Chapter 49 - Gian tế

 Tôi năm nay 20 tuổi, Hiên 24. Chúng tôi đã ở cạnh nhau mười năm rồi. Mười năm, cứ ngỡ dài dằng dẵng, nhưng lại nhanh như một cái chớp mắt. Đôi lúc tôi sẽ nhớ lại lần đầu gặp nhau ở vườn cây anh đào, nhớ lại dáng vẻ nhem nhuốc chật vật khi ngã từ trên cây xuống của tôi, cặp lông mày cau có đến dính vào nhau của Hiên. Có lẽ đó là lần duy nhất anh cau có với tôi. Sau này, ban đầu là anh không dám, về sau là anh nuông chiều. Tôi nghịch ngợm, anh đều theo sau dọn chiến trường tôi bày ra, cùng tôi tập võ cả người uể oải, tím bầm, theo tôi trèo tường trốn đi ra đầm sen ăn hạt sen, cùng tôi cải trang đi dạo phố, mặc dù tôi nhỏ người luôn theo sau giả làm người hầu của anh, nhưng chơi rất vui. Lớn lên một chút, tôi bắt đầu trồng cây trong hoa viên, Hiên cũng cùng tôi chăm sóc từng cây hoa tôi trồng, cùng tôi đi săn thú, luyện bắn cung, cùng tôi lên trên núi khi tuyết rơi nghịch tuyết, cùng tôi truy tìm chân tướng những vụ kỳ án. Tôi không công khai xuất hiện, chỉ mình anh xuất hiện trước ánh sáng, tôi vì thân phận của mình, chỉ có thể âm thầm làm mọi thứ dưới lớp mặt nạ, danh tiếng trong nhân dân của anh rất tốt, tôi lại không có ai biết, nhưng có sao chứ? Tôi vui là được, dù cho ở cạnh anh với thân phận bí ẩn, cùng anh chơi đùa rất vui. Qua lễ trưởng thành, tôi tháo bỏ lớp mặt nạ, công khai sóng vai bên cạnh anh, cùng anh đùa chết thám tử các nước cài vào Đại Minh, cùng anh trốn đi chơi không có người âm thầm bảo hộ, cùng anh nghiên cứu, thảo luận những vấn đề của đất nước, chấn hưng quốc gia. Mười năm trưởng thành đó đều xuất hiện bóng dáng của anh.

 Cả quá trình nhiều năm như vậy đều dưới mí mắt lão hồ ly, lão hồ ly không nói gì, tức là ủng hộ. Ban đầu thuần túy là chơi cùng anh rất vui, là bạn, không biết từ bao giờ trong lòng lại xuất hiện cảm giác không còn là tình bạn nữa, chỉ cần xa một chút là cảm thấy rất nhớ, rất nhớ anh. Tôi ý thức được, cũng kiềm chế cảm xúc trong lòng được. Tôi khắc chế muốn bùng nổ, bình thường giỡn vui, tôi có thể trèo đầu cưỡi cổ lão hồ ly, thậm chí có lần dám leo lên bứt đám râu mà lão yêu quý nhất lão còn vừa tức giận vừa cười khà khà, nhưng đó và chuyện này không giống nhau. Liên quan trực tiếp đến lợi ích quốc gia dân tộc. Thân phận của tôi, vị trí của tôi, không thể tùy tiện muốn yêu ai thích ai, thứ tùy tiện mà tôi có thể làm là tùy tiện trong giới hạn lão hồ ly đặt ra, miễn là tôi không chạm vào ranh giới cuối cùng thì tôi có thể thoải mái nghịch ngợm đùa giỡn. Tôi khắc chế cảm xúc đến khi Hiên qua quan sát của lão hồ ly đủ lâu, đủ đạt được tư cách, đủ để lão đồng ý, đủ để lão nguyện ý nâng đỡ Hiên lên thân phận cao quý phù hợp với tôi, khi đó tương lai của chúng tôi mới là thật sự. Có lẽ anh cũng hiểu được. Chúng tôi đã sóng vai cùng nhau lâu như vậy, có những chuyện không cần nói rõ ra đều hiểu. Không từng nói một câu thích, không dám xuyên thủng lớp ranh giới mỏng manh này, sợ lão hồ ly tức giận sẽ tách chúng tôi ra, chúng tôi phải dè dặt thăm dò từng chút từng chút một. Một cái nắm tay âm thầm cũng khiến bản thân vui vẻ cả ngày. Cuối cùng nhận được thành quả, lời hứa sau khi kết thúc trận chiến cuối cùng sẽ ban thánh chỉ tứ hôn cho tôi. Cuối cùng cũng đợi được, gian khó, khổ sở như thế nào tôi cũng chịu được, đợi lâu như vậy rồi, thêm chút nữa cũng không sao.

 Ngoài trời tuyết đổ trắng xóa. Hiên đi tới từ phía sau, dịu dàng khoác lên người tôi chiếc áo lông sói

"Ở ngoài này lạnh"

"Em chỉ đang suy nghĩ nên đối phó như thế nào với lớp tuyết dày này, ngày mai Hy đến sẽ bàn xem cách nào hợp lý. Chưa từng gặp đợt tuyết nào rơi nhiều như vậy, có chút bối rối không biết phải làm sao"

"Sẽ có cách, người dân ở đây cũng quen với khí hậu, đáng lo là quân ta đang gặp bất lợi vì thời tiết khắc nghiệt"

"Đúng vậy" tôi gật đầu, lo lắng nhìn quân doanh phía xa xa

"Báo" lính canh hớt hải chạy vào, chắp tay hành lễ "Hoàng tướng quân, Dạ tiểu tướng, quân doanh phát hiện có gian tế, lén thả quân Thái Hà chạy"

"Tình hình hiện tại thế nào?" tôi hỏi

"Đã truy, tuy nhiên tuyết rơi dày nên mất dấu"

"Đi" tôi và Hiên chạy xuống lầu, cỡi ngựa hướng theo quân doanh chạy

 Quân doanh giá lạnh, dù cho cả cơ thể lạnh cóng, tinh thần mỗi một người đều căng thẳng muốn bùng nổ. Đại tướng quân quét mắt nhìn xuống tướng lĩnh, phía dưới im lặng đến nghẹt thở

"Đại tướng quân"

 Chúng tôi mở miệng, phá vỡ không khí im lặng này.

"Tình hình có chút phức tạp, doanh trại xuất hiện gian tế, đang gắt gao tra xét. Tuyết rơi dày bất lợi cho quân ta, quân Thái Hà có lợi thế, hai ngươi có bản lĩnh truy tung, truy theo sau, hướng đi của chúng về thành Hồ Dương. Truy tung cẩn thận"

"Đã rõ"

 Tôi dẫn quân theo Hiên, hướng thành Hồ Dương chạy. Tuy nhiên đi đến nửa đường chúng tôi phát hiện ra có gì đó không đúng, Hiên ghìm dây cương lại chờ tôi

"Anh cảm thấy mục đích không phải thành Hồ Dương"

"Đúng vậy, không có dấu vết quân đi ngang qua, nếu từng đi ngang qua chắc chắn sẽ để lại dấu vết, cho dù được tuyết lấp đi cũng chắc chắn sẽ để lại"

 Tôi nhảy xuống ngựa, đào trong tuyết, nhìn bốn phương tám hướng tuyết trắng phau, ngẩng lên trời, không nhìn được sao, không rõ tình hình hiện tại. Nhắm mắt hồi tưởng lại quãng đường vừa đi qua, nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhặt, tôi mở mắt

"Sai hướng, đổi sang hướng bắc, là thành Hồ Bắc, ở đấy chắc chắn có tiếp tế, Hồ Bắc có một quặng kim loại quý, là nơi sản xuất áo giáp cho quý tộc Thái Hà. Giải cứu Hoàng tộc, đánh lạc hướng truy tung, quá chủ quan rồi"

"Ngươi, ngươi, chạy về xin quân tiếp viện đến thành Hồ Bắc, ta và Dạ tiểu tướng sẽ đi thăm dò"

"Rõ"

 Hai tên tướng quay ngựa chạy về doanh trại, tôi và Hiên nhìn nhau gật đầu rồi quất ngựa chạy về hướng thành Hồ Bắc.