên định như trước nữa. Quân Dạ Nguyệt! Suy cho cùng, ngươi là Nữ hoàng, là Vương, còn hắn chỉ là một tên tướng lĩnh, một kỵ sỹ có vẻ đặc biệt mang trong mình trách nhiệm bảo vệ ngươi mà thôi"

"Đúng vậy" tôi không phủ nhận, đứng trước kẻ này không cần phủ nhận hay chối bỏ, vì cô ta có thể đọc được mọi suy nghĩ đang diễn ra trong đầu con người "Nhưng như vậy thì sao chứ? Nữ hoàng và kỵ sỹ chẳng phải câu chuyện ngọt ngào mà con người hay viết trong tiểu thuyết sao?"

"Vận may của ngươi rất tốt đó, ngươi biết lý do trong câu chuyện gốc, ngươi gấp đủ 1000 con hạc giấy đổi được một điều ước không?"

 Tôi không trả lời, dựa lưng vào ghế nhìn cô ta tiếp tục nói

"Trò vô dụng như vậy ngươi cũng mặt dày dùng được, nếu không phải kẻ tên là Quân Dạ Thời lên tiếp nhận vị trí tạm thời của Thần Thời gian, ngươi tuyệt đối không thể quay ngược thời gian thành công"

 Trong tim tôi có một sợi dây khẽ rung lên, lão hồ ly năm đó vội vàng đi không kịp từ biệt, lão hồ ly có duyên với kiếp số đầu tiên của tôi vẫn đồng ý chọn cách thuận theo ước muốn của tôi để đưa tôi lại điểm xuất phát ban đầu.

"Ta đến cho ngươi gặp một người" cô ta búng tay một cái, cảnh vật xung quanh biến đổi nhanh chóng

 Tôi và cô ta đang ngồi trước một căn nhà âm u, có một người đeo balo đứng trước cửa, do dự không dám bước vào. Đột nhiên cánh cửa đó hé mở, một bà cụ bước ra ngoài, nhìn người đó

"Đi lại nhiều quá, vào đi"

 Người kia cúi đầu chào bà cụ rồi bước vào trong nhà, xoay người khép cánh cửa, tôi giật mình

"Jonghyun?"

"Đúng vậy, anh ta đánh đổi một phần sự nghiệp của mình để đưa ngươi trở về, sao? Cảm động không?"

"Nhất định bà ta đánh lừa Jonghyun, không nói rõ điều trước khi giao kèo!"

"Sai! Cậu ta biết trở về có thể sẽ không phải Han Jimin trước kia, nhưng vẫn quyết định đánh đổi"

"Vì sao..."

"Vì anh không biết được là bản thân lúc đó thực sự yêu ai" Jonghyun xuất hiện trước mắt tôi, trả lời câu hỏi "Thật vui vì gặp được em trong thời gian rất lâu về sau này"

"Anh?"

"Dù cho em có quyết định ra sao về kết quả của quá khứ, anh vẫn luôn tôn trọng suy nghĩ của em"

 Tôi ngây người nhìn Jonghyun, có chút không biết phải làm sao. Người bên cạnh tôi búng tay cái tách, tôi trở về nơi đường phố đóng băng lúc nãy.

"Ta cảm nhận được ngươi đang hối hận"

"Đúng vậy, trong thân xác con người liền bị lây nhiễm vẻ tham lam của con người mất rồi, ta hối hận tại sao lại đồng ý với ngươi 5 ngày, tại sao lại chỉ có 5 ngày ngắn ngủi như thế!"

"Ngươi không hề thay đổi ý định?" cô ta ngạc nhiên hỏi tôi "Ngươi không xao động sao?"

"Có chứ, nhưng sau đó ta càng kiên định hơn"

"Kẻ cố chấp như ngươi ta thấy thật mệt mỏi khi thuyết phục, haha, ta cảm nhận được sự bất lực của Doãn Hy khi nhắc về ngươi rồi! Tốt lắm, ta trả thời gian cho ngươi tiếp tục"

 Cô ta búng tay một cái, biến mất, tất cả những người xung quanh tôi tiếp tục làm tiếp hành động, công việc dang dở vừa nãy. Tôi nhìn về cửa hàng tiện lợi, Hyun đã tìm thấy vị kem tôi muốn ăn, trả tiền rồi chạy đến chỗ tôi, ngồi xuống

"Vị socola"

"Cảm ơn anh" tôi nhận lấy kem, nghiêng đầu cười nhìn anh

"Bông hoa này là sao vậy?"

"Ah, có người qua đường đi ngang qua tặng em"

"Sơn trà sao? Đẹp thật đó"

"Phải không?"

 Tôi cúi đầu mân mê cánh hoa trong tay, trong đầu văng vẳng câu nói của Kẻ nắm giữ số phận: "ta đã mang đến tặng ngươi một bông hoa đỏ, tiếc thật đấy, gặp ngươi liền biến thành hoa trắng rồi". Hoa sơn trà đỏ là biểu tượng của đam mê và khát vọng, hoa sơn trà trắng là sự tinh khiết, tình mẫu tử và.... sự tang thương.