Chapter 43 - Đào hoa nở

 Từ xe ngựa bước xuống một cô gái nhỏ nhắn, tay cầm chiếc làn trúc, dáng đi yểu điệu tiến về phía chúng tôi đang đứng, tôi khều tay áo Hiên, hỏi nhỏ

"Ai thế?"

"Anh cũng không rõ, mấy hôm nay hay xuất hiện mang đồ ăn đến cho mọi người"

 Cô gái đó đến gần, nhún người hành lễ với các quan đang đứng, gió thổi váy bay bay, khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi cười rạng rỡ

"Hoàng tướng quân" cô gái đó nhún người, nhỏ nhẹ chào một câu, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, càng làm cho khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu hơn bội phần

 Trong đầu tôi là ngàn dấu hỏi chấm bay ngang qua. Cớ gì chào một câu mà mặt đỏ bừng? Không đúng, nghe anh nói có vẻ gần đây hay xuất hiện, có ý đồ gì?

"Ngươi là ai?" tôi hất mặt hỏi "có vấn đề gì?"

"To gan, tên lính quèn dám hách dịch với tiểu thư nhà ta" nha hoàn vừa nãy nhìn tôi quát lớn

"Tiểu nữ họ Tiếu tên một chữ Kim, cảm tạ ơn cứu giúp của Hoàng tướng quân nên mang nước đến phân ưu cùng. Hoàng tướng quân và các vị quan vất vả" cô gái đó trái lại dịu dàng trả lời tôi

"Cứu mạng?" tôi quay ra nhìn Hiên "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh thật sự không nhớ" mặt Hiên vô tội nhìn tôi, tôi lại nhìn cô gái đó

"Hoàng tướng quân trăm công nghìn việc, không nhớ rõ tiểu nữ cũng là chuyện thường tình, hôm đó tiểu nữ không may bị sói đuổi, là Hoàng tướng quân cứu giúp, nếu không tiểu nữ cùng gia quyến sẽ không thể lành lặn bình an như thế này"

"Sói? Hiên, anh bị thương?"

 Tôi quay lại kiểm tra Hiên một lượt, quả nhiên tay có vết thương giấu dưới tay áo, khéo léo dùng vải trùng màu áo để giấu đi. Trong lòng tôi có gì đó giống như bọt nước, nổi lên sôi sùng sục, tức giận, đau lòng, khó hiểu.

"Không đáng kể" Hiên nhẹ nhàng trả lời

 Nhưng câu trả lời nhẹ nhàng đó càng khiến tôi tức giận hơn, tôi không hiểu tại sao, chỉ là thấy cực kỳ tức giận. Cố tình chọn băng cùng màu áo, bị thương lại giấu tôi, hơn nữa lại còn vì người khác bị thương. Cảm giác này khó chịu quá! Tôi xoay người rời đi, Hiên kéo tay tôi lại

"Em đi đâu? Sao đột nhiên lại rời đi?"

"Chợt nhớ có việc, Hoàng tướng quân, cáo từ" tôi tiện tay để ô vào tay anh, rời đi

"Xin hỏi quý danh công tử? Tiểu nữ đã giới thiệu tên, mong được ngài đáp lễ"

 Tôi nghe thấy giọng lảnh lót phía sau, quay người lại nở nụ cười đầy ẩn ý

"Tại hạ họ Quân Dạ, Tiếu tiểu thư đa lễ quá rồi"

 Nói xong tôi xoay mình rời đi luôn, lúc đi ngang qua đám quan đang đứng, tôi thấy những người đang cúi thấp đầu lại càng cúi thấp hơn nữa. Tôi nhướn mày, leo lên xe ngựa rời đi. Xe ngựa lắc lư lắc lư, tôi cũng để hồn bay đi đâu mất

"Công tử muốn đi đâu?" phu xe đánh ngựa hỏi, thành công kéo tâm hồn đang lửng lơ của tôi trở về

"Đến chân núi Phạn đi" tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời

 Núi Phạn ẩn mình trong rừng cây, vượt qua rừng mới đến núi, quanh năm ẩm ướt, bên trong cũng ẩn chứa nhiều nguy hiểm, từ cây cối cho đến động vật, bù lại có rất nhiều vị thuốc quý sinh sôi phát triển trong đây. Tôi muốn tìm kiếm vài vị thuốc. Lão hồ ly dạo này hay đau nhức khi trời trở gió, tôi đã hỏi thái y, đang đi tìm thuốc để kết hợp chữa bệnh, tiếc là lá cây đó vô cùng hiếm có, hoàng cung có tích trữ, nhưng lão hồ ly sắp uống hết rồi, uống hết rồi thì điều trị lại dang dở, bệnh sẽ ngày càng nặng hơn. Xe ngựa lắc lư một lúc, dừng ở chân núi, tôi nhảy xuống xe, bảo với phu xe

"Đợi ta ở đây, ta sẽ xuống trước khi trời tối"

"Vâng"

 Tôi cầm dao con, rẽ tán cây đi vào trong núi. Đường có chút dốc, đất ẩm ướt tạo cảm giác bức bối. Thái y từng nói, lá cây đinh thiết mọc lưng chừng núi, gần gốc cây tùng có thân cây cao lớn, xung quanh sẽ có nhiều hoa màu xanh, nơi có nắng nhưng lại không có nắng chiếu vào thường xuyên. Mặc dù đặc điểm rõ ràng như vậy mà không thể tìm được nhiều, một phần vì cây này quý, một phần bởi vì nơi gần cây này, có rắn. Tôi đi xung quanh, hái được vài cây thuốc cầm máu có tính lành sẹo, mở tờ giấy vẽ hình cây đinh thiết, vừa đi vừa quan sát. Có tiếng sột soạt, tôi cảnh giác nhìn xung quanh, có mùi máu tanh phảng phất trong gió, hòa với mùi thảo dược, thảo dược che bớt mùi máu, thanh mát hòa cùng tanh ngọt. Có người bị thương? Dưới đất cũng có vết máu mới, tuy nhỏ nhưng chú ý nhìn mới thấy rõ.

"Ai?" tôi quát, quay đầu về hướng phát ra âm thanh

 Trong bụi cây lấp ló ra, mặt mũi nhem nhuốc nhưng đôi mắt trong suốt, lấp lánh như sao trên trời

"Ngươi bị thương?" tôi nhìn người đó hỏi

"Là rắn cắn, đã kịp thời nặn máu nhiễm độc, chưa thể xuống núi ngay được" người đó cười xấu hổ "Tại hạ đi tìm thuốc"

"Ngươi là đại phu sao?"

"Học qua chút y thuật, không dám xưng danh"

"Ta cũng đi tìm thuốc, xuống không ta cõng ngươi xuống?"

"Vậy phiền công tử" hắn nhìn lá thuốc trên tay ta, ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói "Có thể cho ta lá thảo ngài đang cầm không? Lá đó giải được độc rắn này"

"Trùng hợp vậy?" tôi nhìn lá thảo trên tay, lá này là hái cho Hiên, nhưng lại có người cần gấp, đắn đo vài giây, tôi đưa toàn bộ lá mình hái được cho hắn

 Hắn xoa nát lá cây, mở giỏ trúc tìm loại lá cây khác kết hợp cùng rồi đắp lên miệng vết thương. Vết cắn xanh tím một mảng, lớp bên ngoài sưng lên thật to. Hắn xé một mảng quần áo buộc vào khu vực vết thương, cố định lá thuốc vừa đắp. Nhìn lướt ngang giỏ trúc, tôi sửng sốt, mở tờ giấy ra đối chiếu, trong giỏ trúc đựng đầy cây đinh thiết.

"Ngươi hái đinh thiết làm gì?"

"Công tử biết cây này?"

"Ta đang đi tìm cây này" tôi trả lời, có chút kích động "mặc dù hiện tại ta không mang đủ tiền nhưng chỉ cần ngươi ra giá, ta sẽ trả đủ"

"Ta chỉ là tiện tay thu hoạch, nếu công tử muốn ta sẽ tặng cho công tử"

"Vậy không được, ngươi hẳn là bị rắn khu đó cắn, không thể tùy tiện như vậy"

"Hiện tại ta không xuống núi được, công tử có thể đưa ta xuống núi được không?"

"Đợi chút" tôi đi ra phía cây trúc, dùng dao chặt cây trúc thành cái gậy dài "được rồi"

 Hắn đeo giỏ trúc sau lưng còn tôi cõng hắn, người hắn gầy vô cùng. Tuy vậy vẫn nặng hơn tôi, núi dốc, tôi một tay giữ hắn, một tay chống gậy trúc, từ từ đi xuống

"Công tử" phu xe thấy tôi mừng rỡ kêu một tiếng

"Chở về tiệm thuốc Hiếu Đồng" tôi đặt hắn trong xe, thở phì phò đứt quãng nói với phu xe

"Vâng"

 Xe ngựa lắc lư lắc lư dần đi ra khỏi rừng, tiến về khu dân cư đông đúc....